Chương 2: Nguyên chủ

Chương 2: Nguyên chủ

Cha mẹ của Tô Thanh Ngọc đều là con một, người lớn trong nhà mất sớm, hai người kết hôn vốn dĩ cuộc sống cũng được coi là mỹ mãn, cha cô còn tự mình phấn đấu nên giữ chức cán bộ thôn.

Đáng ra cuộc sống rất tốt, nhưng vì lũ lụt xảy ra, cha cô thân là cán bộ thôn phải đi cứu nguy, mẹ cô không yên tâm nên cũng đi cùng. Cuối cùng hai người họ đều không thể trở về, Tô Thanh Ngọc khi đó mới ba tuổi đã trở thành trẻ mồ côi.

Ký ức khi đó của Tô Thanh Ngọc không nhiều, sau đó có nghe người lớn trong thôn nói trên tổ chức muốn đưa cô đến Trung Tâm Bảo Trợ Xã Hội, nhưng bà con lo cô đến đó sẽ bị bắt nạt bèn bàn bạc cùng nhau nuôi cô.

Thế nên từ khi Tô Thanh Ngọc hiểu chuyện đến nay, cô đã lớn lên trong tình thương đùm bọc của họ. Cô thay phiên đến sống ở nhà các cán bộ thôn, sắp xếp như vậy là vì nhà cửa của họ tốt. Đồ ăn sẽ do người trong thôn góp lại cho, bình thường nhà ai có gì ngon đều sẽ dành phần cho Tô Thanh Ngọc, con nhà ai có đồ mới cũng sẽ mua cho cô một bộ.

Nếu có đứa trẻ hung hăng bắt nạt cô, không cần Tô Thanh Ngọc tự đi kiện cáo đã có bạn nhỏ khác làm thay cô, sau đó các cô bác sẽ lôi đứa nhỏ kia ra đánh một trận.

Vậy nên Tô Thanh Ngọc không thiếu cái ăn cái mặc, ngay cả học hành cũng được cho đi học từ tiểu học đến hết đại học. Các anh chị trong thôn đi làm kiếm được tiền còn nhớ đến trường để tặng cô đồ ăn vặt. Vì thế, Tô Thanh Ngọc chưa bao giờ thấy mình bất hạnh, cô có rất nhiều cha mẹ, anh chị em.

Cũng vì vậy cô mới quay về quê làm cán bộ sau khi học xong đại học, cô muốn dựa vào những gì mình đã học để giúp đỡ bà con lối xóm ở quê làm giàu, thoát cảnh thường thường bậc trung.

Tiếc là mong ước này dường như sẽ không bao giờ thực hiện được nữa.

Tuy cô vẫn sẽ về nông thôn, nhưng thời gian và địa điểm hoàn toàn khác rồi…

Còn chưa kịp rơi một giọt nước mắt chua xót cho ước mơ vỡ vụn của mình, Tô Thanh Ngọc lập tức nhớ đến việc chỉ còn ba ngày nữa là sẽ về nông thôn, nghĩ đến nơi mình sắp đến, lập tức rời khỏi bệnh viện, sau đó nhanh chóng chạy đến ban thanh niên trí thức.

Mấy ngày này có rất đông người đến ban thanh niên trí thức làm thủ tục, nhưng vì hôm nay là ngày cuối cùng làm thủ tục nên vẫn còn rất đông người.

Tô Thanh Ngọc cũng không biết mình có may mắn gặp được người mình muốn gặp không, nếu không gặp được, vậy chỉ có thể tự mình đi tìm người ta thôi.

Hiển nhiên vận may của cô không tốt, chẳng gặp một ai quen ở đây. Còn người lạ thì Tô Thanh Ngọc lại không định gặp, không ích gì mấy, không đáng.

Tô Thanh Ngọc cũng không vội, cứ đứng đó đợi mọi người làm thủ tục, thấy mọi người xong xuôi cả rồi, cô mới đi vào bên trong phòng làm việc.

Trong phòng có vài người mới bận rộn xong, đang cười nói rôm rả, uống trà, thấy Tô Thanh Ngọc đi vào, còn tưởng là người đến làm thủ tục: “Đồng chí, sao giờ mới đến, sắp tan làm đến nơi rồi.”

Tô Thanh Ngọc chưa từng đến ban thanh niên trí thức, trước đây cô không tình nguyện về nông thôn, người đến đây làm thủ tục là người nhà họ Tô.

Vậy nên mọi người ở đây cũng không biết Tô Thanh Ngọc.

Tô Thanh Ngọc cười nói: “Đồng chí, em đã làm xong thủ tục rồi, chỉ là sắp phải đến nơi xa lạ, em cảm thấy hơi căng thẳng nên muốn xem thử có người quen nào cùng đến đó với em không thôi.”

“Có gì mà sợ chứ, nông thôn là một nơi tốt, các đồng chí nông dân đều lương thiện chất phác, các em cứ yên tâm mà đi nhé.”

Tô Thanh Ngọc vội vàng gật đầu: “Đồng chí chủ tịch nói rồi, nông thôn là vùng trời đất rộng lớn, ở đó có nhiều đất dụng võ. Em tin ngài chủ tịch!”

Sau đó lại ngại ngùng nói: “Chỉ là em muốn xem có bạn bè nào không để còn làm quen trước với họ, rồi còn lên kế hoạch tương lai xây dựng nông thôn to lớn. Chị cho em xem thử nhé.”

Nhân viên công tác thấy cô xinh đẹp, nói năng có vẻ tư tưởng giác ngộ nên đành hỏi: “Vậy em muốn xem ở đâu?”

Có vài tài liệu không thể cho xem tùy tiện, chẳng hạn như danh sách một số nơi tốt, những cái tên đó không thể xem được, nói không chừng sẽ có một số người đố kỵ.

Tô Thanh Ngọc thấy cô ta đã mở lời lập tức nói: “Công xã Hồng Kỳ, huyện Ninh An, thành phố Bình Giang, tỉnh Hoa Nam.”

Nghe thấy địa điểm này, biểu cảm của nhân viên công tác được thả lỏng. Dù sao chỗ này cũng không được xem là chỗ tốt, nói ra thì cũng bình thường, không khổ như biên giới, nhưng cũng không phải là chỗ ngon lành gì.

Có địa chỉ cụ thể thì dễ tìm thôi, cô ta rút ra một tập từ trong một xấp các sổ ghi chép, lật giở vài trang đã tìm thấy rồi.

Tô Thanh Ngọc mau chóng nhìn một lượt các cái tên trên đó, cũng may là có vài người cô quen biết, có ba người đều là bạn cùng lớp với cô. Cô nhoẻn miệng cười, lập tức nói cảm ơn: “Tốt quá, đúng là bạn học của em, cảm ơn chị nhé, giờ em sẽ về chuẩn bị cho công cuộc giúp đỡ xây dựng nông thôn đây ạ.”

“Chị đã nói rồi, đừng sợ, nông thôn là một nơi tốt.” nhân viên công tác xếp gọn lại tài liệu, vừa cười vừa nói.