Chương 13: Chương 13

Căn nhà có hai gian, gian bên trong hẳn là phòng ngủ. Gian bên ngoài có bàn ghế dài, trên tường có treo mấy tấm da thú, ở góc có một cái lò bằng tôn đồng, ống khói thông qua cửa sổ thông ra ngoài, giờ than trong lò đang đỏ rực, trên lò là bình trà đang sôi sùng sục.

An Na dồn cơn khó chịu giận giữ đi vào, vốn đang nóng, đi vào nhà lại càng cảm thấy nóng hơn, cô cởi áo khoác, móc lên một cái đinh trên tường.

Lục Trung Quân cầm hai cái chén đi tới gần lò, cầm bình trà rót vào trong chén, một chén hẳn là tự cho mình, nên rót đầy, đang rót tiếp cho chén kia, ngoái đầu nói:

– Khát nước thì…

An Na vừa mới móc xong áo quay người lại, ánh mắt của Lục Trung Quân không tự chủ rơi xuống trước ngực của cô, bị sững ra một giây, sau đó vội rời mắt đi.

– Thì tự mình uống đi.

Anh đặt chén kia lên bàn, đến bên cửa sổ, quát con Tia Chớp đang ở bên ngoài sôi sục muốn đi vào.

Tia Chớp không biết tại sao tối nay mình lại không được vào nhà, uất ức sủa hai tiếng rồi ngồi xuống.

An Na đến nơi này, trong vali hành lý không có một món quần áo mùa đông nào, cô Lý Hồng có hỏi, An Na đành phải đáp là có quần áo mùa đông để ở túi hành lý khác nhưng đã lúc ở trạm xe đã bị lấy trộm mất rồi. Cô Lý Hồng tin là thật, sau đó dẫn An Na đi mua sắm. Hiện giờ An Na đang mặc chiếc áo màu vàng nhạt mà mua lúc đó, giá mười đồng. Chiếc áo bên trong lót lông dê nhưng khi mặc vào người cảm giác không phải lông dê thật, nhưng vẫn giữ được ấm, co dãn ôm sát, làm lộ ra vóc dáng cơ thể của cô rất rõ ràng.

An Na quả thật đang rất khát, hoàn toàn không để ý phản ứng vừa rồi của Lục Trung Quân, tự đi rót nước rồi cầm lên vừa thổi vừa uống.

Lục Trung Quân quát đuổi con chó xong, ngồi trên ghế dài, nói:

– Chú Đinh là một lão thành cách mạng, trước kia vì bảo vệ một ông hiệu trưởng cũ của huyện mà chân bị đánh tàn phế. Nay một mình ở trạm thông tin này, không thích xuống núi, mỗi tháng cố định đưa tiếp tế một lần. Đôi lúc tôi đi cơ sở thì sẽ đến thăm chú ấy luôn.

An Na “ờ” một tiếng, nét mặt vẫn lạnh nhạt.

Lục Trung Quân ngậm miệng. Hai người cứ như vậy không trò chuyện gì ở trong căn nhà chưa tới mấy chục mét vuông này, bầu không khí tựa như càng lúc càng ngột ngạt.

Lục Trung Quân đột nhiên đứng lên:

– Tôi ra xem chú Đinh về chưa…

An Na thở phào nhẹ nhõm.

Lục Trung Quân vừa bước ra cửa thì nghe tiếng chó sủa, chú Đinh xách súng khập khiễng đi vào.

…………

– Tối nay hai cháu có lộc ăn rồi, khá may, đào được một ổ thỏ rừng đấy, tóm được hai con. Chú đang định về thì lại có một con gà rừng chắn ngay trước mặt, mập lắm đó.

Chú Đinh xách con thỏ rừng và gà rừng đi vào, mặt mày hớn hở.

Chú Đinh vừa về, bầu không khí ngột ngạt của căn nhà lập tức tiêu tán. Lục Trung Quân đi theo chú Đinh ra ngoài, làm thịt thỏ và gà, rửa sạch lòng mề, chặt thịt ra làm mấy miếng, một miếng thả vào trong nồi sắt to, đổ nước và tương vào, thả hành khô và nấm hương đã phơi khô mà chú Đinh hái được trong núi, rắc muối, đậy nắp nồi lại hầm lên, tiếp đó đi đặt nồi cơm.

Lát sau, trong nồi thịt bay ra mùi thơm nức mũi, đợi khi thịt được hầm nhừ, nước đã cạn bớt, mở nắp nồi ra, mùi thơm xông vào mũi, hòa vào mùi thơm của cơm chín, làm Tia Chớp đang thèm ăn ở bên ngoài ra sức sủa vang.

Chú Đinh bê nồi thịt đặt lên tấm lót ở trên bàn, gọi Lục Trung Quân và An Na cùng ngồi xuống, hớn hở nói:

– Món ăn ngon thì phải có rượu nhắm. Chỗ chú có một vò rượu mật ong rừng ủ khá lâu rồi, chờ chú đi lấy rồi để hai cháu nếm thử.

– Chú Đinh, chú còn giấu bao nhiêu thứ tốt thì lấy ra hết đi. – Lục Trung Quân cầm bát đũa trêu chọc.

– Ha ha, được được, toàn là của quý của chú, thứ thượng hạng này, một mùa chỉ lấy được hai bình, chú uống một bình rồi, còn lại một bình chưa uống đến. Tối nay hiếm khi hai cháu đến, chúng ta cùng uống.

Vừa nói vừa đi ra ngoài lấy rượu, ngay sau đó ôm một bình rượu bọc kín lại, mở nắp ra, mùi rượu và mật ong thơm ngào ngạt bay ra ngoài.

– Tiểu Lý à, cháu cũng uống một chút đi, ngọt dễ uống lắm. Say cũng đừng sợ, tối nay cứ ngủ ngon một giấc ở đây.

Nói xong rót một chén cho An Na.

Bố của An Na thích uống rượu, mà thích nhất là rượu đậu xanh hạ thổ, ra ngoài xã giao thì uống loại đắt tiền, về nhà thì uống rượu hạ thổ. An Na trước khi thường tiếp rượu với bố, ông uống rượu hạ thổ, cô cũng uống cùng ông, nên không phải là uống biết uống. Thấy chú Đinh rót cho mình, cô vội đứng lên cảm ơn.

– Ấy cháu ngồi xuống đi. Đói bụng rồi đúng không, mau ăn đi.

Chú Đinh rót cho mình và Lục Trung Quân một chén, cũng ngồi xuống.

Tia Chớp bất kể bị quát cũng chạy vào nhà, nhìn An Na một cái rồi nhoài đến dưới chân của Lục Trung Quân, ngửa đầu chờ được gặm xương.

Lục Trung Quân ném đầu con thỏ cho nó, nó chộp lấy, gặm cồm cộp.

– Chà chà, món đó ngon lắm, vẫn còn thịt nữa, thế mà lại cho nó ăn. – Chú Đinh có vẻ tiếc của.

– Nó cả ngày giúp chú trông nhà còn gì, tiếc gì chứ.

– Cũng phải. Nhờ có cháu mà nó có lộc ăn đấy. – Chú Đinh bật cười.

Lục Trung Quân cũng cười theo, lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề.

An Na nhìn anh, chợt cảm giác như nhìn anh rất quen, có vẻ như mình đã gặp ở đâu đó rồi. Có điều cảm giác này thoáng qua rất nhanh, nghĩ nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được.

Cảm giác này thật khó chịu. An Na không kìm nén được liếc Lục Trung Quân mấy cái, ra sức nghĩ.

Lục Trung Quân hình như cũng nhận ra được cái nhìn của An Na, liếc mắt tới, nhìn thẳng vào mắt của cô.

An Na giật nảy mình, vội cụp mắt xuống, cầm chén rượu lên như không có chuyện gì tự uống một ngụm.

Đúng thật rượu rất ngọt thơm, rất dễ uống, vì vậy cô lại uống thêm một ngụm nữa, gắp một miếng thịt trong nồi.

Thịt hấp rất ngon, có cả nấm, ăn rất ngon.

An Na không nhìn Lục Trung Quân nữa, chuyên tâm ăn uống.

Chú Đinh ngồi đối diện với Lục Trung Quân vừa uống vừa trò chuyện.

Hai người ban đầu nói đến chuyện trạm thông tin và đồn công an, dần dần kéo đến cuộc chiến tranh cục bộ ở biên giới tây nam hai năm trước.

  • …Tiểu Lục à, – Uống mấy chén rượu, ông Đinh bắt đầu sửa cách gọi, – Nghe nói cháu một phát súng bắn trúng đầu một tù binh, nên mới bị giáng xuống đúng không? Rốt cuộc là chuyện gì, kể nghe chút đi.

    Lục Trung Quân bật cười.

    – Cũng chẳng có gì để kể ạ. – Anh cầm chén lên, uống một hớp, – Lúc ấy tiểu đội của cháu có bốn năm người hoàn thành nhiệm vụ trở về, thời tiết quá tệ đã hạ cánh khẩn cấp, bị mấy chục người bao vây, chúng cháu lợi dụng địa hình giằng co với đối phương một ngày một đêm. Sau đó quân đội đến, đối phương đầu hàng, cháu lúc ấy là đội phó rất kích thích, lúc đi nộp khí giới, đột nhiên bị một tay súng bắn tỉa của đối phương nằm ở hướng khác bắn trúng, ngay vị trí nội tạng. Sau đó tay súng kia mới giơ súng lên đầu hàng.

    An Na dừng đũa ngẩng lên nhìn Lục Trung Quân, nín thở.

    Lục Trung Quân sắc mặt như thường, thờ ơ nói:

    – Lúc tên kia đi ra, trong mắt lộ vẻ đắc ý. Cháu bèn đến chỗ y bắn một phát vào đầu luôn.

    Chú Đinh vỗ bàn, hét ầm lên:

    – Được lắm! Chó chết, bắn vào đầu y một trăm lần cũng không hả giận.

    Tia Chớp giật mình tưởng có chuyện, dừng gặm xương ngẩng đầu lắng nghe động tĩnh.

    – Nhưng cũng tiếc quá, vì việc này lại khiến cháu trở thành kẻ đưa vật liệu cho tên què là chú đây. Nhân tài phi hành quốc gia đào tạo không dễ dàng gì. – Chú Đinh nói, – Từ câu chuyện cháu kể, chú thấy ít nhất cháu bị giam mười ngày nửa tháng là xong. Sao ông cụ lại không giúp cho cháu thế?

    Lục Trung Quân tựa như không tán thành, uống xong chén rượu, cười đáp:

    – Không sao ạ. Thế này cũng tốt.

    Chú Đinh cười lên:

    – Cũng phải. Nếu cháu không đến đây, chú cũng chẳng có ai uống rượu cùng chú. Nào nào, uống nào.

    Vừa nói vừa rót đầy rượu cho anh, thấy rượu trong chén của An Na cũng sắp hết, kệ việc cô ngăn lại vẫn rót tiếp cho cô một chén.

    – Tiểu Lý à, cháu chớ ngại, cứ ăn uống thoải mái. HIếm khi mấy chú cháu ngồi cùng nhau vui vẻ. Nào, chú uống trước, cháu uống sau.

    Nói xong đứng lên, hắng giọng, hát rống lên bài “Dùng trí chiếm núi Hổ: “Hôm ra ra sức ăn uống vui vẻ, tráng trí chưa đền thề không nghỉ. Tương lai còn dài hiến tài nghệ, nguyện đổ nhiệt huyết viết xuân thu…”

    Giọng chú Đinh khàn khàn, nhưng phối với điệu nhạc nghe rất phóng khoáng.

    Trong phòng ấm áp, Tia Chớp nằm dưới gầm bàn rên theo tiếng hát của chú Đinh. Có lẽ vì đã uống hai chén rượu, An Na dần cảm thấy con chó không còn đáng sợ nữa. Lúc Tia Chớp chạy đến gần, cô thậm chí còn lấy cục xương nhét vào miệng nó, mắt liếc Lục Trung Quân, thấy anh lười biếng dựa vào ghế, đang nhìn, trong mắt như có tia cười.

    Bất chợt cô cảm thấy không được tự nhiên.

    – Dạ..cháu ăn no rồi…Chú Đinh….cháu xin phép ạ….Cháu ra ngoài thu dọn….

    Cô vừa đứng lên, người liền loạng choạng, đầu óc hơi váng.

    Rượu mật ong rừng ngọt uống dễ, ngấm chậm nhưng khi say thì say lâu.

    Chú Đinh biết cô đã say, kêu Lục Trung Quân đỡ cô vào phòng ngủ.

    Lục Trung Quân đứng lên đỡ cánh tay An Na.

    – Ai thèm anh đỡ chứ! – An Na hất tay anh ra, – Tự tôi đi được.

    Lục Trung Quân lúng túng liếc nhìn chú Đinh, lại cầm cánh tay của cô.

    – Ngoan, nghe lời đi.

    Anh nói bên tai cô như dụ dỗ Tia Chớp vậy, dìu cô đi vào phòng ngủ.

    An Na không muốn để Lục Trung Quân đỡ mình, nhưng có anh dìu đi, cả người không còn loạng choạng nữa, cuối cùng cũng đến được giường. Lục Trung Quân cúi xuống, đỡ cô nằm xuống, lúc anh rút cánh tay đỡ cô ra, An Na thấy da đầu bị kéo mạnh, mái tóc dài cuốn vào cúc áo của anh.