Đức Thành, ngõ Xuân Phong.
Sáng sớm, Lâm Hữu Thành mang theo vành mắt thâm quầng, đứng lên, cả đêm hắn căn bản không ngủ được.
Cái nôi của búp bê nhỏ Lâm Triệu Nhạc đặt ngay bên cạnh giường lớn của Lâm Hữu Thành.
Nhìn búp bê còn đang ngủ trong nôi, Lâm Hữu Thành có loại bi thương khóc không ra nước mắt, không biết vì sao vào đêm búp bê lại như vậy, vẫn khóc rống không ngừng, thật sự không chịu lắng xuống.
Lâm Hữu Thành ngồi yên ở bên giường, nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, hắn cảm thấy hiện tại mình không phải Hoàng Thế Nhân, hắn là trưởng công trong nhà Hoàng Thế Nhân.
Trời còn chưa sáng thì phải dậy làm việc.
Không có cách nào, Lâm Hữu Thành rón rén đặt cái nôi vào phòng bên cạnh Lâm Triệu Hỉ.
Giờ khắc này, Lâm Hữu Thành bỗng nhiên hiểu được tại sao lại có những người cõng con ra ngoài làm việc, bởi vì thật sự là không có cách nào để con ở nhà.
Hiện tại búp bê còn quá nhỏ, Lâm Hữu Thành lo lắng ra ngoài hóng gió cảm lạnh, chỉ có thể đặt búp bê ở trong phòng chị em Lâm Triệu Hỉ, hắn đi ra ngoài quét đường chỉ có thể mau chóng chạy về, hy vọng không có vấn đề gì.
Ngay lúc Lâm Hữu Thành vừa mới đem nôi đặt ở bên cạnh giường lớn của tỷ đệ Lâm Triệu Hỉ, nhìn thoáng qua tỷ đệ Lâm Triệu Hỉ đang ngủ trên giường, cũng may giường đủ lớn, mấy hài tử chen chúc cùng một chỗ còn ngủ được, chỉ sợ phía sau chờ hài tử lớn hơn một chút, sẽ đặt giường trên giường dưới, bằng không thật sự ngủ không ngon.
Không thì để cho Lâm Triệu Khánh cùng Lâm Triệu Mãn ngủ với hắn.
Bây giờ khẳng định là không được, Lâm Hữu Thành cũng không cho Lâm Triệu Hoan hai tuổi ngủ ở chỗ hắn, bởi vì vào đêm Lâm Triệu Nhạc khóc sẽ ảnh hưởng, những hài tử khác cũng ngủ không ngon, còn không bằng chen chúc một chút.
Lâm Hữu Thành thấy Lâm Triệu Mãn đạp văng chăn, đi tới bên giường, đắp lên cho Lâm Triệu Mãn.
"Ba ơi!"
Lâm Triệu Hỉ mắt buồn ngủ mơ hồ mở mắt ra, nàng nghe thấy động tĩnh, có chút mơ màng nhìn về phía Lâm Hữu Thành.
” Để em trai ở chỗ các con, ba đi quét đường trước, nếu có chuyện gì, lđi gọi ba.”
Đêm qua Lâm Hữu Thành đã nói chuyện này với Lâm Triệu Hỉ, bây giờ không có biện pháp cũng chỉ có thể vất vả Lâm Triệu Hỉ chăm sóc.
” Conngủ thêm một lát, ba đi trước.”
Lâm Triệu Hỉ dụi dụi mắt, đáp một tiếng, xuyên thấu qua ánh trăng mông lung, nhìn bóng lưng bố mình đi ra ngoài đóng cửa lại, tâm tình của nàng có chút phức tạp, mẫu thân mất, nàng rất khó chịu, nàng cũng nghe được những a cô a bà kia nói các nàng đáng thương, nàng biết mình phải chiếu cố tốt đệ đệ muội muội, trong lòng nàng kỳ thật cũng rất bất an.
Nhưng hiện tại phụ thân rất kỳ lạ, giặt quần áo cho bọn họ, còn nấu cơm cho bọn họ, tuy rằng nấu cơm không ngon bằng mẫu thân làm, nhưng Lâm Triệu Hỉ cảm thấy phụ thân như vậy cũng rất tốt.
” Vâng!”
Khóe miệng Lâm Triệu Hỉ mang theo nụ cười nhợt nhạt, lại nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
……
Lâm Hữu Thành xoa xoa thắt lưng của mình, tuy rằng cả người đều đau nhức, bởi vì vào đêm đứa nhỏ khóc, hắn cũng ngủ không ngon, nhưng hiện tại Lâm Hữu Thành cũng không có thời gian suy nghĩ những thứ này, thầm nghĩ nhanh chóng quét sạch đường phố, về nhà chăm sóc đứa nhỏ.
Lâm Hữu Thành nghĩ thầm, có thể chờ Lâm Triệu Nhạc lớn hơn một chút, hắn sẽ cõng Lâm Triệu Nhạc cùng đi quét đường cái.
Hình ảnh kia thật sự quá đẹp, Lâm Hữu Thành tưởng tượng được.
Nhưng ở Lâm Hữu Thành cảm thấy quét đường không có khả năng vẫn quét đường, dù sao bây giờ vẫn là mùa hè, dậy sớm còn tốt, đợi đến sau trời mưa, mùa đông tuyết rơi, hắn chung quy không có khả năng mang theo hài tử đến quét đường.
Nếu qua bản thảo, trở thành nhà văn, sau đó có thể ở nhà viết bản thảo, cũng tiện chăm sóc con cái.
Bất tri bất giác, Lâm Hữu Thành đã bắt đầu tính toán cho những đứa trẻ kia.
Có lẽ là bởi vì tiếp nhận, tuy rằng Lâm Hữu Thành mệt mỏi, nhưng vẫn là dựa vào một hơi, chống đỡ xuống, không dám chậm trễ nhiều, nghĩ mau chút kết thúc, còn muốn chạy về nhà.
” Hữu Thành, quét đường xong đi đánh bài à?"
Lâm Hữu Thành đang quét đường, liền thấy Chu Vinh, bạn đánh bài trước kia làm việc ở căn tin quốc doanh, công việc cũng không tính là bận rộn, qua giờ cơm, tự nhiên cũng chính là thời gian thanh nhàn, trước kia cũng cùng Lâm Hữu Thành thỉnh thoảng hẹn đánh bại khi tan tầm.
“ Không được, còn phải về nhà trông con.”
Chu Vinh vừa nghe Lâm Hữu Thành nói lời này, cũng phản ứng lại hiện tại vợ của Lâm Hữu Thành đã chết, trong nhà còn có mấy đứa bé kia, khẳng định không nhàn nhã như trước.
Chu Vinh trực tiếp chuẩn bị rời đi, Lâm Hữu Thành lại giữ chặt Chu Vinh, hỏi: "Cậu có phiếu thịt không?”
” Cái này a, không thành vấn đề, bao ở trên ngươi mình.”
Chu Vinh vỗ vỗ ngực, nói: "Tôi đưa qua cho cậu.”
"Vậy cám ơn nhiều, đúng rồi, cậu có cách nào đặt mua sữa không?"
”Sữa rất hiếm, búp bê nhà anh uống bột gạo là được.”
Nghe thấy lời này của Chu Vinh, Lâm Hữu Thành gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được, hắn cũng biết cung ứng sữa bột đầu thập niên 80 rất khẩn trương, có lúc còn cần phê duyệt đặc biệt.
Gia đình người bình thường muốn ở thời đại này đặt sữa cũng không phải là một chuyện dễ dàng, trong trí nhớ trước kia là bởi vì mẹ đứa nhỏ cho nó bú sữa, mặc dù sữa không đủ, vào lúc nấu cơm, có thể đem nước gạo chắt ra, cho thêm ít đường là có thể đút cho em bé uống.
Khó trách mỗi người đều gầy gò như vậy.
Lâm Hữu Thành cảm thấy chuyện sữa bò này vẫn nên hỏi đại ca một chút, dù sao đại ca làm việc ở nhà máy quốc doanh, hẳn là sẽ có cách.
Chỉ là nghĩ đến tiền sữa bò, chỉ sợ cũng không đơn giản.
Chu Vinh cũng không có cùng Lâm Hữu Thành trò chuyện nhiều, anh cũng phải vội vàng đi làm.
Phạm Ái Quốc ở sạp báo nghe thấy Chu Vinh gọi Lâm Hữu Thành đi đánh bài, trong lòng còn có chút lo lắng cho mấy đứa nhỏ trong nhà Lâm Hữu Thành, dù sao nếu Lâm Hữu Thành này lại tái phát, mấy đứa nhỏ trong nhà kia thật sự không biết làm sao bây giờ, thấy Lâm Hữu Thành cự tuyệt, trong lòng cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm thay mấy đứa nhỏ kia.
Lâm Hữu Thành không biết Phạm Ái Quốc trong lòng suy nghĩ, hắn hiện tại làm sao có thời gian đi đánh bài.
Đợi Lâm Hữu Thành quét đường xong, lại nhanh chóng về nhà thăm con, chỉ sợ trì hoãn, Lâm Triệu Hỉ ở nhà chăm sóc không được.
Có lẽ là bởi vì nửa đêm đã huyên náo đủ dữ dội, lúc Lâm Hữu Thành về đến nhà, búp bê còn đang ngủ.
"Em trai tỉnh dậy vẫn khóc, vừa hay ngủ được một lúc.”
Được rồi, còn tưởng là ngủ mãi.
Quả nhiên không dễ dàng như vậy,
Lâm Hữu Thành nghe thấy Lâm Triệu Hỉ nói, lau mồ hôi trên trán, cười nói: "Vất vả Hỉ nhi ngươi rồi.”
Lâm Triệu Hỉ vừa mới chuẩn bị nói gì đó, búp bê trong nôi tỉnh dậy, dường như biết Lâm Hữu Thành trở về, liền chờ Lâm Hữu Thành về đến nhà bắt đầu dùng tiếng khóc nghênh đón, lại bắt đầu khóc lên.
Khóc khóc, chỉ biết khóc!
Hiện tại Lâm Hữu Thành nghe thấy tiếng khóc này cũng sắp có phản ứng kích thích, toàn bộ đầu đều lớn, nhưng vẫn nhanh chóng ôm búp bê từ trong nôi lên, vừa nhìn thì ra là tã ướt.
Lâm Hữu Thành lại vội vàng thay tã sạch cho búp bê.tã lót tất nhiên cũng phải do hắn ngươi làm cha này giặt giũ.
Nghĩ lại thì chua xót quá!
Người xuyên việt nào còn phải khổ cực giặt tã cho con chứ?