Chương 10: Bắt đầu làm nhiệm vụ

Chương 10: Bắt đầu làm nhiệm vụ

Cao Tú Lan đương nhiên không có ý kiến. Không nói hai lời đã đưa chìa khoá cho cô, còn căn dặn cô đừng bị hai người chị dâu lừa gạt. “Lương thực nhà mình ở hũ lớn trong phòng mẹ. Con mà đói thì cứ đi tìm. Con không biết làm cơm thì ăn khoai lang khô lót dạ tạm, đợi chị dâu con về, cứ kêu chị dâu con nấu cho. Con nhớ cẩn thận, đừng để mấy đứa nó lén giấu thức ăn. Lương thực trong nhà không thể để mấy đứa nó lãng phí.”

Tô Thanh Hòa nghiêm túc gật đầu.

Thật ra cô cũng không dám phá hoại thức ăn. Bây giờ rất nhiều nơi còn đang đói khổ, sản lượng lúa mạch năm nay của đội sản xuất Hoàng Hà rất thấp. Sau khi giao lương thực để nộp thuế, trên cơ bản mỗi nhà đều không được chia lương thực. Bây giờ còn chưa thu hoạch, lương thực còn lại trong nhà đã không còn nhiều. Bây giờ chưa được chia lương thực, còn phải nhịn đến mùa thu. Nhưng nhìn tình hình năm nay, sợ là mùa thu cũng không trông cậy được gì. Đội nông dân có tuổi trong thôn cũng nhìn ra được, nhà nào nhà nấy đều thắt lưng buộc bụng nhịn ăn, đều đi đào rau dại hoặc là đào vỏ cây nấu canh ăn. Cơm trưa hôm nay của nhà họ Tô chính là cháo vỏ ngô nấu với rau dại.

Đợi Cao Tú Lan cõng cháu trai nhỏ, dẫn cháu trai lớn cùng với mấy đứa cháu gái đi tìm rau dại, Tô Thanh Hòa mới đi sang phòng Cao Tú Lan lấy một ít hạt cao lương, sau đó lén mở phòng bếp.

Trong phòng bếp vô cùng thô sơ, đồ đạc ít đến mức đáng thương, bếp lò đều làm bằng đất. Nồi sắt lớn trong nhà đã đưa đi luyện thép, bây giờ cũng chỉ có một cái nồi gốm để nấu ăn.

Hoàn cảnh này đúng thật là quá khốn khổ.

“Hệ thống, thời gian tôi nấu ăn sẽ không xuất hiện cảnh tượng thần kì gì đó chứ, tôi lo sẽ bị người ta coi là yêu quái mà thiêu.”

“Xin kí chủ cứ yên tâm lao động. Với cấp bậc tay nghề của kí chủ vẫn chưa thể làm ra được đồ ăn có thể phát sáng.”

“...”

Tô Thanh Hòa giống như tráng sĩ chặt tay, xắn tay áo đến dưới bếp lò, chuẩn bị nhóm lửa. Nhưng mà không lâu sau đó cô đã nhận ra được vấn đề. Cô không biết nhóm lửa! Diêm chỉ có mấy cây, mà cây nào cô cũng quẹt không lên lửa. “Hệ thống, giờ làm sao đây?”

“Hệ thống quân tẩu toàn năng số 01 xin vì cô phục vụ, xin hỏi có khởi động trang bị nấu nướng hay không.”

“Còn có loại kĩ thuật này nữa sao?” Tô Thanh Hòa lập tức kinh ngạc. Cô thử nói: “Nhóm lửa.”

Vừa dứt lời, củi được nhen trong bếp lò đã cháy lên.

Lửa vừa đốt lên, Tô Thanh Hòa nhanh chóng đưa nước đến đổ vào trong nồi gốm, sau đó thả hạt cao lương vào trong nấu.

Tô Thanh Hòa vốn cũng không biết nấu cái này, nên cứ để lửa như thế mà nấu. Đợi khi nước đã sôi, hạt cao lương bên trong đã chín xong. Thành phẩm là thứ sền sệt màu nâu, cô vừa nhìn đã không hề muốn ăn một chút nào. Nhưng thứ này lại là thức ăn chủ yếu bây giờ. Khó trách nguyên chủ đã đến căng tin để ăn thịt, cô cũng rất muốn ăn thịt ở căng tin.

“Đinh... Nhiệm vụ nấu ăn đã hoàn thành, thu hoạch được một điểm kỹ năng nấu nướng, ban thưởng một cân thịt ba chỉ.”

Tô Thanh Hòa lập tức cảm thấy suy nghĩ của mình dừng lại một giây đồng hồ. Sau đó rương trữ vật bên trong giao diện hệ thống sáng lên một cái, phía trên xuất hiện số lượng 1.

Tô Thanh Hòa lấy lại tinh thần, lập tức mở rương trữ vật ra nhìn một cái, bên trong có một miếng thịt ba chỉ bóng loáng không dính nước nằm đấy.

Thịt kìa thịt kìa, vừa nhìn đã thấy miếng thịt ăn rất ngon.

Nhưng mà không đúng, vì sao là thịt chứ, cô muốn ăn thịt, nhưng trong hoàn cảnh bây giờ, rõ ràng lương thực càng quan trọng hơn.

“Hệ thống, tôi có thể đổi không? Tại sao lại là thịt, tôi muốn bánh bao trắng, gạo đã nấu.” Cô cũng không muốn ăn những loại cháo kỳ quái kia đâu.

“Xin ký chủ chú ý, vì mỗi lần thưởng nhiệm vụ ký chủ sẽ nhận được nguyên liệu nấu ăn trong lòng thích nhất, ý niệm của ký chủ sẽ truyền đến bổn hệ thống thông qua sóng điện não, bổn hệ thống sẽ thỏa mãn nhu cầu của ký chủ.”

“… Sao mi không nói sớm?” Tô Thanh Hòa nhịn xuống kích động muốn bóp chết nó.

“Không phải con người đều thích đạt được những gì mong muốn sao? Đây là phần thưởng nhận được lần đầu tiên hệ thống bố trí cho ký chủ để tạo sự ngạc nhiên vui mừng.”

Không phải tật xấu, nhưng mà chẳng phải trong thời khắc sống còn cô đã nghĩ về thịt sao? Không, cô phải nên vui mừng vì nghĩ đến ăn thịt, nếu như nghĩ đến chính là những loại cháo kỳ quái kia, không phải cô sẽ khóc chết rồi sao! Lại nghĩ đến lời hệ thống vừa nói, cô bật cười ha ha: “Cho nên, sau này tôi muốn món ăn nào cũng được ư? Nếu như tôi muốn bào ngư vi cá…” Cô cảm giác Mãn Hán toàn tịch* đang bày ra trước mắt.

(*) Mãn-Hán Toàn Tịch ( Tiệc triều đình Hán-Thanh ) hay Đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán tương truyền là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán, được bắt nguồn từ triều đình của nhà Thanh và ban đầu là một bữa tiệc cho sinh nhật 66 tuổi của Hoàng đế Khang Hy.