Ngày chủ nhật cứ thế trôi qua, chưa tới sáu giờ tối thì trời đã tối, An Na hẹn Từ Binh sáu giờ đến để tiếp tục phụ đạo cho cậu nhằm đuổi kịp chương trình. Quách Vân cả người như cái chăn đi đến, mượn An Na cái khăn lụa.
Quách Vân và Lý Mai chơi với nhau từ nhỏ, hai người rất thân, lên trung học thì Quách Vân không đi học nữa mà ở nhà, làm thanh niên “chờ sắp xếp việc làm”. Từ lúc An Na đến đây, Quách Vân thường xuyên đến chơi, nghe đủ thứ chuyện về Thượng Hải từ cô, vô cùng háo hức được tới đó. Ngoại trừ tính cách hư vinh ra thì Quách Vân cũng rất tốt, hai người bởi vậy trở nên rất thân thiết. Mấy ngày trước Quách Vân thấy Lý Hồng quàng khăn lụa, tuy không biết nhãn hiệu nhưng nom rất đẹp, khi biết là được An Na tặng thì liên tục tới hỏi cô còn khăn lụa nào nữa không, muốn mượn để tối nay đi chơi, ngày mai trả.
An Na có cả một vali khăn lụa, lúc đi còn mang theo vài cái, thấy cô ta đến mượn thì cũng không hỏi, bèn lấy vali ra cho cô ta tự chọn.
– Ôi mẹ ơi, nhiều thế. Còn có kính mát nữa, son môi, giày cao gót nữa?
Quách Vân như phát hiện ra một đại lục mới, mắt mở to, hết sờ cái này lại sờ cái kia, sau cùng cầm lọ nước hoa Coco của An Na lên sịt vào người.
– Lý Mai, đây là nước hoa gì thế? Mùi thơm quá!
Sau khi biết mình chưa chắc đã quay trở về hiện tại được, An Na trước đó đã âm thầm nghĩ cách xử lý đồ và thân phận của mình, còn những thứ này cô vẫn không nỡ vứt đi mà đều giữ lại, thấy Quách Vân hỏi thế, bèn đáp:
– Là nước hoa.
– Của nước ngoài á? Thảo nào mùi thơm khác hẳn với nước hoa nội địa. Cậu thật hoành tráng, có nhiều thứ hay thế này. Cho tớ mượn sịt tí nhé.
Nói xong lại ra sức lên mình vài lần, sau đó lại chọn khăn lụa, cầm cái này thì lại thích cái kia, cuối cùng vẫn nhờ An Na chọn cho một cái phối với trang phục đang mặc. Xong xuôi, Quách Vân lại mượn son, rồi đeo kính đen lên, đứng trước gương soi soi, thấy vô cùng mỹ mãn, quay lại nói:
– Lý Mai, sao cậu không hỏi tối nay tớ đi đâu?
– Đi đâu thế?
– Đi …
– Cậu đi Lục Tượng?
An Na biết rõ Lục Tượng thính rất nổi tiếng, một người ba đồng, tối nào cũng đông nghịt.
– Không, là khiêu vũ, thích hơn xem Lục Tượng nhiều.
Quách Vân bỏ kính xuống sửa sang lại tóc tai, – Trên lầu có một phòng khiêu vũ, tối mới mở, rất nhiều người đều đến khiêu vũ. Trong đó có thầy dậy nữa, tớ nói này…
Cô ta áp sát tới gần, hạ thấp giọng, – Thầy dạy khiêu vũ là cháu trai của ông chủ Lục Tượng, nghe nói vừa đến đây, cao lớn đẹp trai, tên Cao Thương Kiện, nhảy cực đẹp nhé. Thế nào, cậu muốn đi để mở rộng tầm mắt không, tớ dẫn đi, không mất vé đâu.
– Thôi, tớ không đi đâu.
– Đi đi, anh ta đẹp trai lắm, nhiều cô gái mê lắm.
– Không đi được đâu. – An Na lắc đầu, – Lát tớ còn phải phụ đạo cho học sinh nữa.
– Thế thì thôi tớ đi đây, 7h bắt đầu rồi. – Quách Vân giơ kính râm lên, – Tiện cho tớ mượn cái này nhé.
– Ừ, cậu nhớ về sớm đấy.
Cám ơn, tớ đi nhé.
Quách Vân hài lòng, lúc ra ngoài gặp cô Lý Hồng bèn giấu kính râm đi, chào một câu rồi đi luôn.
– Mai Mai, Quách Vân nó đi đâu thế? – Cô Lý Hồng nhìn theo Quách Vân đi, hỏi, – Cháu xem nó trang điểm kìa, đêm hôm thế này còn mượn kính của cháu làm gì? Mẹ nó tối nào cũng đi đánh bài, chẳng quan tâm con cái gì. Cô thấy nếu nó cứ như này thể nào cũng có chuyện cho mà xem.
– Thấy bảo là đi khiêu vũ ạ. – An Na đáp.
– Đi Lục Tượng thính à? – Cô Lý Hồng lắc đầu, – Nơi đó mờ ám lắm, toàn bọn thanh thiếu niên hư hỏng. Mai Mai, cháu chớ bị nó dụ dỗ đấy.
– Vâng ạ. – An Na đáp.
Sáu giờ, Từ Binh đến.
Chủ nhiệm Vương Thi Anh đã nhận quà bồi dưỡng của bà Từ, cộng thêm có An Na giải thích, nên gần đây thái độ đối với cậu ta tốt lên nhiều. Không chỉ thế, còn lên lớp nói rõ tình huống với lớp, yêu cầu lớp từ nay về sau không ai được khinh thường cậu nữa. Có lẽ bởi nguyên nhân áp lực được giảm đi, Từ Binh đã tiến bộ rất nhiều, tính cách cũng cởi mở hơn.
Xong tiết học thì cũng sắp đến 9h tối, An Na giúp Tiểu Ny rửa mặt mũi, cho cô bé đi ngủ. Cô Lý Hồng cũng đã dọn quầy xong, cài cửa, tắt đèn.
…………
Câu nói tối hôm qua của cô Lý Hồng thật sự chuẩn xác, không ngờ thành sự thật luôn. Giữa trưa hôm sau, An Na vừa về đã nghe cô Lý Hồng nói Quách Vân có chuyện rồi.
– Tối hôm qua cục công an huyện có hành động, đồn công an đột kích kiểm tra, bắt giữ mấy chục nam nữ trong vũ trường, có cả Quách Vân nữa. Cả đêm nó không về, sáng nay mọi người mới biết, giờ đang bị tạm giam chờ xử lý.
An Na giật mình.
– Đi khiêu vũ cũng bị bắt ạ?
– Khiêu vũ gì mà dính sát vào nhau thế? – Cô Lý Hồng bĩu môi, – Trời ạ, chẳng những dính sát vào nhau, thân thể cũng dán sát vào nhau, thế mà là khiêu vũ à, rõ ràng là hoạt động phi pháp rồi, đáng nhẽ nên bắt sớm ấy. Tối qua cô đã nói rồi, nếu nó cứ như thế thể nào cũng có chuyện, đúng là chuẩn mà.
An Na nhất thời không tiêu hóa hết được tin tức này, cô Lý Hồng lại nói tiếp:
– Mai Mai, may là tối qua cháu không đi cùng nó. – Bà hạ thấp giọng, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ, – Nếu định tội, là bị phạt đấy. Nhỡ Quách Vân bị phán án phải ngồi tù thì sao nhỉ?
An Na im lặng, tâm tình phức tạp.
Thời đại này là một thời đại tràn ngập mâu thuẫn, đủ loại cách sống mới và tư tưởng đến từ bên ngoài cộng với xã hội nguyên bản cùng xuất hiện đều đang ở giai đoạn cọ sát. Cô biết rõ Lý Hồng không nói ngoa.
– Ôi tiếc thật, con bé Quách Vân cũng biết nghe lời, sao lại đi học thứ không tốt chứ…
Cô Lý Hồng đang lẩm bẩm thì bên ngoài có tiếng người gọi.
– Mẹ Quách Vân đến rồi, đừng nói gì nữa.
Sau đó vội vã ra ngoài.
…………
Bà Quách hai mắt đỏ sưng, đi vào tìm An Na, nói:
– Lý Mai, cháu và Vân chơi thân từ nhỏ, lần này cháu không thể bỏ mặc nó. Cô xin cháu, mong cháu giúp Vân nhà cô. Nhỡ bị bắt, cả đời nó sẽ không còn gì nữa rồi.
Cô Lý Hồng vội kéo ghế cho bà ta ngồi. Bà Quách không ngồi, cứ bám chặt lấy An Na.
An Na ngạc nhiên, cho rằng bà ta vì lo cho con gái mình mà nên như thế, đỡ bà ta ngồi xuống, khó xử nói:
– Cô Quách, nếu cháu giúp được Quách Vân thì cháu nhất định sẽ giúp. Nhưng cháu cũng không có cách gì, sao giúp được ạ? Cô nên tranh thủ nghĩ cách khác đi ạ.
– Cháu giúp được mà. – Bà Quách lau nước mắt, nói: – Cháu quen thân với Đội trưởng Lục còn gì, cháu tìm cậu ta nhờ cậu ta giúp con Vân nhà cô. Nó không thể bị tù tội được đâu.
An Na do dự:
– Cô Quách, cháu quả thật quen biết Lục Trung Quân, nhưng chỉ là quen biết xã giao. Cháu có thể thử đi hỏi, nhưng không đảm bảo đâu ạ…
– Lý Mai, đến lúc này rồi sao cháu thấy chết mà không cứu chứ. Lần trước cháu ra ngoài một đêm, sáng sớm chẳng phải đi cùng Đội trưởng Lục à? Cháu đừng giấu diếm nữa. Ai cũng nói cháu với cậu ta ở với nhau cả đêm còn gì. Hai đứa đến mức như thế, sao không giúp được chứ?
An Na kinh hoảng:
– Cô nghe ai nói thế ạ?
Bà Quách thấy thần sắc của An Na, lau nước mắt nước mũi, đáp quanh co:
…Bên ngoài đều nói như thế…cô sao biết…
An Na ngây hết cả người.
Cô Lý Hồng cũng giật mình:
– Chị Quách, chị vừa nói gì thế? Nói thế mà được à, tôi mà biết ai hủy hoại thanh dánh cháu tôi, tôi xử kẻ đó.
Bà Quách vỗ đùi:
– Em ơi, người nào nói, chị đảm bảo chị sẽ tìm ra người đó giúp em. Nhưng giờ việc Quách Vân nhà chị quan trọng hơn. Ông Quách đang rất giận, đòi đánh chết con Vân. Em xem Lý Mai nhà em đã đồng ý rồi. Hai người quan hệ tốt như thế, nhờ giúp ắt không có gì khó. Lý Mai, cô xin cháu, cháu nhất định phải giúp cô.
– Mai Mai, chị Quách nói là thật à? – Lý Hồng ngạc nhiên, – Tối đó không phải cháu ở lại nhà học sinh à, sao lại thành ở cùng Lục Trung Quân thế?
An Na phiền chán vô cùng, biết không giấu được đành phải giải thích.
…Trong nhà còn có chú Đinh nữa ạ, cháu ngủ ở trong buồng, họ ngủ ở ngoài. Lúc ấy cháu sợ điều tiếng không hay nên không nói rõ. Chỉ như vậy thôi ạ, không tin có thể hỏi chú Đinh.
Cô Lý Hồng tức giận:
– Thế thôi thì có gì mà điều tiếng, điều tiếng chết tiệt gì. Mai Mai nhà này đàng hoàng nhé, kẻ nào ăn nói lung tung, cô mà biết cô cắt lưỡi người đó.
Bà Quách không dám hó hé thêm câu nào, mặt méo xệch, cẩn trọng xen vào một câu:
– Lý Mai, cô biết, cháu yên tâm, cô cũng sẽ giúp cháu…Mà cháu ơi, hai cháu dù không có gì, nhưng cũng có chút giao tình đúng không, cháu cứ đi nói hộ một hai câu, giúp cô, cả nhà cô mang ơn cháu.
An Na nén cơn tức xuống, cuối cùng đồng ý với bà Quách.
– Mai Mai, chuyện cháu với Lục Trung Quân, cháu có nói với người nào không? – Bà Quách vừa đi, cô Lý Hồng đã hỏi, – Ông Đinh kia thì sao? Khả năng không cao. Thế thì do Lục Trung Quân rồi. Cháu không nói, thế thì chỉ có khả năng đó thôi. Nghe nói cậu ta đạo đức không tốt…
– Cô, cháu phải đi làm rồi. – An Na cắt lời.
– Cháu còn chưa ăn gì mà. – Cô Lý Hồng kêu.
– Cháu không đói ạ.
An Na đi thẳng đến đồn công an, ngay ở cổng gặp Cừu Cao Hạ xách cặp lồng cơm đi vào, hỏi anh ta về Lục Trung Quân.
Cừu Cao Hạ thời gian này nhàn rỗi chuyên làm chân sai vặt, thấy An Na đến thì phấn khởi:
– Đội trưởng Lục không có ở đây, nói là có việc đã quay về ký túc xá rồi. Tối qua Đội trưởng còn đích thân dẫn đội đi làm việc đấy, sáng nay làm anh bận chết. Em tìm anh ấy có việc à? Để anh đưa em đi.
An Na nhã nhặn từ chối rồi ra về.