Chương 7: Lý do
Khi rời khỏi Ban Thanh niên trí thức, cha Lý còn muốn nhét cho Tô Thanh Ngọc một phong bì, Tô Thanh Ngọc sờ một cái đã biết bên trong là tiền. Tô Thanh Ngọc không biết là bao nhiêu nhưng gần như là một khoảnh khắc, cô đã từ chối nó.
“Không cần đâu chú ạ, chú làm thế này chính là coi thường tình cảm bạn bè giữa bạn học Lý Tiểu Quyên với cháu rồi. Tình bạn cả đời của chúng cháu làm sao có thể đo được bằng tiền chứ?”
Tốt xấu gì cũng là một ân huệ lớn, cô còn định vào thời khắc quan trọng sẽ lấy ra dùng, có thể dùng tiền mua đứt ư?
Cha Lý khá thông minh lanh lợi, nhưng ông cũng không hề ngờ rằng Tô Thanh Ngọc lại biết suy nghĩ đến vậy, người biết nghĩ cũng sẽ không vì một phút bốc đồng đòi đi đến nơi gian khổ rồi.
Thế nên ông không hề nghi ngờ lời nói của Tô Thanh Ngọc, ngược lại còn cảm thấy mình đúng là đã tổn thương lòng tự trọng của cô bé rồi, ông cười nói: “Là do chú thiếu suy nghĩ, chú chỉ muốn cảm ơn cháu. Được, vậy sau này có chuyện gì mà chú có thể giúp được cho cháu, cháu đừng khách sáo nhé.”
Tuyệt đối sẽ không khách sáo, Tô Thanh Ngọc xấu hổ cười: “Chú khách sáo quá rồi ạ.”
Sau khi khéo léo từ chối lời đề nghị mời ăn bữa cơm của cha Lý, Tô Thanh Ngọc vội vàng đi đến bệnh viện. Ngồi trên xe buýt, cô hồi tưởng lại những việc mình đã làm ngày hôm nay rồi thở dài. Cô không còn bài xích với việc về nông thôn xây dựng nữa, dù sao cũng chẳng thay đổi được, chỉ có thể cố gắng điều chỉnh hiện trạng mà thôi.
Tô Thanh Ngọc không biết tình hình hiện tại của thanh niên trí thức như thế nào, nhưng cô cũng từng được nghe một số tin đồn không tốt, nếu may mắn được đến những nơi bà con ở đó chất phác tất nhiên là tốt rồi, nhưng nếu xui xẻo gặp phải người xấu xa thì không hay chút nào. Quan trọng là mặt mũi cô bây giờ còn rất xinh đẹp. Nếu xui xẻo sẽ rất tồi tệ.
Tô Thanh Ngọc cảm thấy ngay cả chuyện phiền lòng như xuyên không đây mà cô còn bị dính, tốt hơn là không nên cược vận may của mình có tốt lành hay không. Hơn nữa ngoài việc này ra, muốn làm nên nghiệp lớn ở nông thôn còn cần lời nói của bản thân mình phải có trọng lượng mới nên chuyện. Nhưng bản thân là một nữ đồng chí, ở nơi đất khách quê người đúng là không dễ dàng gì. Vậy nên cô chỉ đành chọn công xã Hồng Kỳ, một nơi có điều kiện gian khổ để đi. Bởi vì ở đó có người thân của nguyên chủ...ừ, bây giờ cũng là người thân của cô rồi.
Nói về huyết thống thì đại đội Tô Gia Đồn của công xã Hồng Kỳ chính là nơi có quan hệ huyết thống với Tô Thanh Ngọc, được tính là quê hương thật sự của cô rồi.
Cha mẹ ruột của Tô Thanh Ngọc đều sống ở đó, còn có cả các chú và các thể loại họ hàng khác chi cũng vậy. Còn tại sao ban đầu không sắp xếp cho cô đến đó, Tô Thanh Ngọc cảm thấy đồng chí Tô Quân Cường cha mình không muốn nhận những người họ hàng này lắm. Dù sao thì hồi Tô Quân Cường mới ba bốn tuổi đã được cha nuôi nhận làm con thừa tự rồi dẫn đi.
Đối với họ hàng thân thích ở quê, ông ta cũng chẳng có tình cảm gì sâu sắc, việc lang bạc khắp nơi đã khiến tình cảm của ông ta với những người thân ruột thịt kia ngày càng mờ nhạt, đến giờ gần như không còn nữa.
Sau khi trở thành người có thể diện cũng không muốn ai biết đến xuất thân của mình. Từ việc ông ta không bao giờ nhắc đến mấy người này ở nhà cũng như không cho phép người nhà nhắc đến là có thể nhìn ra được rồi. Nhưng Tô Thanh Ngọc từng nghe ông nội, cũng chính là cha nuôi của ông ta kể về việc này.
Ông nội Tô là người thành thật, ông ta còn dạy cho bọn Tô Thanh Ngọc sau này có cơ hội thì phải trở về thăm họ hàng ở quê.
Tô Thanh Ngọc trước không muốn nhận những người họ hàng này là do bị ảnh hưởng bởi Tô Quân Cường, cảm thấy bọn họ nghèo khổ cổ hủ. Nhưng Tô Thanh Ngọc của hiện tại lại cảm thấy những người họ hàng này quá là tốt.
Về lại Tô Gia Đồn, cô có thể từ một kẻ yếu thế luồn lách trở thành “dân anh chị” rồi.
Không nói đến chuyện khác, chỉ riêng ngoại hình của cô bây giờ, ít ra khi đến Tô Gia Đồn sẽ không có ai dám bắt nạt. Còn cuộc sống có khốn khó hay không thì chín người mười ý.
Có bản lĩnh thì đi đây cũng có thể làm nên chuyện. Tô Thanh Ngọc vẫn có lòng tin vào chính mình, hồi trước ăn cơm của trăm họ còn lớn được, không lý gì về lại bên cạnh họ hàng lại không sống được.
Tô Thanh Ngọc đã quyết xong nên mặt mày cũng thoải mái, tươi vui hơn.
Đến bệnh viện, cô cực kỳ hào hứng đi vào phòng bệnh, chuẩn bị thu dọn đồ đạc về nhà. Thời gian có hạn, sắp phải về nông thôn, công tác chuẩn bị phải đâu ra đó. Có lẽ thấy cô đã quay về nên y tá thăm phòng cũng đi đến: “Đồng chí, em đã đi đâu vậy? Khi nãy mẹ em có đến thăm nhưng không thấy em đâu thì cuống cuồng ra ngoài đi tìm em rồi.”
Tô Thanh Ngọc mếu máo, lập tức gõ đầu chán nản: “Em ra ngoài mua ít đồ, trùng hợp quá đi mất.”
Thấy cô có vẻ sốt ruột, cô y tá an ủi: “Em mau mau đi báo với người nhà đi.”
Tô Thanh Ngọc gật đầu: “Để em đi tìm mẹ. Phiền chị giúp em làm thủ tục ra viện.”
Thời này làm thủ tục ra viện vẫn còn rất tiện, Tô Thanh Ngọc cũng không phải bệnh nặng gì, vốn dĩ đã nằm viện mấy hôm rồi. Cô ở bên này thu dọn đồ đạc của mình, còn y tá đã giúp cô làm xong thủ tục, cô nói cảm ơn rồi xách hành lý của mình lên, đi thẳng về phía quân đội vũ trang quận. Còn việc đi tìm đồng chí Từ Mỹ Phương thì, xin lỗi, cô thật sự không biết phải đi đâu mà tìm, hơn nữa tìm được rồi có khi lại cãi nhau nữa.
Làm chủ nhà họ Tô vẫn là đồng chí Tô Quân Cường. Nếu muốn trước khi về nông thôn mọi chuyện đều thuận lợi, Tô Thanh Ngọc cảm thấy phải ra tay bắt đầu từ Tô Quân Cường. Cô không muốn trước khi về nông thôn rơi vào cảnh cãi cọ không hồi kết.
…