Chương 20: Nhận thân
Thời này kẹo vẫn là một thứ hiếm có. Nữ cán sự không chút do dự chỉ dẫn: “Chính là người đội khăn trùm đầu màu xám. Tô Hữu Phúc.”
Tô Thanh Ngọc nhìn theo hướng cô ta chỉ lập tức thấy một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, trông gầy teo nhưng lại rất cao, mặt chữ quốc, bên mép còn ngậm một cái ống điếu.
Tô Hữu Phúc, chữ lót Hữu, vậy mà cùng một bối phận với người cha cặn bã Tô Quân Cường của cô.
Tô Thanh Ngọc nhanh chóng chạy tới.
“Bác, bác Hữu Phúc.”
Tô Hữu Phúc đang xem danh sách của nhóm này, chuẩn bị chọn mấy đứa con trai về đội.
Chẳng bao lâu nữa là tới ngày thu hoạch rồi, con trai còn có thể làm việc nặng, con gái chỉ tổ vướng víu.
Hơn nữa thằng nhãi thối nhà ông ta không đàng hoàng, con gái sinh nhiều chuyện.
Đột nhiên áo ông ta bị người ta kéo nhẹ, còn nghe thấy có người gọi ông ta.
Tô Hữu Phúc nhìn lại, là một cô bé đeo kính mắt, làn da trắng ngần. Chắc là ở trong đám thanh niên trí thức.
“Đồng chí này, cháu có chuyện gì thế.”
“Bác Hữu Phúc, là cháu đây, ông nội của cháu là Tô Học Sơn, cháu là con gái con cả của ông ấy Tô Hữu Điền!” Tô Hữu Điền chính là tên ban đầu của Tô Quân Cường.
“Ồ, là, là con gái của Hữu Điền à!”
Chuyện năm đó Hữu Điền của nhà họ Tô làm con thừa tự là chuyện lớn, mấy năm qua trong đội không ít người bàn tán. Tô Thanh Ngọc vừa nhắc tới, Tô Hữu Phúc lập tức biết ngay. Nói tới thì ông ta còn từng nghịch bùn với Hữu Điền đấy.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Tô Thanh Ngọc vẻ mặt mừng rỡ: “Bác Hữu Phúc, gặp được bác thật tốt quá. Lần này cháu được phân tới đây là do cha cháu đặc biệt sắp xếp, muốn cháu trở về hiếu thảo với ông bà của cháu đấy. Ông ấy còn bảo cháu ân cần thăm hỏi các hàng xóm láng giềng, còn kêu cháu mang theo quà trở về. Bác nhất định phải sắp xếp cháu ở bên các bác đấy nhé, nếu không cháu không thể báo hiếu cho ông bà cháu được.”
Tô Hữu Phúc vẫn chưa bình tĩnh lại từ trong khiếp sợ, nhưng nghe thấy Tô Thanh Ngọc nói là Tô Quân Cường đặc biệt sắp xếp, hơn nữa còn mang theo quà, vậy nhất định là phải đồng ý không do dự rồi. Dù sao cũng phải dẫn thanh niên trí thức trở về, dẫn ai mà không phải là dẫn, mấu chốt là còn trong đội mình. Nếu không dẫn về, lỡ như hai vợ chồng chú Học Sơn làm ầm ĩ lên cũng rất phiền.
Ông ta cười nói: “Vậy nhất định không thành vấn đề. Chưa kể, cháu rất giống với ông nội của cháu đấy.”
“Đều là máu mủ ruột rà, chắc chắn phải giống rồi. Bác ơi, nói tới thì bác cũng là thân thích của cháu đấy.”
Tô Hữu Phúc cười đáp: “Tất nhiên rồi, bác và cha cháu có cùng một cụ đấy.”
Tô Thanh Ngọc trái lương tâm nói: “Quan hệ thật là gần. Đúng rồi bác Hữu Phúc, bên kia còn hai người bạn học của cháu, đều là đứa trẻ trung thực chịu khó, bác đưa theo được không, nhất định sẽ không làm vướng víu đội chúng ta.”
Tô Thanh Ngọc nói xong chỉ vào Cao Hiểu Hoa và Lý Thông sau lưng.
Tô Hữu Phúc liếc sang, có chút ghét bỏ. Con gái và con trai gầy yếu, nhất định không làm việc được.
“Bác ơi, dù sao người chịu khó cũng còn hơn là người lười mà. Đều là người chăm chỉ làm việc. Ít nhiều gì cháu cũng là người của đại đội chúng ta, cháu còn có thể hại chính đại đội của chúng ta sao? Nhưng bác là đại đội trưởng, nhất định là có mắt nhìn người.”
“Được được được, vậy thì cùng nhau.” Tô Hữu Phúc vung tay lên.
Tô Thanh Ngọc lập tức kêu đám người Lý Hiểu Quyên xách hành lý tới đây đăng ký.
Cô phải dẫn theo hai bạn học này.
Dù sao đã đến Tô Gia Đồn này, nhất định cô phải nghĩ cách sống ở nhà họ Tô, như vậy sẽ tách nhóm với đám thanh niên trí thức. Nhưng sau này cô vẫn muốn triển khai công việc, nhất định không thể thiếu thanh niên trí thức. Thế nên phải xếp người một nhà vào đội ngũ thanh niên trí thức.
Nhân lúc đám người Tô Thanh Ngọc mang đồ đạc lên xe, Tô Hữu Phúc đi tới, còn dẫn theo hai người. Hay thật, vậy mà lại là Trương Minh và Chu Lâm.
Tô Thanh Ngọc cảm thấy chắc chắn không trùng hợp như vậy, khỏi cần nói, nhất định là Trương Minh đuổi theo, lại vừa thấy cái túi căng đầy của bác Hữu Phúc là hiểu.
Tô Thanh Ngọc làm như không biết, cười cười trò chuyện với Tô Hữu Phúc: “Bác ơi, chúng ta về thôi, trời tối rồi.”
Tô Hữu Phúc vui cười hớn hở: “Không sao, đội chúng ta cách công xã không xa, xe của chúng ta là xe lừa, nhanh hơn xe trâu, chưa tới một tiếng là đến nơi.”
Nói còn rất kiêu ngạo.
Chu Lâm kinh ngạc hỏi: “Ông ấy là bác của chị hả?”
Tô Thanh Ngọc gật đầu: “Chứ sao, bác ruột.”
Gương mặt Chu Lâm trắng bệch, bộ dạng như nhảy vào hố lửa.
Trương Minh ngược lại rất vui.
Trên đường đi Tô Thanh Ngọc hỏi người nhà thế nào, nói mấy năm nay không gặp, rất nhớ.
Tô Hữu Phúc vừa đánh xe vừa nói: “Ông bà nội cháu rất mạnh khỏe. Quê chúng ta mấy năm nay vẫn ổn, không bị đói, rất tốt.”
“Vậy chú và cô của cháu thì sao, cha cháu nói trong nhà còn có chú và cô, cháu còn có mấy anh chị.”
“Đều khỏe. Cô cháu gả xa, ít khi về, trong nhà còn lại chú của cháu. Chú cháu rất có bản lĩnh, sinh liền ba đứa con trai...”
Thế hệ này của ông bà Tô Thanh Ngọc sinh được tổng cộng năm đứa bé, cuối cùng chỉ ba đứa còn sống. Tô Quân Cường là con cả, còn lại một người chị cả và một đứa em trai.
Bây giờ sống cùng ông bà nội chính là chú út của Tô Thanh Ngọc Tô Hữu Tài.
Tô Hữu Tài sinh được ba đứa con trai và một đứa con gái.
Bắt kịp xu hướng, đời Tô Thanh Ngọc con cái không đặt tên theo bối phận nữa. Con cả của nhà họ Tô tên Tô Vệ Quốc, năm nay 24 tuổi, đã kết hôn, lấy một người vợ, còn sinh hai đứa con, có nếp có tẻ. Con thứ hai Tô Vệ Dân, 22 tuổi, vì nguyên nhân không biết tên nên đến nay vẫn độc thân. Đứa thứ ba nhà họ Tô là con gái, tên Tô Diệp, năm nay 19 tuổi, cũng vì nguyên nhân không biết tên mà đến nay chưa lập gia đình. Còn có một đứa con trai út Tô Vệ Hoa, 15 tuổi, là học sinh trung học duy nhất của nhà họ Tô, xem như một đứa con trai có tiền đồ.
Tô Thanh Ngọc hỏi: “Vậy thím của cháu thì sao, bà ấy thế nào, có dễ ở chung không?”
Tô Hữu Phúc cười ha ha: “Rất dễ rất dễ.” Ngoài ra không nói gì thêm.
Dễ cái gì, cũng không dám nói tiếp nữa. Tô Thanh Ngọc thầm nghĩ sự nghiệp nhận người thân của mình nhất định sẽ không thuận lợi.