Người khác có lẽ không biết, nhưng thân là thư ký của Diệp Dư Chiêu, anh rất rõ tình huống của ông chủ lớn này, lúc trước khi anh tiếp nhận chức vụ, người nhà họ Diệp đã đưa cho anh một cái danh sách ghi lại chi tiết những gì Diệp Dư Chiêu có thể ăn.
Cũng không nhiều lắm, hơn nữa anh ăn cũng không nhiều.
Thời gian dài, thư ký Ninh tự nhiên có thể phát hiện, vị giác của sếp anh ta có vấn đề.
Không giống với người khác vị giác không nhạy, vị giác của lão bản phản ứng rất kỳ quái, nếu ăn phải thứ gì ngoài danh sách đó, ông chủ lớn này tuy không có phản ứng gì đáng sợ nhưng mặt mày sẽ nhăn nhó khó coi, rồi sau đó cả ngày tâm tình đều rất không tốt.
Thư ký Ninh không biết cảm giác đồ ăn ở trong miệng ông chủ có hương vị như thế nào, nhưng ông chủ luôn chịu đựng rất tốt, đoán chừng ăn vào khẳng định rất thống khổ mới có thể cả ngày tâm tình không tốt.
Mà trong danh sách kia! Tuyệt đối không có trứng luộc nước trà!
Không, không chỉ trứng luộc trong nước trà, đến trứng gà còn không có!
Trong xe có mùi thức ăn sẽ làm cho người ta cảm thấy ghê tởm, ít nhất trước kia thư ký Ninh nghĩ như vậy.
Nhưng hôm nay anh ta giật giật cái mũi, mùi thơm của trứng luộc nước trà tràn ngập ở trong xe lại không ghê tởm một chút nào, ngược lại còn..... Rất muốn ăn.
Trách không được ông chủ nhịn không được nhìn chằm chằm trứng luộc nước trà của người ta...
Anh ta hiện tại cũng nhịn không được nhìn chằm chằm trứng luộc nước trà trên tay ông chủ...
“Hỏi rõ mua từ đâu.” Bên cạnh anh ta, một giọng nói trầm ấm, từ tính bỗng vang lên.
“Vâng.” Thư ký Ninh lập tức đồng ý.
Cho dù ông chủ không nói, anh ta cũng muốn đi tra, thứ có thể làm cho ông chủ ăn, đều là báu vật a!!!
Ngay sau đó, thư ký Ninh nhận thấy đại Boss ở ngay bên cạnh tâm trạng có vẻ tốt hơn rất nhiều, còn lấy ngón tay gõ lên đầu gối, vẻ mặt có chút dễ chịu.
Thư ký Ninh: “...”
Anh ta không kìm được nuốt nước bọt, cảm thấy có chút... đói.
Danh tiếng của món trứng luộc nước trà càng ngày càng lớn, mỗi ngày mua trứng luộc nước trà chẳng khác gì cướp đoạt, vốn dĩ có thể mua tối đa hai mươi trứng mỗi ngày, nhưng hiện tại Trình Hiểu Hoa đã giảm xuống chỉ còn mười trứng.
Tuy rằng chỉ cần một người chịu vung tiền mua hết cũng có thể kiếm được bằng bấy nhiêu đó tiền, nhưng Trình Hiểu Hoa nhìn hàng người dài phía sau và những khuôn mặt đầy mong đợi kia liền quyết định phải hạ xuống.
Dù như thế trứng gà cũng chỉ có số lượng nhất định, nên vẫn có rất nhiều người vẫn không mua được.
Nếu không xếp hàng trước, nhất định sẽ không có khả năng mua được, như một cơn gió cuốn qua, người đến sau chỉ có thể nhìn Trịnh Hiểu Hoa đóng quầy, không nhìn thấy được dù chỉ là một cái trứng luộc nước trà.
“Bà chủ Trình, trứng luộc nước trà này cô có thêm thuốc phiện vào không vậy? Hương vị này thật là bá đạo! Tôi thấy quả thực giống như mỹ vị của thần tiên, không được ăn trong lòng liền nhớ tới không nguôi nha!”
Trình Hiểu Hoa không nhìn lên chỉ nói. “Tôi bán trứng luộc nước trà bao nhiêu tiền một trứng?”
“Ba tệ.” người đàn ông trả lời.
Trình Nguyên Hoa cười và không nói nữa.
Người đó qua lúc lâu mới nhận ra rằng Trình Nguyên Hoa đang có ý nói, cô ấy bán trứng luộc nước trà với giá ba tệ một trứng thì làm sao đủ tiền mua anh túc.
Trình Hiểu Hoa lại cười: “Sao không thử không ăn nửa tháng rồi xem phản ứng ra sao?”