Chương 12: Đố kỵ

Chương 12: Đố kỵ

Tuy rằng sau đó không có chuyện này. Nhưng cô ta vẫn ghét cô, kiêng kỵ cô. Bởi vì trên người cô chảy dòng máu nhà họ Tô, là người thân nhất của nhà họ Tô mãi mãi. Còn cô ta tuy rằng họ Tô, nhưng luôn cảm thấy xa cách. Khi còn nhỏ mấy đứa trẻ trong ủy ban đều nói cô ta là con của chồng trước.

“Bây giờ em vẫn ghét chị.”

Tô Tĩnh: “…”

Tô Thanh Ngọc thở dài thật sâu: “Nhưng em cảm thấy ghét nhau cũng không có ý nghĩa gì. Em sắp phải xuống nông thôn, có khả năng cả đời cũng không về được. Nên chị không cần đề phòng, em cũng không thèm ghét chị nữa. Cha mẹ có yêu em hay không cũng không quan trọng. Bây giờ em chỉ muốn mình được sống tốt hơn thôi. Nói là em giúp chị, không bằng nói là chúng ta giúp đỡ nhau.”

Tô Tĩnh cảm thấy lời nói của cô vẫn không dễ nghe, làm người ta không thoải mái, nhưng đó là sự thật.

Những người xuống nông thôn trong ủy ban đều mấy năm không về, có người kết hôn ở nông thôn nên càng khó trở về.

Sau này cô ta và Thanh Ngọc sẽ là người ở hai thế giới.

Nghĩ như vậy, sự kiêng kị của cô ta với Tô Thanh Ngọc cũng không nghiêm trọng như trước nữa: “Vậy chúng ta giúp đỡ nhau như thế nào?”

“Không phải em chuẩn bị xuống nông thôn rồi sao, không tiện mang nhiều hành lý theo, vẫn nên đến huyện thành mua một chuyến. Chị cho em chút phiếu gạo phiếu công nghiệp hay đưa tiền cũng được. Cho nhiều thì em sẽ nói vài lời hay với cha giúp chị.”

Tô Tĩnh: “… Em, em…” Cô ta nhìn Tô Thanh Ngọc với vẻ mặt không thể tin được, dường như không ngờ người em gái trước kia luôn bướng bỉnh không chịu thua, lại trở thành một người mồm mép như vậy.

“Em cái gì, nếu chị không thích thì thôi. Cứ chờ đến ngày bị xa lánh đi. Không có em ràng buộc, thì chị nghĩ xem cha có thân thiết với chị như vậy không.”

Tô Tĩnh hít một hơi: “Chị không ngờ em lại thay đổi nhiều như vậy.”

Tô Thanh Ngọc trợn trắng mắt: “Nếu chị phải xuống nông thôn chịu khổ, thì chị cũng thay đổi như em thôi. Em làm vậy vì cuộc sống sau này của mình.”

Tô Tĩnh nghĩ đến những lời đồn về những thanh niên trí thức sau khi xuống nông thôn thì cũng hiểu lời cô nói.

Nhưng cô ta cảm thấy nếu mình xuống nông thôn, thì chắc chắn sẽ sống tốt hơn Thanh Ngọc. Ít ra cô ta tốt tính, đi đến đâu cũng sẽ không bị người ta ghét.

Cho dù nguyên nhân làm Thanh Ngọc thay đổi là gì, những lời cô nói vẫn rất có lý.

Thanh Ngọc phải xuống nông thôn, sau này không thể cướp cha mẹ của cô ta.

Nhưng đáng sợ hơn Tô Thanh Ngọc còn có mấy người chị dâu trong tương lai.

Dù sao cha cô ta rất coi trọng hai đứa con trai, cả nhà đều biết được.

Một cô em chồng không có quan hệ huyết thống như cô ta, chắc chắn sẽ là cái đinh trong mắt các chị dâu.

Cho dù sau này cô ta kết hôn, nhưng có quan hệ không tốt với nhà mẹ đẻ, thì vào nhà chồng sẽ bị khinh bỉ. Đừng nhìn bây giờ ai cũng bình đẳng, điều đó chỉ có trong những gia đình nghèo khổ, còn những gia đình có điều kiện tốt sẽ rất chú ý đến môn đăng hộ đối, bối cảnh chính trị phải giống nhau, điều kiện trong nhà càng không thể kém. Đặc biệt là những gia đình có điều kiện tốt sẽ càng chú ý đến tình hình bên nhà vợ.

“Phiếu chị vừa mới mua quần áo mới rồi… Chị có phiếu công nghiệp, đang định mua giày, nhưng thôi cho em đó, còn có phiếu năm cân gạo…”

Hai chị em vừa hoàn thành một giao dịch phiếu xong đã nghe thấy Từ Mỹ Phương ở bên ngoài gọi bọn họ đi ăn cơm.

Hôm nay Tô Thanh Ngọc còn chưa ăn trưa nên đang đói, cô lập tức ra ngoài rửa tay ăn cơm.

Tô Quân Cường đã ngồi trước bàn, Từ Mỹ Phương ra ngoài bưng thức ăn, Tô Tĩnh thấy thế cũng chịu khó đi giúp đỡ.

Tô Thanh Ngọc không đi giúp, nếu đổi lại là trước kia, cô cũng thường xuyên giúp các thím bác làm việc, nhưng bây giờ cô lại không có tâm trạng. Dù sao Tô Thanh Ngọc trước kia cũng chưa bao giờ giúp đỡ để nhìn bộ dạng bọn họ mẹ hiền con thảo.

Cô dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Tô Quân Cường, cũng thể hiện cha hiền con thảo.

Trong nhà bếp, Tô Tĩnh thấy mắt Từ Mỹ Phương hơi đỏ bèn hỏi: “Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc. Cha nói gì với mẹ ạ?”

“Không có gì đâu, chuyện của người lớn, con đừng quan tâm.” Từ Mỹ Phương cười gượng.

“Mẹ à, rốt cuộc là có chuyện gì, mẹ đừng khiến con lo lắng mà.”

Tô Tĩnh có hơi sốt ruột. Trong cái nhà này người thân thiết với cô ta nhất chính là mẹ.

Từ Mỹ Phương dụi mắt một cái: “Chuyện Thanh Ngọc tuyệt thực bị người bên đại viện biết rồi, cha con cảm thấy rất mất mặt nên kêu chúng ta sau này đừng nói ra bên ngoài.”

“Đó là lỗi của Thanh Ngọc, liên quan gì tới mẹ chứ.” Tô Tĩnh nhíu chặt mày.

“Cha con bảo việc trong nhà không nên truyền ra bên ngoài, ông ấy nói cũng đúng. Chuyện này không tốt cho thanh danh của Thanh Ngọc và chúng ta.”

Tô Tĩnh nhẹ gật đầu, trong lòng vẫn có chút không phục. Rõ ràng là lỗi của Thanh Ngọc, bây giờ còn trách cô ta và mẹ nói ra ngoài.

Quả nhiên là ruột thịt và không phải ruột thịt, kém xa như vậy.