Chương 4: Về nhà

Chương 4: Về nhà

Tô Thanh Hòa đến bệnh viện lại bị Cao Tú Lan đánh thức. Lần này ý thức của cô cũng đã tỉnh táo hoàn toàn, không còn choáng váng, nặng nề, mất hết sức lực như khi trước nữa. Ngược lại còn cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn.

Mặc dù thân thể bây giờ của cô ốm yếu hơn so với lúc trước nhưng cũng không đói đến mức hoa mắt chóng mặt. Trước đó chị dâu cả nhà họ Tô đúng là không nói dối, nguyên chủ thật sự đã ăn khoai lang sấy và một bát cháo gạo. Còn té xỉu là bởi vì ý thức bị hệ thống đưa đến căn tin tinh tế cho ăn thịt rồi, đương nhiên sẽ ngất xỉu.

Bây giờ, sau khi cô đã dung hợp được với cơ thể này, cô cũng đã lấy được quyền khống chế thân thể này.

Cô vừa mở mắt đã thấy Cao Tú Lan đang lôi kéo một người đàn ông trung niên mặc áo khoác trắng, nói lớn: “Sao con gái tôi lại không có chuyện gì chứ, con bé đã đói đến chóng mặt, dinh dưỡng không đầy đủ, phải được tiêm, sao lại mặc kệ được chứ?”

Bác sĩ bị túm đến mức không thở nổi, y tá bác sĩ bên cạnh cũng tới hỗ trợ.

Cao Tú Lan kêu réo hai đứa con trai của mình: “Thằng cả thằng hai, đứng ngây ra đấy làm gì, mau đến đây giúp đi.”

Hai thanh niên vừa cao vừa gầy lập tức bước đến giúp.

Tô Thanh Hòa thấy sắp lớn chuyện, không có hơi sức đâu mà ngẩn người nữa, nhanh chóng kêu lên: “Đừng ồn ào nữa, ầm ĩ cái gì thế?” Vẫn còn may là có ký ức của nguyên chủ, vẫn còn nhớ được khẩu âm.

Nghe được giọng nói của con gái mình, Cao Tú Lan vô thức buông quần áo bác sĩ ra, xoay người chạy đến bên cạnh giường bệnh, vành mắt đỏ lên, nức nở: “Thanh Miêu Nhi, con tỉnh rồi sao, ôi chao, con làm mẹ lo muốn chết. Cục cưng quý giá của mẹ, không có con mẹ biết sống thế nào đây?”

Vừa khóc vừa ôm đầu Tô Thanh Hòa vào ngực. “Hai mẹ con ta mẹ góa con côi đúng là số khổ mà, đến bệnh viện cũng không cho chữa bệnh, không phải là sắp đi lên chủ nghĩa cộng sản hay sao?”

“...” Tô Thanh Hòa suýt chút nữa đã bị ngạt chết, cô nhanh chóng chui ra ngoài, lúng túng kêu lên một câu: “Mẹ ơi, mẹ đừng nói nữa, con nhức tai lắm.”

“Được được được, mẹ không nói nữa.” Cao Tú Lan lập tức lau nước mắt.

Y tá và bác sĩ: “...”

“Em gái à, em không sao chứ, đói không, anh đi chuẩn bị gì đó cho em ăn.”

Anh cả và anh hai nhà họ Tô cũng đến đây. Ba người con trai nhà họ Tô, anh cả là Tô Ái Quốc, anh hai là Tô Ái Hoa, anh ba là Tô Ái Đảng. Cái tên này đương nhiên là sau khi xây dựng đất nước mới đổi. Đang nói chuyện với Tô Thanh Hòa lúc này là anh cả Tô Ái Quốc, trên khuôn mặt vàng vọt hình chữ quốc của anh cả vô cùng lo lắng và áy náy, chắc chắn là cảm thấy lần này em gái té xỉu là trách nhiệm của mình.

Anh hai Tô Ái Hoa trợn mắt: “Đợi anh đi làm xong đồ ăn, em gái đã đói chết từ lâu rồi.” Anh hai móc hai miếng khoai lang khô từ trong túi ra: “Em gái ăn đi, hôm nay anh đi chia đất, giữ lại cho em đó.”

Tô Ái Quốc lại càng áy náy, anh ta còn chưa làm tròn chức anh cả này.

Lần đầu tiên Tô Thanh Hòa được đối xử như vậy, có cảm giác hơi mông lung.

Cô không có phản ứng gì nhưng Cao Tú Lan lại phản ứng rất nhanh, lấy khoai lang khô đến, bẻ ra đưa vào miệng Tô Thanh Hòa: “Xem như mấy đứa còn có lương tâm, còn biết để lại một miếng ăn cho đứa em gái đáng thương của mấy đứa.”

Tô Thanh Hòa há miệng theo bản năng, nhai mấy cái, một chút hương vị cũng không có... Trong kí ức, cái này là lương thực rất khó có được.

Sao cô lại chạy đến nơi này chứ, đúng là số khổ mà.

Hệ thống, tao muốn mời mi ăn khoai lang khô!

Thấy Tô Thanh Hòa có thể ăn được gì đó rồi, lúc này Cao Tú Lan mới tin là con gái mình không sao. Bà ấy cũng không định ồn ào trong bệnh viện thêm nữa. Dù sao trong nhà còn nhiều việc, làm chậm nửa ngày chính là nửa ngày công đó.

Đương nhiên có chỗ tốt nhất định phải lấy, con gái mình không đủ dinh dưỡng nên té xỉu. Xem như không cấp đường trắng nhưng ba lạng đậu nành vẫn là không thể thiếu.

Vì thế sau khi cho thằng cả và thằng hai lấy giường trúc tới khiêng người, Cao Tú Lan đã đích thân đi tìm y tá để làm loạn: “Nông dân chúng tôi khổ quá mà, nói cho chúng tôi cuộc sống sung sướng, vậy mà con gái tôi lại bệnh phải nhập viện, lại còn nói lắp không ăn được. Mấy người đây là muốn cắt xén đồ của nông dân nghèo chúng tôi. Cha mấy đứa nó còn là liệt sĩ nữa đấy, chúng tôi là người nhà liệt sĩ!”

Toàn thể nhân viên bệnh viện: “...”

Không lâu sau đó, Cao Tú Lan đã cầm lấy ba lạng đậu nành, trở về với vẻ mặt mừng rỡ.

Về phần Tô Thanh Hòa, vẻ mặt chết lặng đang nằm trên giường trúc: “Con không tự đi về được sao?”

Cao Tú Lan nhét đậu nành vào ngực, vừa lau nước mắt nước mũi, vừa nói: “Sao lại đi chứ, con đã ngất xỉu rồi, về còn đi nhiều nữa sẽ mệt lắm. Để anh con khiêng đi, nếu không bọn nó ăn làm gì cho tốn cơm chứ?”

Tô Thanh Hòa cảm thấy câu này của Cao Tú Lan giống như con trai của bà ấy là đầy tớ nhà giàu vậy.

Quan trọng là hai tên đầy tớ này vẫn rất tự giác, Tô Ái Quốc nói: “Đúng vậy, em gái không cần phải lo đâu, anh khỏe lắm. Em cứ nhắm mắt ngủ một giấc, tỉnh lại là đến nơi rồi.”

Tô Ái Hoa nói: “Sức của anh hai cũng không nhỏ đâu, em gái nghỉ ngơi cho thật tốt.”

Cao Tú Lan rất hài lòng với biểu hiện của hai thằng con trai, phất tay lên: “Đi, về nhà thôi.”