Chương 43: Về nhà mẹ đẻ 1

Chương 43: Về nhà mẹ đẻ 1

Cao Tú Lan chưa từ bỏ ý định, còn lấy chút bột ngô cho gà mái ăn, muốn để gà mái ăn cho tốt sau đó tiếp tục đẻ trứng.

Nhưng gà mái rất không nể mặt, sau khi ăn xong, vẫn như cũ hai ngày không đẻ trứng. Hơn nữa còn lấy tốc độ mắt thường có thể thấy mà gầy đi.

Cao Tú Lan tức chết mất, lừa bà ấy cho ăn một bữa, vậy mà còn không đẻ trứng.

Dằn vặt trong chốc lát, Cao Tú Lan dường như cũng từ bỏ rồi. Bà ấy vỗ đầu mình: “Mình cũng hồ đồ rồi, đầu năm nay phụ nữ đều đói đến không mang thai được, gà mái không đẻ được trứng cũng không hiếm lạ.”

Tô Thanh Hòa đang ăn khoai lang khô, nghe thấy lời này, cái tai giật giật, miệng lại cắn hai miếng.

Nói thật, cô rất lâu rồi chưa ăn một bữa tử tế. Cái gì mà canh trứng gà trắng, đối với những người thời đại này mà nói quả thật là mỹ vị, nhưng đối với một người không lâu trước đây còn đang hưởng thụ mỹ thực ở thế kỷ hai mươi mốt mà nói thì hoàn toàn không đủ nhìn.

Đáng tiếc, một con gà mái già duy nhất này, chắc chắn mẹ cô sẽ không nỡ ăn. Nếu như bên trong hệ thống có gà mái già thì tốt rồi, trực tiếp xách một con sau đó hầm lên…

“Đinh, xin ký chủ chú ý, bổn hệ thống có cung cấp nguyên liệu nấu ăn là sinh vật sống tươi mới, mong ký chủ cố gắng làm việc, giành được phần thưởng.” Trong đầu xuất hiện âm thanh của hệ thống.

“Vật sống cũng cung cấp?” Tô Thanh Hòa sợ ngây người. Vội vàng đứng dậy đi vào trong nhà.

Vào đến trong phòng, cô trực tiếp nằm lên giường đất: “Hệ thống hệ thống, các người đến vật sống cũng cung cấp sao?”

“Xin ký chủ tin tưởng, bất kì nguyên liệu nấu ăn nào hệ thống Quân Tẩu cung cấp đều có thể ăn được. Bảo đảm tươi mới đáng tin. Ngoài ra, giá trị khen thưởng ký chủ giành được và giá trị nguyên liệu ký chủ dùng để nấu cơm bằng nhau. Mong ký chủ làm ra mỹ thực có giá trị cao.”

“Đúng rồi, thiếu chút nữa tôi quên mất.” Lúc này Tô Thanh Hòa mới nhớ ra, trước đây hệ thống từng nói với cô, cô nấu cơm tốn bao nhiêu thứ, thì có thể giành được bấy nhiêu đồ. Trong hệ thống không phân biệt được lương thực phụ và lương thực tinh, cho nên tính theo trọng lượng. Mà nếu như cô giành được thịt ba chỉ, trừ lần đầu tiên hình như khởi động nhiệm vụ giành được khen thưởng gấp đôi ra, còn lại mỗi lần chỉ có thể lấy được nửa cân. Đây là vì giá trị lương thực mỗi lần cô tiêu chỉ đáng nửa cân thịt ba chỉ. Đây cũng là nói, nếu như cô hầm một con gà mái già…

Trong đầu lập tức xuất hiện một con gà mái già mập mạp, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.

“Hệ thống, nguyên liệu nấu ăn mi cung cấp có thể đẻ trứng không?” Nếu như cô muốn ăn con gà mái già bảo bối của mẹ, nhất định phải trả cho mẹ một con, nếu không, nói không chừng mẹ cô sẽ mắc bệnh tương tư.

“Xin ký chủ yên tâm, trong phạm vi tiêu chuẩn khen thưởng, ký chủ có thể đề ra yêu cầu với nguyên liệu khen thưởng. Bổn hệ thống thỏa mãn hoàn toàn nhu cầu hàng ngày của ký chủ.”

Tốt quá rồi! Cuối cùng cũng có thể ăn canh gà mái già rồi!

Tô Thanh Hòa ngồi dậy, đi đến trong sân. Cao Tú Lan còn đang đút cỏ cho gà mái già, ở bên cạnh than thở.

Tô Thanh Hòa lặng lẽ nói một tiếng A di đà Phật với con gà mái già đã gầy đi. Thật ngại quá, gà đều phải chết, chết có nhẹ tựa lông hồng, nặng như Thái Sơn. Bị ăn cũng tính là hoàn thành sứ mệnh cuối cùng rồi.

“Mẹ…” Tô Thanh Hòa ủy khuất gọi một tiếng.

Trong lòng Cao Tú Lan buồn bực, nghe thấy con gái gọi mình, vẻ mặt yêu thương nhìn con gái: “Thanh Miêu Nhi, sao thế con?”

“Con gà này nhìn càng ngày càng gầy, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, con lo sau này chỉ còn lại xương gà. Quá lỗ!”

Cao Tú Lan thở dài: “Mẹ cũng biết chứ, trong lòng khó chịu.”

“Mẹ, hay là chúng ta trực tiếp xử nó.” Đưa mắt ra hiệu với Cao Tú Lan: “Ăn nhé?”

Cao Tú Lan Nhất thời ngẩn người. Đại Nha Nhị Nha giặt quần áo bên cạnh cũng nhìn qua đây. Ánh mắt nhìn chằm chằm gà mái già.

Cao Tú Lan vội vàng xua tay: “Không được không được, đây chính là con gà đẻ trứng cho con ăn đó. Bây giờ chúng ta ăn thì sau này lấy gì ăn chứ? Thân thể con không tốt, phải bồi bổ cho tốt.”

“Dù sao nó cũng không thể đẻ trứng nữa, mẹ nói xem, chúng ta có thể đi tìm cha nuôi của con không…”

“…” Cao Tú Lan há miệng, giống như lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.