Chương 16: Chương 16

Toàn huyện có tổng cộng hơn hai mươi trường tiểu học tham gia hội thi biểu diễn văn nghệ, tiết mục biểu diễn bậc tiểu học năm nay của Hồng Thạch Tỉnh nổi bật nhất từ trước tới nay, được toàn bộ ban giám khảo nhất trí khen ngợi, cùng với một tiết mục của cấp trung học được khen thưởng, tham gia vào buổi biểu diễn văn nghệ chào mừng tết Nguyên Đán của toàn thành phố.

Lúc trao phần thưởng, chủ nhiệm của trường thay mặt toàn trường lên nhận giải, còn được chụp ảnh lưu niệm với lãnh đạo Sở Giáo dục của huyện, khi xuống sân khấu mặt mày đầy hớn hở, kích động.

– Cô Lý à, cuộc thi hôm nay tuy đạt được thành tích rất tốt nhưng cũng không thể vì thế mà kiêu ngạo được, thành tích tốt là nhờ sự chỉ đạo và ủng hộ của lãnh đạo nhà trường, cô thấy đúng không? Tuần tới là tết Nguyên Đán rồi, đến lúc đó, lãnh đạo thành phố sẽ đến dự họp, đây chính là cơ hội để chúng ta thể hiện. Nhiệm vụ gấp gáp, cô cần tiếp tục hỗ trợ các em để luyện tập, đảm bảo lúc biểu diễn được thành công hơn.

Chủ nhiệm nói thế, An Na vâng dạ, xin phép mình còn có việc cần làm chưa về cùng được, nhờ chủ nhiệm đưa các em học sinh đi về trước.

Bởi vì hôm nay là thứ bảy, trường học được nghỉ, chủ nhiệm dù không hài lòng nhưng cũng không từ chối, dặn dò An Na tiếp tục chú ý đến tiết mục biểu diễn văn nghệ cho tết Nguyên Đán, rồi đưa các học sinh đi.

Chủ nhiệm đi rồi, An Na liền đi đến trạm sữa của huyện để tìm hiểu tình hình.

Hôm đó cô đi một chuyến đến thôn Cam Nguyên, ngoài việc bảo Từ Binh tiếp tục trở lại trường học, thì tình trạng nuôi bò để lấy sữa trong thôn cũng làm cô bận tâm. Lúc Từ Binh và mẹ cậu tiễn cô ra ngoài thôn, cô đã tận mắt các hộ nuôi bò sữa trong thôn đã đổ từng thùng sữa bò đã bị hỏng đi, còn nói trạm sữa của huyện không đến thu lấy.

Bà Từ còn nói cho cô biết, năm ngoái nhà nước khuyến khích hộ phát triển chuyên nghiệp kia, mọi người tận mắt thấy hộ bò sữa chuyên nghiệp trong thôn đó kiếm được nhiều tiền thì cùng học theo, ban đầu còn tốt, nhưng về sau không chỉ thôn của họ, mà mấy thôn phụ cận cũng học theo nuôi bò sữa. Đến bây giờ, mấy thôn phụ cận tổng cộng đã nuôi năm sáu trăm con bò sữa, mỗi ngày số sữa bò thu hoạch quá thừa, mà trạm sữa huyện thì lại không có nhu cầu nhiều như thế, họ đành phải tự tìm nguồn tiêu thụ, khó khăn vô cùng. Có người vì tranh giành khách mà cãi lộn đấu đá nhau. Đơn vị nhà trẻ Hồng Thạch Tỉnh mà nhà Từ Binh lúc trước khó khăn lắm mới liên kết được sáng nào tầm hai ba giờ sáng, ông Từ mượn được xe máy kéo ngày nào cũng vận chuyển bò sữa tươi mới đến, lợi nhuận kiếm được chút ít nhưng cực kỳ vất vả. Nhưng cũng chỉ được một thời gian ngắn, nửa tháng trước, điểm nhà trẻ đã không còn nhu cầu lấy sữa nhà họ nữa, nói giá cả của hộ khác rẻ hơn nên lấy ở đó. Dù sao từ trước tới giờ, nuôi một ngày là thiệt một ngày, không nuôi thì chính là ném toàn bộ số tiền đầu tư lúc ban đầu xuống sông xuống biển, tiến lùi đều khó.

Lúc bà Từ nói chuyện, mặt mày ủ rũ.

Theo lý mà nói, nhân khẩu trong huyện tiêu dùng toàn bộ sữa bò của khu vực thôn Cam Nguyên cũng không phải vấn đề gì lớn. Huống chi An Na còn hỏi, biết số lượng bò sữa được nuôi trong toàn huyện đều tập trung ở thôn Cam Nguyên, những vùng khác dù có nhưng cũng chỉ là vài hộ rải rác. Đoán chừng vấn đề nằm ở vận chuyển hoặc đường dây tiêu thụ. Hôm nay dù sao đã đến huyện, An Na định đi tìm hiểu tình huống xem như nào.

Trạm sữa huyện trực thuộc Cục nông lâm nghiệp, nằm ngay bên cạnh Cục Nông lâm nghiệp, một dãy nhà mái bằng cũ kỹ, cửa ra vào có treo tấm biển gỗ nền trắng chữ đen. Lúc An Na đến, bên trong vắng ngắt, một đống bình sữa bò mới thu về nằm ở trong góc, một cô gái trẻ tuổi đang gục đầu xuống bàn ngủ trưa.

An Na không gọi cô ta dậy ngay mà đến bên góc tường, đọc tờ thông báo dán trên tường.

Tờ thông báo được dán vào nửa tháng trước, có đóng dấu của Cục nông lâm nghiệp, nội dung đại khái nói là hưởng ứng hiệu triệu phát triển mạnh nền kinh tế mậu dịch quốc gia, xúc tiến phát triển nghề chăn nuôi nông lâm nghiệp của huyện, quyết định để trạm sữa thực hiện chế độ trách nhiệm nhận thầu, người có năng lực nhận thầu có thể đến phòng chuyên môn của Cục nông lâm để đăng ký, ngày hết hạn là trung tuần tháng giêng.

An Na xem kỹ thông báo, cô gái đang ngủ gà ngủ gật kia cũng mở mắt, đánh giá An Na, hỏi cô đang làm gì. An Na nói mình là người của thôn Cam Nguyên, muốn tới để hỏi tình hình thu mua sữa bò.

Cô gái kia lắc đầu.

– Chúng tôi không thể thu mua toàn bộ sữa bò trong thôn của chị được. Hơn nữa, giờ trạm đang chuẩn bị chuyển sang nhận thầu rồi, chị muốn hỏi thì đợi sau hẵng hỏi.

An Na thấy cô gái này thái độ không mặn mà nhưng vẫn tiếp tục hỏi rõ, cuối cùng đã hiểu.

Xem ra không khác gì so với suy đoán trước đó của cô. Trạm sữa không phải là không bán được sữa bò, mà là mấy năm nay, trạm sữa vẫn theo thói quen cũ ông lớn ngồi yên, không muốn tiếp tục thu mua nhiều sữa bò về nữa, chứ đừng nói muốn bán được ra ngoài nhiều hơn. Trạm được mở ra mấy chục năm, năm nào cũng lỗ, vì vậy sau khi Cục nghiên cứu đã quyết định để trạm sữa đứng ra cho nhận thầu nhằm nâng cao hiệu quả và lợi ích.

An Na hỏi rõ tình hình, lại hỏi về điều kiện nhận thầu. Cô gái kia lầu bầu.

– Điều kiện gì chứ, thông báo đã được nửa tháng rồi mà chẳng có ai báo danh cả. Ai muốn thì cấp cho họ thôi.

An Na hỏi tên cô ta, biết cô ta tên Triệu Trung Phân, bèn cảm ơn rồi ra về. Lúc đi qua hiệu sách Tân Hoa, bất ngờ phát hiện có rất nhiều tác phẩm nước ngoài được dịch mà ba mươi năm sau cực hiếm, rất khó tìm, cô bèn mua vài cuốn, cuối cùng ra bến xe, đi chuyến xe đến Hồng Thạch Tỉnh.

Trên xe không có nhiều người, mới chỉ có lác đác mấy người, cô chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa kính, lâm vào trầm tư. Trong đầu nghĩ đến nội dung cuộc nói chuyện với cô gái họ Triệu kia, bất chợt nghĩ đến một ý tưởng, nhưng đây chỉ là ý tưởng ban đầu, cô còn phải tìm hiểu kỹ hơn.

– Khi nào thì xuất phát?

Đằng trước cửa xe có người đi tới hỏi người bán vé.

Cái giọng nói này…

An Na ngước lên, quả nhiên, là Lục Trung Quân.

Anh mặc trang phục da màu đen, lộ ra vai rộng chân dài, hình như là vừa đi ra ngoài giờ quay về Hồng Thạch Tỉnh.

– Mười phút nữa.

Người bán vé đáp, nhận vé của anh xé cuống vé.

Lục Trung Quân cảm ơn, quay sang liếc An Na, hai mắt chạm nhau, anh như hơi bất ngờ, khẽ gật đầu với cô.

An Na thấy anh đi tới, nói:

– Không ngờ gặp anh ở đây. Anh cũng về à?

– Phải.

Lục Trung Quân đáp ngắn gọn, không ngồi bên cạnh cô mà ngồi vào chỗ trống khác, cách chỗ cô hai hàng ghế trống phía sau.

An Na chào hỏi Lục Trung Quân xong thì thôi, đầu óc lại quay về suy nghĩ chuyện của mình.

Mười phút trôi qua, lái xe khởi động xe, người bán vé đang sắp đóng cửa thì bên ngoài có người chạy tới.

– Này, này…

Ở cửa xuất hiện thêm một người đàn ông đeo kính, tóc chải chuốt, khoác áo khoác vải ga-ba-đin be, ngực áo kẹp một chiếc bút máy mạ vàng, nách kẹp cặp công văn, chạy không kịp thở, sau khi bắt kịp thì vén cổ tay áo lên nhìn đồng hồ, nói:

– Còn một phút nữa cơ mà.

Người bán vé vốn không vui, nhưng thấy người ta ăn mặc đàng hoàng hình như là công chức nhà nước nên bỏ qua, xé cuống vé, lầm bầm:

– Đồng hồ của cậu không chuẩn ấy.

Người đàn ông kia nghe thế dí sát đồng hồ vào mặt người bán vé.

– Anh xem đi, xem đi, đồng hồ ra đa mới cứng không thấm nước nhé, của Hồng Kong đấy. Làm sao không chuẩn được.

– Được rồi được rồi, thấy rồi. Đồng hồ cậu chuẩn, được chưa. – Người bén vé liếc mắt, – Xe chạy rồi, tự cậu tìm chỗ ngồi đi, có ngã cũng không phải tại tôi.

Người đàn ông kia rất không vui, đang định phản bác thì nhìn thấy An Na, mắt sáng lên, không dây dưa với người bán vé nữa mà đi tới chỗ An Na.

– Ồ, em là cô giáo Lý của trường tiểu học kia không? Anh là Lưu Triết, là chủ nhiệm cung văn hóa, buổi thi biểu diễn văn nghệ sáng nay anh là một trong số ban giám khảo. Em còn nhớ anh không? Sáng nay anh có xem tiết mục biểu diễn của trường em, rất ấn tượng, nhất là màn diễn tấu đàn violong mà em tham gia ấy, vô cùng xuất sắc. Nghe nói em còn là giáo viên phụ trách đội phải không? Quá tài hoa rồi.

An Na lờ mờ nhớ ra quả thật lúc ấy trong ban giám khảo có người này, hình như còn nói mấy câu với mình nữa, có điều lúc ấy rất ồn ào, cô không để ý đối phương lắm. Giờ nghe anh ta nói như vậy, nhìn kỹ, rốt cuộc nhận ra anh ta, vì vậy gật đầu, mỉm cười nói:

– Đồng chí Lưu, chào anh.

– Cô Lý, đừng gọi đồng chí xa lạ như thế. Anh rất dễ gần đấy.

Lưu Triết cười tươi, ngồi xuống cạnh An Na.

Vị trí trống ở trên xe còn nhiều nhưng anh ta lại chọn ngồi cạnh cô. Anh ta vừa ngồi xuống, An Na lập tức ngửi thấy xăng và mùi nước hoa hòa lẫn, vô cùng khó chịu, nhưng đành cười gượng, hơi xê dịch sát vào bên cửa sổ.

– Cô giáo Lý, tiết mục của em được giải thưởng, là bởi nó thật sự có chất lượng, nhưng nhận thức chung của cả ban giám khảo mới là quan trọng nhất.

Lưu Triết ngồi xuống, tỏ vẻ như rất thân quen, đầu hơi sát lại.

– Với tư cách là ban giam khảo, anh đặc biệt thích tiết mục của em, ta thậm chí còn dùng thái độ của anh để tác động đến các vị giám khảo khác, cuối cùng ban giám khảo mới đưa ra quyết định nhất trí, trao giải thưởng cho tiết mục trường em đấy.

An Na lúng túng, lại nhích gần thêm sát vào cửa sổ xe ô tô, trong vô thức hơi quay đầu nhìn Lục Trung Quân ngồi chếch ở phía sau.

Lục Trung Quân ngồi quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nửa bên mặt không biểu cảm, như đang ngắm cảnh, không hề để ý đến tình hình chung quanh.

An Na nhìn sang chỗ khác, đáp qua quýt vài câu, rồi giả như xem sách, lấy quyển sách trong túi ra, cúi đầu đọc.

– Sách gì thế?

Lưu Triết bu lại.

– Không có gì…

– Vở kịch hư cấu phí lý à?

Lưu Triết thấy tên sách thì lộ vẻ khó tin, – Em Lý, em có thích thơ ca không?

Anh ta thích thú hỏi.

– Cũng tạm ạ.

Ann biết rõ thời đại này là thời đại thơ ca, sự ngưỡng mộ thi nhân trứ danh hoàn toàn không thua kém gì sự hâm mộ của các fan đối với các siêu sao sau này. Nếu không nói vài câu về thơ ca, thì chứng tỏ mình là người không có văn hóa.

– Anh cho em xem thơ anh sáng tác nhé.

Lưu Triết như làm ảo thuật nhanh chóng lấy ra một quyển tạp chí trong cặp công văn, lật ra một tờ trong đó đưa cho An Na, chỉ vào một góc nhỏ như miếng đậu phụ, nói:

– Em xem đi, đây là tác phẩm của anh. Là tập san thứ tám được phát hành năm ngoái.

An Na liếc nhìn, khen một câu.

Lưu Triết nhét tập san thơ kia vào tay An Na.

– Tặng em. Em cứ từ từ thưởng thức, giờ rất khó mua đấy.

– Dạ không ạ. – An Na vội từ chối,  – Đây là tạp chí phát hành tác phẩm của anh, rất quý, em không thể nhận được ạ.

– Không sao, tặng em đấy. – Lưu Triết hào phóng, – Anh mua mười tập liền, ở nhà vẫn còn.

An Na hết cách đành phải nhận lấy.

Lưu Triết được sự ủng hộ tiếp tục lải nhải với An Na từ Puskin Goethe đến Thư Đình, An Na bị anh ta quấn lấy, đáp lại cũng không phải mà mặc kệ cũng không xong, trong lòng hết sức rối rằm, bỗng nhiên thấy anh ta nhìn mình chăm chú đến ngẩn ngơ.

An Na sờ sờ mặt, dò hỏi:

– Đồng chí Lưu…sao vậy ạ?

Lưu Triết rút chiếc bút máy trong túi áo ra, lại lấy ra một tờ giấy, múa bút rất nhanh, nói:

– Em Lý, vừa rồi nhìn ánh mắt của em, khiến anh liên tưởng đến bài “Ánh mắt của em” của Pushkin. Em đã mang đến linh cảm cho anh. Bài thơ của anh là “Nàng thơ của anh”. Em chờ chút, anh viết xong ngay đây. Viết xong anh sẽ đọc cho em nghe. Em có ý kiến gì cứ nói. Anh tin đây nhất định sẽ là tác phẩm tiêu biểu khác của anh.

An Na hoảng sợ, lúc này thì bất chấp mọi thứ, quay về sau nói:

– Lục Trung Quân, lần trước cô em tìm anh nói chuyện kia, giờ thế nào rồi…

Lục Trung Quân nhìn cô, biểu lộ kỳ lạ.

An Na hạ thấp giọng với Lưu Triết:

– Xin lỗi vì cắt ngang anh, em có chuyện muốn hỏi anh ấy một chút, tiếng nói chuyện ồn ào quá nghe không rõ, em muốn đổi chỗ ạ.

Lưu Triết ngớ ra, nhích nhích để nhường đường. An Na vội đứng lên, chuyển đến vị trí khác gần Lục Trung Quân, ném ánh mắt cầu cứu với anh.