Chương 22: Làm quen
Tô Thanh Ngọc con chưa biết mình bị thân thích trong nhà ghét bỏ mặc kệ. Cô đang làm quen với các chiến hữu tương lai bên đám thanh niên trí thức.
Đám thanh niên trí thức này nam nam nữ nữ cũng có hơn hai mươi người rồi.
Cộng thêm năm người bên Tô Thanh Ngọc, vừa hay là hai mươi lăm người.
Hiện tại Tô Thanh Ngọc chỉ gặp gỡ tám người trong nhóm thanh niên trí thức bên này.
Bọn họ tới từ trời nam đất bắc, đã tới mấy năm, sớm nhất cũng đã sáu năm rồi.
Thấy nhóm người Tô Thanh Ngọc tới, tổ trưởng của tổ nữ thanh niên trí thức còn giúp bọn họ sắp xếp giường chiếu. Chỗ ngủ của thanh niên trí thức là giường đơn, đều dùng ván gỗ ghép lại.
Gian phòng không lớn, vì vậy mỗi phòng chỉ có ba bốn người.
Vì Tô Thanh Ngọc nên Tiểu Lục còn xếp cho nhóm Tô Thanh Ngọc căn phòng có ánh sáng tốt hơn.
Tổ trưởng của tổ thanh niên trí thức bên này là một chị gái tên Lý Phương. Cô ta ở trong nhóm đến sớm nhất, đã được sáu năm rồi.
Mười bảy tuổi tới, bây giờ đã hai mươi ba tuổi.
Thấy độ tuổi của nhóm Tô Thanh Ngọc không lớn cô ta còn an ủi bọn họ: “Đừng sợ, quen là được rồi. Hàng năm có thể có mấy ngày thăm người nhà, lúc nhớ nhà thì trở về xem. Có chuyện lớn thật cũng có thể xin nghỉ, nhưng cố gắng đừng xin.”
“Chị Lý Phương, bọn em vẫn rất có lòng tin với nơi này.” Tô Thanh Ngọc nói.
Lý Phương cười đáp: “Có lòng tin là tốt rồi.” Sau đó cô ta nhìn Tô Thanh Ngọc, tuy rằng cô đeo kính mắt nhưng vẫn có thể thấy được mắt cô rất to, cô ta nhắc nhở: “Bình thường em đừng tiếp xúc nhiều với đồng chí nam ở đây, ở bên bọn chị nhiều một chút.”
Nghe cô ta nói thế, Tô Thanh Ngọc và Cao Hiểu Hoa nhìn nhau, sau đó hỏi: “Sao vậy ạ?”
“Dù sao chính là không tốt, dễ chịu thiệt.” Lý Phương cũng không tiện nói quá rõ.
Dù sao mấy cô bé này còn nhỏ.
Cao Hiểu Hoa còn chưa hiểu lắm, nhưng thật ra Tô Thanh Ngọc đã hiểu rồi.
Có lẽ trong đội còn có lưu manh các kiểu.
Đang nói chuyện, sát vách truyền tới tiếng cãi nhau, Lý Phương nhanh chóng ra ngoài.
“Có vài người mơ giấc mộng về thành phố, ăn mặc quái đản không đàng hoàng bêu xấu thanh danh thanh niên trí thức bọn tôi. Cô không cần mặt mũi nhưng bọn tôi thì cần đấy. Cả ngày bị đám đàn bà chỉ vào vào lưng nói xấu, cô tưởng bọn tôi dễ chịu lắm hả?”
“Cô nói cho rõ ràng đi, ai quái đản không đàng hoàng hả?” Câu nói này nghe rất mềm mại đáng yêu.
“Đang nói cô đó, Thẩm Mộng! Cả cái đại đội Tô Gia Đồn này có ai mà không biết cành hoa thanh niên trí thức là cô chứ? Đầu buộc dây hoa, cả ngày mắt đi mày lại với con trai đại đội trưởng. Không phải là muốn về thành phố sao?”
“Tôi xé nát miệng cô.”
“Được rồi đừng ồn ào nữa, người mới tới, chú ý một chút.” Người khuyên nhủ là Lý Phương: “Nếu ai còn cãi nhau, tôi sẽ báo cho bên đại đội.”
Tiếng cãi nhau bên kia vậy mới dừng.
Cao Hiểu Hoa và Chu Lâm đều mặt mày đau khổ.
Chu Lâm cả dây buộc tóc hoa cũng không dám xài, phựt cái giật xuống: “Nơi quái quỷ gì đây, còn không được ăn diện nữa.” Sau đó cô ta ngồi trên giường òa khóc: “Tôi muốn về nhà...”
Tô Thanh Ngọc: “...” Còn tưởng rằng cô bé này lợi hại cỡ nào.
Được rồi, cũng chỉ là một cô bé mười sáu mười bảy tuổi mà thôi, ai kêu cô lớn hơn. Cô ho khan một tiếng: “Sợ cái gì, không phải còn có chị đây sao?”
Chu Lâm lau nước mắt nhìn cô.
Tô Thanh Ngọc nói: “Chị là người địa phương, không nghe đại đội trưởng nói hả, chị có ba anh em, ai dám bắt nạt chị chứ?”
“Đó là anh em của chị...” Chu Lâm nói.
“Chỉ cần sau này em hiểu chuyện nghe lời, chị sẽ bảo kê em.”
Chu Lâm: “...”
Cao Hiểu Hoa lập tức nói: “Thanh Ngọc, tớ cũng nghe lời!”
“Chúng ta là bạn học, nghe lời hay không cái gì.” Tô Thanh Ngọc phóng khoáng nói: “Yên tâm đi, có tớ đây.” Sau đó cô liếc Chu Lâm: “Đương nhiên, nếu như cứ chống đối chị đây, cao giọng với chị, chị nhất định mặc kệ. Chị đây không phải người thích rước khổ vào mình.”
Chu Lâm vì Trương Minh nên có chút ghen tị chứ không phải thật sự ghét Tô Thanh Ngọc. Lúc này cũng không thích hợp để nghĩ gì, cô ta nhỏ giọng nói: “Em sẽ nghe lời.”
Tô Thanh Ngọc hỏi: “Em nói gì?”
“Em sẽ nghe lời chị!” Chu Lâm hét lên.
“Tốt, như vậy rất tốt, mọi người đều xuống nông thôn, cần gì phải vì đàn ông thối mà tổn thương nhau chứ?”
“Ai, ai vì đàn ông thối hả?” Chu Lâm xấu hổ nói.
“Hửm?”
Tô Thanh Ngọc nhướng mày.
“... Vâng.” Chu Lâm cúi đầu, sau đó bổ sung một câu: “Nhưng em nhất định phải về thành phố. Cha em nhất định có thể đưa em về.”
Tô Thanh Ngọc thấy khẩu khí của cô ta không nhỏ bèn hỏi: “Cha em làm gì, có năng lực như vậy?”
“Cha em là phó trưởng xưởng của xưởng thép Hải Thành. Nếu không phải bị người ta tố cáo, nhất, nhất định em không cần xuống nông thôn.”
Ồ, đúng là một chức vụ tốt.
Tô Thanh Ngọc nói: “Cha chị còn là chủ nhiệm lực lượng vũ trang đây. Không phải chị vẫn về quê ư? Nhưng là chị tự nguyện. Chị là người trẻ tuổi, giác ngộ rất cao. Tuân theo chính sách quốc gia đi, nhất định không sai đâu!”
Cao Hiểu Hoa cũng nói giúp: “Cha của Thanh Ngọc chính là chủ nhiệm.” Về phần chủ nhiệm gì thì cô ấy không biết.
Nghe thấy cha Tô Thanh Ngọc thuộc lực lượng vũ trang, Chu Lâm lập tức im lặng.
Vũ trang chính là sức mạnh.
Người ta mới là nhân vật lợi hại.
Chút bất mãn trong lòng cô ta cuối cùng cũng biến mất.
So bối cảnh không được, so tư tưởng cũng không được. Người ta còn là thổ địa, rồng sang sông như cô ta cũng phải cúi đầu.
Ba người giúp nhau sắp xếp hành lý xong thì Lý Phương tới gọi bọn họ ăn cơm.
Bên thanh niên trí thức có phòng bếp riêng, mọi người thay phiên nhau nấu cơm.
Sau này được chia lương thực, mỗi ngày tự giao chút lương thực tới.
Hôm nay đám người Tô Thanh Ngọc cũng có lương thực, là bên bộ phận đại đội chia tới, chỉ đủ ăn tháng này.