Chương 50: Canh gà 3
Để buổi trưa được ăn thịt gà uống canh hầm, sáng ra bọn nhỏ làm việc rất ra sức. Nhanh gọn hoàn thành xong công việc, mấy đứa trẻ bèn đến vây quanh Tô Thanh Hòa. Ngay cả Tô Đại Bảo cũng không trốn đi nữa.
Tô Thanh Hòa chia cho mỗi đứa một miếng khoai lang khô, cả đám vừa ngồi trong sân gặm khoai, vừa nhìn về phía phòng bếp.
Cao Tú Lan từ trong nhà đi ra, nhìn tình cảnh trước mặt, giận kinh khủng: “Nhàn rỗi làm gì vậy, đi nhặt củi nhóm lửa đi chứ. Ăn ăn ăn, suốt ngày đòi cô cho ăn, ước cô mấy đứa chết đói hả?”
Tô Thanh Hòa: “.... Mẹ, con cho bọn nhỏ ăn. Mẹ đừng mắng.”
Vẻ mặt Cao Tú Lan khổ sở nói: “Thanh Miêu Nhi nhà ta có lòng tốt, chỉ trách đám ranh con này không có lương tâm. Cho cái là chúng nó ăn luôn, tuyệt đối không biết đau lòng người cô này. Cũng không nhớ rõ cô chúng nó tốt như thế nào.”
Tam Nha rất lanh lợi, lập tức hô: “Đau lòng cô. Cô tốt!”
Những đứa trẻ khác gật đầu ngay lập tức.
Cao Tú Lan hài lòng nói: “Hiểu được là tốt. Phải luôn nhớ ơn cô, lớn lên hiếu thảo với cô. Không có cô, bà làm gì có gà mà nuôi, mấy đứa còn lâu mới được uống canh gà, ăn khoai lang.”
Tô Thanh Hòa nghe lời bà ấy nói, đột nhiên cảm thấy sự nghiệp ăn mảnh của bản thân thật vĩ đại.
Mấy đứa trẻ lại tiếp tục gật đầu: “Cô tốt, phải hiếu thuận cô!” Bà nói, có cô mới được ăn canh mà.
Thật vất vả mới đến giữa trưa.
Người lớn trong nhà gần như về cùng một lúc, mấy đứa nhỏ cũng chạy như bay trở lại.
Vì buổi trưa ăn canh, Tô Thanh Hòa trộn bột ngô với mấy loại ngũ cốc thô khác thành cháo đặc. Như vậy có thể ăn kèm với canh gà.
Người lớn còn có thể chịu được, riêng bọn nhỏ đều thèm đến mắt lóe sáng xanh.
Nhất là hai đứa út, hồi đó vẫn ăn ở nhà lớn, bọn nhóc còn nhỏ không nhớ được gì. Đến lúc trưởng thành rồi, nhà lớn đã sụp đổ. Gặp năm mất mùa, trong ký ức làm gì có chuyện được ăn đồ ngon như vậy.
Cao Tú Lan chia cơm cho họ, sau đó lại chia canh gà. Mỗi người đều được ba bốn miếng thịt.
Hiển nhiên đùi gà và cánh gà vẫn thuộc về Tô Thanh Hòa, cô còn được thêm mấy miếng thịt ức gà.
Nhưng Tô Thanh Hòa vẫn như cũ chỉ ăn một cái đùi gà cùng hai ba miếng thịt ức, để phần cánh gà và mấy miếng thịt còn lại cho Tô Ái Đảng. Một mình anh ở bên ngoài luyện thép, trong nhà có đồ ngon cũng không được ăn. Dù sao cũng muốn chừa lại cho anh chút đồ.
Vừa khéo, đến chiều, Tô Ái Đảng đã về đến nhà.
…
Khi Tô Ái Đảng trở lại, anh xách theo khoai lang khô tiết kiệm còn chưa ăn hết cùng trứng chim đào được trên nửa đường về nhà. Toàn thân phong trần mệt mỏi, quần áo rách nát đến không ra hình thù, người gầy như da bọc xương.
Anh vừa đẩy cửa bước vào sân nhỏ, đã nhìn thấy cô em gái đang ngồi trên ghế nhai khoai lang khô. Mắt Tô Ái Đảng lập tức sáng rỡ, cười ha ha nói: “Em gái, anh về rồi đây!”
Tô Thanh Hòa một bên gặm khoai, một bên tiến hành trao đổi với hệ thống trong đầu, bất thình lình bị Tô Ái Đảng hô to như vậy, sợ hãi kêu lên một tiếng.
Cô nhìn anh ba nhà mình một lượt, suýt chút nữa không nhận ra người. Mới bao lâu không gặp, sao lại gầy đi mấy vòng rồi.
“Anh ba, anh đã về!”
“Ừ, anh mang thức ăn về cho em đây.” Tô Ái Đảng cười ha hả, xách túi đồ đưa cho Tô Thanh Hòa như đang dâng bảo bối lên.
“Em xem, thật nhiều khoai lang khô này, đều là món yêu thích của em.” Tô Ái Đảng vui tươi hớn hở nói, lại thì thầm: “Còn có mấy quả trứng chim sẻ, bảo mẹ luộc lên cho em nhét túi quần làm đồ ăn vặt. Cái này bổ lắm. Tiếc là chim sẻ không có trong ổ, nếu không buổi tối có thể làm chim sẻ nướng cho em ăn rồi.”
“...” Nhìn xem Tô Ái Đảng đói đến mức không ra hình người, nhưng vẫn mang đồ ăn về cho cô, mũi Tô Thanh Hòa không khỏi chua xót. Người anh ruột này quả là quá tuyệt vời!
“Anh, đi thôi, mình đến phòng bếp đi, em có để dành đồ ăn cho anh đó.”
Tô Thanh Hòa nhớ tới mấy miếng thịt gà phần lại cho Tô Ái Đảng, vội vàng móc chìa khóa lên mở phòng bếp, dẫn anh vào trong. Sau đó lấy mấy miếng thịt để trong nồi ra. Cũng may còn thừa ít canh, lại múc cho Tô Ái Đảng một bát canh nóng.
Tô Ái Đảng đứng bên cạnh ngửi thấy mùi thơm, nhìn mấy miếng thịt, không nhịn được nuốt nước bọt.
Tô Thanh Hòa nhét bát đũa vào tay anh: “Anh ba ăn đi.”
Tô Ái Đảng nuốt một ngụm nước miếng, không nhúc nhích: “Em gái, cái này ở đâu ra vậy?”
“Con gà mái già nhà mình không đẻ được trứng, nên mẹ làm thịt ăn hết luôn. Không thì thể nào nó cũng sẽ gầy teo thịt.”
Nghe tin gà mái mất rồi, Tô Ái Đảng đau lòng. Đây chính là nguồn dinh dưỡng của em gái anh đó. Thế này thì phải làm sao đây. Anh không uống bát canh trong tay, đưa cho Tô Thanh Hòa: “Em gái uống nhiều chút, về sau trong nhà không còn trứng gà, anh sẽ nghĩ cách đào trứng chim cho em.”