[Trắc tương miến còn có thể ngon đến mức nào nữa chứ? Xem ảnh trông cũng thật bình thường.]
[Chủ 'thớt' hoặc là thiếu kiến thức, hoặc là quảng cáo giúp cho chủ quán rồi.]
Bài đăng thường ngày của hắn nhiều nhất chỉ khoảng 10 bình luận trên Weibo, hiếm khi có nhiều bình luận hơn như ngày hôm nay, nhưng tất cả đều là những lời chế giễu.
Hoặc chế nhạo sự thiển cận của hắn, hoặc là chế nhạo hắn đang quảng cáo.
Hắn: “...”
Hắn thật sự là bị tức chết rồi!
Nhóm người này có thể sỉ nhục hắn, nhưng tuyệt đối không thể xúc phạm đến trắc tương miến của hắn!
Vốn dĩ hắn không phải là người của công chúng nên hắn cũng không quan tâm đến hình ảnh của mình.
Hai bên có thể nói là đã xảy ra một trận chiến đẫm máu, mắng đến cuối cùng chỉ còn một người vẫn đang chiến đấu với hắn, ai cũng không phục ai.
[Ngươi có bản lĩnh thì cùng ta đi quán ăn nếm thử, nếu như sau khi ăn ngươi vẫn nói là không có gì ngon thì ta liền nhận thua!]
Người đó lập tức đã trả lời chỉ trong vài giây.
[Đi thì đi! Ngươi gửi cho ta cái địa chỉ, ông đây tự chi lộ phí, nếu như thật sự ngon như ngươi nói, ta sẽ xin lỗi ngươi!]
Thấy vậy, người đàn ông chợt mỉm cười.
Ha ha, trứng luộc nước trà và trắc tương miến của bà chủ Trình đã được mọi người thử nghiệm rồi, hắn không tin mình sẽ thua!
Mặc dù những người khác đã ngừng chiến, nhưng vẫn một mực chú ý đến họ, nhìn thấy hai người cá cược họ lập tức làm ầm lên.
[Đến lúc đó hãy nói cho chúng tôi biết tình hình nha!]
[Hahaha, tôi sẽ theo dõi bài 'thớt', đến lúc đấy ai nhận thua, hãy nhớ xin lỗi công khai nhé.]
[Khả Nhạc, ngươi nhất định phải thử món trắc tương miến mà chủ 'thớt' đã nói là "không uổng phí cuộc đời này" đấy!!]
[Hahahaha, khó có khi gặp được một chủ 'thớt' không biết sợ.]
[Vẫn là nên check địa chỉ cho kỹ, hoặc là chủ 'thớt' xuất tiền túi đi, lỡ như bị…]
……
Khi họ yêu cầu người có acc tên là “Khả Nhạc” đã đặt cược khi phải thông báo tình hình cho họ biết.
Cũng có người lo lắng về “Khả Nhạc” sẽ bị lừa, nhưng chủ acc lại trả lời rằng anh ta là một người đàn ông lực lưỡng gần trăm ký, không ai có thể bắt nạt anh ta.
Vì vậy, mọi người bắt đầu la ó một lần nữa muốn anh ta phát sóng trực tiếp buổi cá cược.
Tất nhiên, mục đích của họ thực ra là để chế giễu chủ 'thớt', dù sao đối phương cũng chính là người thổi phồng lên bát trắc tương miến “Không phí cuộc đời này".
Trình Nguyên Hoa cũng không biết những phong ba đó, không có nhiều khách hàng đến ăn tối. Họ đều là những người đến từ những nơi tương đối gần đây, những người này đều là người tò mò muốn thử thứ mà buổi trưa được nhóm người kia thổi lên đến tận trời sẽ có hương vị như thế nào.
Tuy cũng có khách hàng quen, nhưng không nhiều.
Tất nhiên, không phải vì món ăn quán Trình Nguyên Hoa không ngon mà hầu hết người dân trong làng đều tương đối tiết kiệm, món mì xào 8 tệ họ còn hiến khi ăn nữa, huống chi là món 45 tệ.
“Ngày mốt sẽ ăn, ngày mốt sẽ đi.”
Có người an ủi bọn nhỏ trong nhà như vậy, có người hạ quyết tâm trưa hôm sau sẽ đến ăn!
Dù sao bọn họ cũng là người cùng thôn nên được giảm giá đến 20%, xem như cũng có thể tiết kiệm được một số tiền.
Lúc này, ở nhà họ Dương.
Trình Nguyên Hoa đang nhìn hóa đơn trên máy tính, trên mặt không chút biểu cảm, trong lòng đang tính toán.
“Sao rồi?” Từ Tú Uyển hỏi.
Trình Nguyên Hoa trả lời: “Không sao đâu ạ! Hôm nay, tổng thu được 4.600 tệ, số tiền này còn nhiều hơn cả tiền bán trứng luộc nước trà.”