Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Sau khi ăn cơm xong, Lý Xuân Hoa để hai cô con dâu của mình đi rửa bát, Tống Ngọc Hoa vâng vâng dạ dạ đi làm, Lâm Tuyết Cúc thì không vui làm việc, mẹ chồng vừa lau nước mắt, cha chồng Tô Thiết Sơn đã lập tức xụ mặt, Lâm Tuyết Cúc chỉ có thể cắn răng đi.
Quay người lại, Lý Xuân Hoa lập tức dặn dò con gái của mình: “Nhị Nha à, con cũng phải học thêm vào, chị con thông minh hơn con, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, làm người phải thông minh một chút, lúc nên mềm yếu thì mềm yếu, lúc nên kiên cường phải kiên cường, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là phải lung lay được người đàn ông của mình, trong cái nhà này, nếu như không phải cha con nghe mẹ, đâu đến lượt mẹ nói chuyện, mấy thằng anh trai con là một đám bất hiếu, cưới vợ là quên mẹ, thật đúng là đám xấu xa.”
Tô Mạn nghe thấy thế thì gật đầu, trong lòng nghĩ thầm, có lẽ bà cụ này đã xem kịch quá nhiều, coi một gia đình nông thôn giống như nội viện hoàng cung vậy.
Trừ khi là lúc bận rộn gặt gấp, nếu không bình thường cho dù là ngày mùa cũng có một khoảng thời gian nghỉ trưa, để buổi chiều mọi người còn có tinh thần tốt làm việc.
Nhìn những người khác vào phòng nghỉ ngơi, Tô Mạn cũng nhân cơ hội này về phòng xem tình hình.
Trong phòng có hai chiếc giường, một cái lớn hơn một chút, phía trên chính là dùng vải hoa nhí làm gia trải giường, bên cạnh còn có một chiếc bàn đọc sách, phía trên còn có một đống sách, Tô Mạn nhìn qua, sách giáo khoa đều là mới, ngược lại có hai quyển giống như tiểu thuyết lưu hành thời này có dấu vết bị lật xem nhiều.
Dựa vào sát vách tường còn có một chiếc giường hơi nhỏ khác, phía trên chỉ có tấm vải thô có mảnh vá làm ga trải giường.
Dù sao nhìn thế nào cũng thấy xấu.
Đây chính là chiếc giường hiện tại mà Tô Mạn phải ngủ.
Cô ngồi trên giường mình thử một chút, lại đến chiếc giường lớn kia thử một chút, sau đó xoa cằm nghĩ ngợi.
“Ký chủ, cô đang suy nghĩ gì thế, biểu cảm gương mặt của cô nói cho tôi biết, cô đang suy nghĩ chuyện không thể cho ai biết.”
Tô Mạn cười ha ha hai tiếng: “Tôi chỉ muốn cái thiện trước hoàn cảnh sống của bản thân mà thôi, sao lại gọi là không cho ai biết được chứ?”
Nhà họ Tô này cũng không có tư tưởng trọng nam khinh nữ, ngược lại bởi vì tuổi thơ của Lý Xuân Hoa trải qua bất hạnh, làm cho bà càng đối xử tốt với hai cô con gái hơn. Chẳng qua ngón tay còn có ngón dài ngón ngắn.
Tuy đều yêu thương hai cô con gái, nhưng đối với đứa con gái lớn giống mình, lại không chịu thua kém, đương nhiên sẽ yêu thương hơn, nhất là khi đứa con gái này còn rất biết đưa tay đòi hỏi. Tục ngữ nói đứa nhỏ khóc sẽ có sữa ăn, bình thường đãi ngộ của con gái lớn tốt hơn một chút, còn nguyên chủ thì không giống thế, bởi vì từ nhỏ cơ thể không tốt, cho nên tính cách cũng tương đối lười nhác, không thích để ý đến người khác, cũng không thích xen vào chuyện của người ta, như thế xem ra, bản thân có chút giống với Tô Mạn.
Nhưng bản năng cầu sinh của Tô Mạn mạnh hơn cô ấy, hơn nữa đối với vật tư trong cuộc sống vô cùng truy cầu, đương nhiên sẽ không chấp nhận số mệnh như thế.
“Ký chủ, đề nghị ký chủ nhanh chóng làm chuyện tốt, lấy được phần thưởng, như thế có thể nhanh chóng cải thiện cuộc sống của mình.”
Đối với chuyện bị người khác chi phối mà nói, Tô Mạn rất không thích, thế nhưng hiện tại đối với cô, hệ thống này chính là một con đường tắt để thu hoạch được vật tư, vì thế cô quyết định giao lưu thật tốt với hệ thống này, còn về chuyện sau này thoát khỏi khống chế của hệ thống như thế nào, đó cũng là chuyện của về sau.
“Chuyện đấy…. Thánh mẫu…. Được rồi, tôi vẫn nên lấy một cái tên cho mi thì hơn.” Hai chữ thánh mẫu này, cô gọi cũng thấy xấu hổ: “Hay là về sau tôi gọi mi là 789?”
Hệ thống phát ra một biểu cảm vô cùng sung sướng, còn phát ra rất nhiều trái tim màu hồng: “Hệ thống thánh mẫu chân thành cảm ơn sự yêu quý của chủ nhân đối với tôi, còn vì tôi mà đặt tên… Đinh, hệ thống xác định tên là 789.”
Tô Mạn: “…” Chẳng lẽ hệ thống này là một kẻ ngốc? Không biết có phải là giả bộ hay không.
“Có phải khi tôi làm chuyện tốt thì sẽ được ban thưởng? Rốt cuộc được ban thưởng gì?”
789 lập tức liệt kê một danh sách trong đầu cô, phía trên đều là một hệ liệt các vật tư được ban thưởng, Tô Mạn nhìn đến hoa cả mắt, có thể nói là cần gì có đó.
Nhất là một số đồ ăn, càng khiến cho cơ thể đang cảm thấy đói lúc này của cô vô thức nuốt nước bọt.
Chẳng qua tất cả mọi thứ trên đó cần phải có điểm thánh mẫu để đổi, mà điểm thánh mẫu thì cần Tô Mạn làm việc tốt để đổi, căn cứ vào những chuyện tốt khác nhau, hệ thống sẽ đưa ra điểm thánh mẫu nhất định.