Hạ Gia Thịnh còn chưa nói chuyện, liền thấy tin nhắn của Trình Kiều Vân.
[Anh Gia Thịnh! Em đã tự tay làm một hộp cơm bento cho anh, lát nữa em sẽ mang tới cho anh!]
“Mặc kệ đi, cứ để cho cô ấy làm, mở cửa hàng ở nơi như vậy, làm ăn kiểu gì...”
Hạ Gia Thịnh bất lực lắc đầu: “Trước đây Nguyên Hoa không thích nấu ăn, hơn nữa cũng chưa từng đứng bếp chính. Kiều Vân nói tay nghề của Nguyên Hoa không bằng em ấy, bây giờ cô ấy muốn mở một quán ăn mỹ thực chất là chơi đùa thôi, tôi nghĩ chắc là cô ấy vẫn còn ghét Trình Trường Đông.”
Anh ta không nghĩ rằng công việc kinh doanh của Trình Nguyên Hoa có thể kéo dài, phỏng chừng qua không được vài ngày.
Chờ thêm đoạn thời gian nữa, lại xem tình hình của Nguyên Hoa, nếu cô gặp khó khăn anh ta sẽ ra tay giúp đỡ.
Sau tất cả…
Là anh và Kiều Vân có lỗi với cô.
...
Trình Nguyên Hoa không biết chuyện gì đang xảy ra trên mạng, đương nhiên cũng không biết chuyện nhà họ Hạ lúc này.
Cô cùng ông bà ngoại đang chuẩn bị cho quán ăn mới.
Sân của nhà họ Dương nằm ngay ở cổng thôn Thang Hòe. Ô tô từ bên ngoài đến có thể trực tiếp đi vào, Trình Nguyên Hoa đã dựng một bảng chỉ dẫn ở lối vào đường cao tốc để ô tô có thể lái tới cửa thuận lợi theo hướng dẫn.
Sân trống bên ngoài thậm chí còn được cô thuê người dọn dẹp lại và trở thành bãi đậu xe nhỏ.
Trước cổng treo tấm biển, nhưng lúc này vẫn được che bởi một tấm vải đỏ, không lộ ra ngoài.
Sau khi những người ở thôn Thang Hòe biết rằng Trình Nguyên Hoa sẽ mở một quán ăn ở đây, một số người đã đến thuyết phục cô.
Bọn họ không lo lắng cô mở quán ăn sẽ ảnh hưởng đến thôn, dù sao đi nữa cô thật sự mở quán ăn ở đây thì cũng có lợi cho thôn, không có hại.
Người dân ở thôn Thang Hòe đều là đang lo lắng rằng Trình Nguyên Hoa sẽ thua lỗ, họ không thể hình dung ra mở quán ăn ở một nơi như thế này thì làm sao có thể kinh doanh được?
Theo suy nghĩ của họ, Trình Nguyên Hoa có tài nấu ăn, chỉ cần mở quán ăn trong thành phố tuyệt đối sẽ không lo kinh doanh không tốt, sau này còn có thể mở rộng ra hơn.
Nhưng nếu đặt quán ăn ở đây, lượng khách đến sẽ được bao nhiêu người?
Trình Nguyên Hoa cũng không định sẽ giải thích với họ rằng cô sẽ không mở rộng kinh doanh, dù sao thì cũng chỉ có một mình cô là đầu bếp, thứ cô cần hơn hết là sự nổi tiếng, để có thể kiếm đủ tiền mua canh kéo dài tuổi thọ.
Những người dân ở thôn Thang Hòe rất tốt, thậm chí còn tốt hơn so với Trình Nguyên Hoa đối xử với họ.
Nhất là khi trứng luộc nước trà của Trình Nguyên Hoa cung không đủ cầu vẫn để lại một phần bán cho người trong thôn, lại còn bán giảm giá, thêm sự việc của tuần trước nữa nên bọn họ lại càng ủng hộ Trình Nguyên Hoa hơn, vì vậy họ thực sự không muốn cô đi đường vòng.
Thấy Trình Nguyên Hoa vẫn khăng khăng như cũ, không thể thuyết phục được nữa nên chỉ có thể đến ủng hộ vào ngày cửa hàng khai trương.
Hôm đó có rất nhiều lẵng hoa được đặt ngoài sân, khoảng mười một giờ người dân trong thôn lần lượt kéo đến, Trình Nguyên Hoa nói trước không nhận quà nên mọi người liền đặt hoa tặng, đến xem Tiệm Mỹ Thực Trình Ký rốt cuộc sẽ buôn bán cái gì.
Về phần những người đến từ bên ngoài, Trình Nguyên Hoa đã bán trứng luộc nước trà lâu như vậy, trong số đó cũng có không ít nhà giàu có nhàn nhã sáng sớm chạy xe qua ăn cơm tham gia góp vui.