Vốn dĩ Tiêu Giác nghĩ Cơ Dạ Hàn mất hứng quay về nhưng hắn lại đột ngột lần nữa chuyển hướng đi về phía thành Tây. Khu vực này tương đối bình thường có nhiều nơi còn hơi tồi tàn. Dù sao khu thành Tây là nơi sinh hoạt của những người lao động.
Khu thành Tây bình thường không phải là quá nhôn nhịp như những khu buôn bán, trung tâm khác nhưng không thiếu âm thanh sinh hoạt của con người, kì là là hôm nay dù mới xế chiều cư dân ở đây lại cửa chốt then cài, lặng im thin thít như bị bỏ hoang.
Mạc thành chia làm sáu khu, khu phía Bắc và Tây do Lý gia quản lý. Khu phía Bắc buôn bán sầm uất, giao thương không ngơi nghỉ, phát triển cực kỳ thịnh vượng, trái lại khu phía Tây nghèo nàn sập xệ bình thường đều bị bỏ mặt. Tiêu Giác nghĩ có lẽ gần đây khu phía Tây có băng cướp nào đó mới lập khiến dân chúng sợ hãi mà thôi, nhưng hắn cũng không tiện can thiệp vào dù sao đây cũng không phải khu vực Tiêu gia quản.
Khu thành Đông và Nam thuộc sở hữu của Tiêu gia với phần lớn khu phía Đông là khu vực nuôi trồng rộng lớn còn khu phía Nam phát triển vượt trội với bến cẳng Tiêu Hải, nhờ đó quán trọ nhà nghỉ chiếm phần lớn diện tích nơi đây.
Nhàn Cư tiên thuộc khu phía Bắc nên Lý gia mới dễ dàng nhe nanh múa vuốt như vậy, chẳng ai dám tố cáo hay quản họ nếu không muốn chết.
Còn khu quan trọng nhất là khu trung tâm Mạc thành do triều đình Càn Thiên quốc quản lý, bao gồm nha môn, trấn ti mà quan trọng nhất là sàn đấu giá của Hoàng gia thương đội, Thiên Thương các. Ngoài ra còn có đấu trường lẫn tháp kiểm trắc, các cửa hàng của võ giả cũng chịu một phần quản lý của triều đình được đặt ở đây. Tiêu gia cùng Lý gia cũng chiếm một phần đất đặt phủ ở đây.
Còn khu vực rừng rậm rộng lớn ngoài thành thì vô chủ, vốn là nơi đệ tử của Lý gia, Tiêu gia lẫn tán tu lịch luyện. Là một nơi vô pháp vô thiên chẳng ai quản nổi.
Cơ Dạ Hàn không biết là trùng hợp hay cố ý, hết lần này đến lần khác toàn đi đến địa bàn của Lý gia lại không để ý đến đại hội tỷ thí sắp tới gần. Đại hội này ba năm diễn ra một lần giữa Tiêu gia với Lý gia do triều đình đứng ra tổ chức và làm giám khảo. Gia tộc chiến thắng sẽ được chọn khu thành để quản lý trong vòng ba năm. Vì thế trong giai đoạn này là lúc Lý gia cùng Tiêu gia đối choin gay gắt nhất.
- Mùi tanh thật.
Dạ Thanh chợt khịt mũi nói, khuôn mặt xinh đẹp hơi nhăn lại.
Tiêu Giác lúc này cũng thấy trong không khí có chút mùi tanh, nhưng hắn đầu óc đơn giản không nghĩ nhiều.
- Đi nhìn thử xem.
Cơ Dạ Hàn đưa mắt nhìn vào một hẻm tối có chút dơ bẩn.
- Được.
Tiêu Giác gãi đầu hơi chán chường nhìn theo. Hắn hơi chần chừ đôi chút cũng bắt đầu tiến tới. Kỳ thật hắn không muốn đi vào căn hẻm tối tăm kia chút nào, mặc dù đầu óc có phần đơn giản nhưng trực giác của hắn rất tốt, hắn cảm thấy có gì đó sai sai. Hắn cúi người xuống nhặt một cành cây nhỏ dưới đất ném vào trong bóng tối, lại chờ đợi một chút nghe được tiếng cạch thì không thấy gì khác.
- Không có gì cả.
Tiêu Giác quay người lại nhìn bạch ngọc thiếu niên và hồng y thiếu nữ chất phác nói. Nhưng vừa nói xong hắn cảm thấy một cơn lạnh sống lưng cộng thêm tiếng xè xè đầy tanh tưởi sau gáy. Trực giác cho hắn biết phải dùng tốc độ nhanh nhất tránh đi, nếu không sẽ chết không toàn thây.
Tiêu Giác dùng hết sức lực phóng tới, chân hắn đạp xuống tạo thành vết nứt mạng nhện trên nền đất, hắn nhanh chóng lăn thêm vài vòng mới định thần nhìn lại.
Từ trong hẻm một con mãn xà to lớn bò ra, cơ thể nó khổng lô đang dựng thẳng người lên, Tiêu Giác phải ngước hết cổ lên mới thấy được phần dưới đầu nó. Vảy trên người nó bóng loáng to hơn đầu người trên đó đen trắng ẩn hiện những khuôn mặt đang đau khổ la hét. Nó thè cái lưỡi dài ra, xè xè đầy mùi tanh hôi.
- Sao... sao con rắn to thế này lại xuất hiện ở đây được?
Tiêu Giác thắc mắc, chưa kể bằng cách nào con mãn xà có thể đột nhập vào Mạc thành, mà làm sao nó lại ở thành Tây mà không ai phát hiện ra. Nghĩ kĩ lại thì thành Tây hoang vắng như vậy có phải là tác phẩm của nó không?
Nhưng không kịp suy nghĩ nhiều, con mãn xà đã vồ tới. Đáng ngạc nhiên là với cơ thể khổng lồ gấp hai mươi lần con người nó lại có tốc độ rất nhanh. Tiêu Giác chật vật né tránh. Hắn nhìn sang Cơ Dạ Hàn và Dạ Thanh thì thấy cả hai vẫn bình tĩnh đứng đó không có ý giúp đỡ.
Con mãn xà này tu vi khai linh tầng bốn, tương đương luyện khí tầng bốn của nhân loại, nhưng lực chiến so ra lại mạnh mẽ hơn do bản chất của giống loài. Yêu thú so với con người có khí huyết mãnh liệt hơn, huyết thống cũng có sẵn những yêu năng yêu pháp kì lạ khó lường.
- Cơ công tử, ngài không giúp sao?
Tiêu Giác hoảng sợ tránh né con mãn xà, còn không quên đấm nó một phát vào cổ.
- So đủ mười hai chiêu ta sẽ giúp.
Cơ Dạ Hàn nhàn nhạt nói.
Cơ Dạ Hàn đưa ra yêu cầu này không phải không có lí do. Vì vốn dĩ kẻ tiêu diệt con mãn xà này phải là Tiêu Vụ. Nơi đây vốn dĩ là nơi ở cũ của hai mẹ con Tiêu Vụ. Mẫu thân Tiêu Vụ làm tạp dịch thời vụ ở tiêu gia cho đến khi bị một tên họ Tiêu say rượu nhìn trúng. Sau đó bà đơn độc sinh ra hắn ở thành Tây và nuôi lớn hắn ở đây, đến khi mẹ qua đời hắn mới dùng họ Tiêu của mình tìm kiếm một thân phận nhỏ bé ở Tiêu gia.
Ngoài mẫu thân ra, Tiêu Vụ còn có một nghĩa muội vẫn còn sống ở thành Tây, được hắn coi là người thân duy nhất.
Vào ngày hôm nay Tiêu Vụ gặp một cơn ác mộng, sau khi tỉnh dậy linh cảm không lành liền đến thành Tây tìm nghĩa muội. Nhưng khi đến liền bị một con mãn xà tấn công, hắn không ngừng liều mạng đỡ được mười một chiêu. Đến cuối cùng nhờ Khương Cầu nhúng tay vào hắn mới miễn cưỡng đánh bại con mãn xà này.
Nên Tiêu Giác ít nhất phải đánh với con mãn xà mười hai chiêu.
- Hả... gì chứ...
Tiêu Giác không hiểu chuyện gì cũng không có sức cãi lại đành chú tâm chống đỡ sự tấn công của con mãn xà. Hắn đôn lực xuống chân phóng lên tránh né nước bọt của con mãn xà. Nơi bị con mãn xà phun kêu xèo xèo nổi bọt lên bốc cả khói.
- Con yêu quái này có độc.
Tiêu Giác vưa tránh né vừa đếm số chiêu, cũng không quên thỉnh thoảng đấm lại nó mấy phát nhưng không ăn thua, trái lại tay còn đau. Rõ ràng vảy của con mãn xà rất cứng, với thực lực luyện khí tâng bốn của Tiêu Giác chưa đủ làm đối thủ của nó. Nhưng đã chiến thì không sợ, Tiêu Giác lần nữa nhiệt tình xông lên, cả người đu đưa trên thân con rắn, muốn dùng đôi tay kẹp lấy cổ nó nhưng chợt nhận ra người nó khá là trơn, tay chưa kịp kẹp lại đã trượt ra rơi xuống đất.
Con mãn xà thấy vậy muốn lấy đuôi đè lên người Tiêu Giác. Cũng may hắn phản ứng nhanh, vội vàng lăn đi, thoát chết trong gang tấc.
Tiêu Giác cũng không vội vàng bỏ cuộc, càng đánh chiến ý càng dạt dào, hắn lại tung người lên lần nữa. Vừa này lúc bám víu trên thân con rắn hắn để ý một cái vảy bị lỏng ra. Hắn quyết định đánh không xuyên qua đường thì lột vảy nó vậy. Hắn cố gắng bám víu lên con rắn cố tìm cái vảy bị lỏng đó. Không làm hắn thất vọng, rất nhanh hắn đã tìm thấy. Con rắn cố gắng vùng vẫy muốn đuổi Tiêu Giác rớt xuống làm khói bụi văng tứ tung. Nhưnh Tiêu Giác dùng sức mạnh vượt trội của mình bám lấy không buông, dùng hết sức bình sinh bức tấm vảy đó ra. Phải mất sức ba trâu chín hổ hắn mới nhổ ra được, máu của rắn bắn ra phun đầy mặt hắn. Con mãn xà biểu hiện sợ hãi rít lên bắt đầu vùng vẫy mạnh hơn, phun độc khắp nơi. Vì lực đạo quá mạnh, Tiêu Giác lại mất hết sức rất nhanh văng ra xa.
- Cơ công tử, không cần tương trợ.
Cơ Dạ Hàn thấy số chiêu đã vượt mức hắn đưa ra nên tính tiến tới giúp đỡ thì bị Tiêu Giác ngăn cản.
Tiêu Giác cảm thấy mình đã tốn hết công sức đấu với con yêu quái này nếu mà để người khác giết nó quả thật là không đáng.
Tiêu Giác lấy trong người một viên đan dược hồi sức ăn vào rồi lại lao tới. Hắn quyết định sử dụng sức mạnh và ưu thế của nhân loại để mài chết con rắn này.
Tiêu Giác nhắm vào vết thương trên lưng con rắn, không ngừng đấm vào. Con rắn thấy thế không ngừng vùng vẫy, Tiêu Giác không còn cách nào khác phải dùng hai tay để bám lấy nó. Nhưng hắn còn một món vũ khí khác không kém, hàm răng. Hắn cắn xé từng chút một thịt trên người con mãn xà, cắn cho tới khi cả người hắn chui được vào. Hắn như con chuột chũi đang đào hang trong người con rắn, cắn máu uống thịt nó một cách điên cuồng.
Bên ngoài con mãn xà không biết phải làm sao bắt đầu trườn đi muốn chạy trốn.
Nhưng không kịp.
Lớp vẫy dưới bụng nó bị đấm văng ra.
Máu tuốn như suối, con mãn xà vô phương chống cự, khí huyết đã cạn, ngã lăn ra đất.
- Ngộp thở chết mất.
Từ trong người con mãn xà, Tiêu Giác chui ra người nhuộm đỏ đầy máu me.
Cơ Dạ Hàn nhìn Tiêu Giác có chút tán thưởng, rồi liếc nhìn Dạ Thanh như đang ra lệnh gì đó. Chỉ là Tiêu Giác đang vui mừng chả để ý.
Đây là địch thủ mạnh nhất mà Tiêu Giác đã từng gặp, cũng là lần đầu tiên hắn dùng cách thức điên rồ này để chiến đấu. Điều này như mở ra một con đường mới trước mắt Tiêu Giác khiến hắn mừng rỡ cảm ngộ.
- Cảm tạ Cơ công tử.
Hoàn hồn, Tiêu Giác tiến tới chấp tay trước mặt Cơ Dạ Hàn nói.
- Đi tìm một chút chắc có lẽ còn nạn nhân còn sống.
Cơ Dạ Hàn cũng không để ý.
Tiêu Giác vội vâng lời đi vô mấy ngõ hẻm tìm kiếm. Lần này trực giác của hắn không có phản ứng chắc chẳng còn nguy hiểm gì nữa. Không lâu sau hắn vác ra vài cái xác, cũng chỉ có vài cái xác còn mới, người sống thì không thấy đâu.
Cơ Dạ Hàn cungc không bất ngờ, hắn tới đây cũng chẳng phải vì cứu người, mục đích của hắn còn hơn cả thế.
- Là các ngươi thấy chết không cứu.
Tiêu Vụ không biết từ đâu chạy tới, ôm một cô gái trong đống xác, giận dữ gầm lên, đặt nghĩa muội trong tay xuống, tay tung ra hoả diễm lao đến tấn công Cơ Dạ Hàn.
Cơ Dạ Hàn nét mặt bình tĩnh không gợn sóng khẽ phất cây quạt trên tay, Tiêu Vụ vậy mà chưa kịp chạm tới góc áo của hắn, văng ra xa, miệng phun đầy máu tươi.
- Càn rỡ.
Tiêu Giác tức giận liền bị Cơ Dạ Hàn ngăn lại.
- Ngươi mau dùng thuốc trị thương tránh ảnh hưởng đến thi đấu ngày mai.
Cơ Dạ Hàn ân cần nói, từ trong người lấy ra một viên thuốc.
- Đồ tiểu nhân ác độc.
Tiêu Vụ không hề muốn nhận viên thuốc.
- Các người thật quá đáng.
Tiêu Lan liền chạy đến đỡ Tiêu Vụ, lấy một viên thuốc trị thương trong người ra cho hắn.
- Tiêu Lan cô nương thấy ta quá đáng chỗ nào?
Cơ Dạ Hàn vặn hỏi.
- Ngươi...
Tiêu Lan muốn nói lại không biết nói gì. Kỹ lưỡng suy xét hình như biểu ca và Cơ công tử không hề làm gì quá đáng. Họ diệt trừ yêu vật, nghĩa muội của Tiêu Vụ trong nhóm nạn nhân cũng không ai biết chết khi nào. Biểu ca còn vì giết yêu thú mà bộ dáng đầy máu me chật vật đến như vậy, mà nạn nhân cũng không chỉ có nghĩa muội của Tiêu Vụ.
Tiêu Vụ không rõ đầu đuôi khi không lao vào tấn công Cơ công tử, mà Cơ công tử cũng không lí gì đứng yên không hoàn thủ để hắn đánh cả. Bị thương là do tài nghệ của hắn không bằng người, lại nóng nảy không biết suy nghĩ cũng không trách ai được. Cơ công tử còn rất quân tử không hề thù hằn, cho Tiêu Vụ thuốc trị thương, nhìn phẩm chất còn hơn cô một bật. Vậy thì tự hỏi biểu ca và Cơ công tử có lỗi gì chứ?
- Là... là tiểu nữ không biết suy xét, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Tiêu Lan nhìn ba người trước mặt mà mặt nóng lên.
- Ha ha... ha ha ha, Tiêu Lan, ngươi...
Nói chưa hết câu, Tiêu Vụ vùng người ra, mặc kệ đau đớn, chật vật bỏ đi.
Tiêu Lan nhìn theo Tiêu Vụ lại nhìn biểu ca, Cơ Dạ Hàn và Dạ Thanh không biết nói gì, trong lòng có chút thất vọng.