Chương 39: Sư huynh cũng họ Dương sao?

Tô Bằng cũng nhìn theo phương hướng nữ nhân kia chỉ, đại điêu xa xa kia đặc biệt thần tuấn, đôi cánh sải dài e rằng hơn mười mét, có thể so với một máy bay loại nhỏ, nam nhân mang thiết kiếm đứng trên lưng đại điêu kia, càng lộ ra phong cách!

"Là vị cao nhân kia? Hắn đến rồi sao?"

Trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ, nhưng không nghe thấy đám võ lâm hào khách trên núi Lạc Hà lên tiếng, giống như người đến, cũng không phải vị kia mà bọn họ quen biết.

Những nhân sĩ võ lâm trên núi Lạc Hà này, người người đều ngừng thở, nhìn cảnh tượng thần kỳ này.

Tốc độ của đại điêu kia rất nhanh, rất nhanh, một người một điêu kia, đã bay tới trên đỉnh đầu của đám người Tô Bằng, cự điêu kia lượn vài vòng trên bầu trời, phát ra tiếng kêu to rõ giống như chuông đồng, sau đó chầm chầm hạ cánh.

Đỉnh núi Lạc Hà mặc dù thoạt nhìn chỉ có hơn bốn trăm mét vuông, nhưng phía dưới nối liền đường núi, vài nơi trên mặt đất còn nhô lên đá tảng, bên trên có thể ngồi không ít người, lúc này thấy cự điêu hạ cánh, những nhân sĩ võ lâm ở chính giữa tự giác tránh ra nhường đường, cự điêu kia lượn vòng hai cái, đã hạ cánh xuống trên đỉnh núi Lạc Hà.

Ánh mắt tất cả mọi người ở đây, đều tập trung vào người ở trên lưng cự điêu kia.

Người trên lưng cự điêu kia, vỗ về đầu lão ưng, sau đó nhảy xuống, Tô Bằng lúc này mới chú ý tới, người này hết sức cao lớn, nhìn dáng vẻ, xem chừng cao hơn hai mét ba mươi, hơn nữa không chỉ cao lớn, thân thể của hắn cực kỳ cân xứng, mỗi một bộ phận thoạt nhìn giống như tiêu chuẩn thẩm mỹ cơ thể phù hợp nhất, vai rộng chân dài, chỉ là trên dưới thân thể, từng bộ phận, đều cảm giác lớn hơn một số so với người bình thường.

Đúng, là lớn hơn một số, cho dù là thân cao, ngũ quan, bàn tay to, hay là chân dài, chân to, đều lớn hơn một số so với người bình thường, nhưng không lộ ra vẻ mập mạp ngu ngốc, giống như tiêu chuẩn cơ thể người mẫu phóng đại mấy vòng, mặc dù to lớn nhưng lại vô cùng hài hòa, thậm chí khiến người ta cảm giác được tinh lực vô tận từ trên trực quan.

Một mái tóc dài, đơn giản buộc ra sau đầu, hai bên tóc mai lốm đốm bạc, nửa trên khuôn mặt mang một chiếc mặt nạ bằng sắt, che đi nửa gương mặt, chỉ để lộ đôi mắt, cũng lớn hơn người bình thường rất nhiều, tỏa ra khí tức vô cùng mạnh mẽ.

Sau lưng của hắn, mang một thanh thiết kiếm khổng lồ, thiết kiếm này, ngăm đen nặng nề không mũi nhọn, thay vì gọi là thiết kiếm, chi bằng gọi là một cục sắt lớn dày trục to lớn một mét sáu bảy còn hơn, hơi có một chút kinh nghiệm tính toán xem thử, sợ rằng không dưới ba trăm năm trăm cân.

Ánh mắt hắn quét một lượt xung quanh, những quần hào võ lâm kia, bị ánh mắt hắn bắn tới, đều không tự chủ bị khí thế bức người của hắn dọa sợ, hoặc là cúi đầu hoặc là lùi về phía sau một bước.

"Hình tượng này... đại điêu kia... Không phải là tạo hình của nam chính trong bộ tiểu thuyết nào đó sao? Đáng tiếc không gãy tay trái, nếu không thì càng giống rồi... Trò chơi này bối cảnh không rõ ràng, có lẽ có sâu xa gì đó với nhân vật trong tiểu thuyết kia chăng?"

Tô Bằng nhìn thấy, trong lòng thầm nghĩ.

"Dám... dám hỏi vị đại hiệp này, từ đâu tới? Có phải từ Tử Hà môn đến không?"

Lúc này, cách người này gần nhất, chính là lão già dáng vẻ tiều phu lên núi sau cùng kia, hắn cố gắng vượt qua khí thế hùng mạnh vô song của Thần Điêu Cự Kiếm xuất hiện thần bí này, cố gắng tiến lên trước một bước hỏi.

Cự kiếm nam tử cưỡi điêu mà tới kia chậm rãi quay đầu, nhìn người dáng vẻ như lão tiều phu, mở miệng nói:

“Ta đến từ Tử Hà môn. Mười năm trước ước hẹn cùng các ngươi chính là sư huynh của ta, bởi vì một số chuyện hắn không tới được, ta thay hắn đến đây thực hiện ước hẹn."

Cự kiếm nam tử nói, thanh âm của hắn trầm mạnh đè thấp, trung khí mười phần, khiến người nghe xong, không tự giác sản sinh một cảm giác kính trọng tin cậy.

“Tôn sư huynh quả nhiên là người giữ chữ tín!"

Tiều phu kia nghe vậy, không khỏi mừng rỡ nói.

"Các người ai có bốn tấm Hắc Thiết lệnh, mang ra đây đi."

Cự kiếm nam tử kia không lộ ra biểu tình gì, tiếp tục nói.

"Bốn tấm Hắc Thiết lệnh?"

Tô Bằng nghe xong, đột nhiên trong lòng thoáng động, tay sờ lên túi đồ tùy thân trong ngực mình.

Nhưng lão tiều phu kia nghe xong, không khỏi lộ ra vẻ mặt khổ sở, nói:

"Thật là không may... Năm đó tôn sư huynh đem bốn tấm Hắc Thiết lệnh giao cho Vân Trí Thượng Nhân, không lâu sau đó Vân Trí Thượng Nhân đã bị người sát hại, Hắc Thiết lệnh không rõ rơi vào tay ai... Người ở đây, e rằng cũng không có vật này."

“Ta chỉ mang người có Hắc Thiết lệnh đi."

Cự kiếm nam tử nói, sau đó quét mắt nhìn bốn phía xung quanh, nói:

"Ta đợi một canh giờ, nếu vẫn không có ai có thể lấy bốn tấm Hắc Thiết lệnh ra, ta sẽ trở về Tử Hà môn, cũng xem như hoàn thành ước hẹn."

Dứt lời, hai tay khoanh trước ngực, giống như đang ngủ, nhập định ngay trước mặt hàng trăm hào khách giang hồ.

Tô Bằng lúc này, cảm thấy lồng ngực mình 'thình thịch' đập mạnh, trực giác cho hắn biết rằng, bốn tấm Hắc Thiết lệnh kia, nói không chừng... có thể chính là món đồ kia chăng.

Hít sâu một hơi, Tô Bằng làm rõ suy nghĩ, chậm rãi di chuyển về phía cự kiếm nam tử kia, chung quanh mặc dù có người nhìn thấy hắn bước tới, cặp mắt nhìn hắn cũng đặc biệt khác thường, nhưng không ai đứng ra ngăn cản hắn.

Rất nhanh, Tô Bằng đi đến bên cạnh cự kiếm nam tử kia, đột nhiên tiến lên một bước, lớn tiếng nói:

“Vị đại hiệp này, ta có một vật, không biết có phải là Hắc Thiết lệnh theo lời đại hiệp nói hay không!"

Nghe thấy lời của Tô Bằng, cự kiếm nam tử mở mắt ra, đồng thời, người võ lâm xung quanh Tô Bằng, thoáng cái giống như nổ nồi.

"Cái gì? Hắn có Hắc Thiết lệnh!"

“Hắn là ai?"

“Hắc Thiết lệnh tại sao lại ở trên người của hắn?"

Sau lưng Tô Bằng, những nhân vật võ lâm kia, người người vô cùng khiếp sợ nhìn Tô Bằng.

Tô Bằng không chút do dự, lập tức từ trong ngực mình lấy thiết bài thần bí đoạt được ở trong nhà Tào thợ mộc ra, đưa cho cự kiếm nam tử kia.

Bàn tay to lớn của cự kiếm nam tử tiếp nhận thiết bài, chăm chú nhìn một hồi, nói:

"Đúng vậy, đây chính là lệnh bài kia."

“Tiểu tặc chịu chết đi!"

Vào đúng lúc này, đột nhiên, trong đám người võ lâm xung quanh, một gã gù mới vừa rồi còn đang cuộn mình, đột nhiên thân hình thẳng tắp, bổ nhào ra ngoài, một trảo chụp lấy Tô Bằng!

Không đợi Tô Bằng phản ứng, cự kiếm nam tử kia đã hừ lạnh một tiếng, Tô Bằng quả thực không thấy rõ động tác trên tay cự kiếm nam tử kia, chỉ cảm thấy mắt hoa lên, một bóng đen vụt qua, sau đó chợt thấy người bổ nhào tới kia, giống như ruồi nhặng bị hất bay, trở thành đường thẳng bay thẳng ra ngoài!

Người kia bay ra hơn mười thước, mới đụng vào một tảng đá, chỉ có điều, nhìn bộ dạng của hắn, không bị trọng thương gì.

“Một kiếm này hắn đã hạ thủ lưu tình, nếu không với trọng kiếm kia, ít nhất đánh người kia thành thịt vụn, làm sao có thể nhẹ nhàng hất văng như vậy thôi chứ."

Tô Bằng thầm nghĩ.

Mà lúc này đây, một tiếng xé gió vang lên, trong những nhân sĩ võ lâm kia, bất chợt từ bốn phương tám hướng phóng tới hơn hai mươi loại ám khí, từ phi đao phi chấn đến ám thanh tử, thiết tật lê đều có cả!

Sắc mặt Tô Bằng thoáng biến sắc, đã thấy cự kiếm nam tử kia mặt không đổi sắc, đột nhiên vung một kiếm lên trời!

Tô Bằng lập tức cảm thấy, trên đỉnh đầu mình cảm giác giống như chân không hút không khí, những ám khí từ bốn phương tám hướng bay tới kia, lại bị uy lực một kiếm của trọng kiếm sắt đen kia, thổi bay toàn bộ lên trời!

Cự kiếm nam tử kia tùy ý quét qua, trọng kiếm ba trăm năm trăm cân kia giống như hoàn toàn không nặng nề gì, nhẹ nhàng vạch một đường, Tô Bằng nghe thấy, những ám khí trong không trung kia mỗi loại lập tức phát ra tiếng nổ mạnh, lại bị khí kình vô hình của một kiếm này gạt ra, toàn bộ cuốn thành bột sắt!

"Hừ... Các ngươi mười năm trước đều đã giúp sư huynh ta, ta không muốn đả thương người, người kia chẳng qua chỉ bị kiếm lực của ta hất ra, tạm thời bị ta phong bế nội lực mà thôi, nếu như các ngươi quả thật không thức thời..."

Cự kiếm nam tử kia hừ lạnh một tiếng, cự kiếm bỗng nhiên cắm xuống đất, lập tức, nơi cự kiếm cắm xuống, tức thì trồi lên tám con thổ long, bùn đất cuồn cuộn, kiếm khí ở dưới đất ầm ầm vọt ra bốn phía xung quanh!

"A!"

Nhìn thấy cảnh tượng này, những nhân sĩ giang hồ kia không khỏi rối loạn, người ở trong kiếm khí thổ long vội vàng sử dụng khinh công bay lên tránh né, cũng có mấy người không kịp tránh né, dưới chân dính vào thổ long, lại bị trực tiếp đánh bay!

Tám con thổ long, không ngừng hướng tám phương hướng bay ra xa mười mét, mới dần dần dừng lại, chợt để lại tám khe nứt ở dưới mặt đất!

"Đây là sức mạnh gì vậy?"

Tô Bằng trông thấy, không khỏi chậc lưỡi, sức mạnh một kiếm này, đã vượt qua ấn tượng cứng nhắc của Tô Bằng đối với võ công.

Hơn nữa, đây là một đòn tùy ý của cự kiếm nam tử kia!

"Cao thủ! Cao thủ tuyệt đối thế giới!"

Trong lòng Tô Bằng, không ngừng hô to.

Võ lâm nhân sĩ xung quanh, nhìn thấy cảnh tượng này, cũng đều bị kinh sợ.... Lúc này mới hồi tưởng lại, mười năm trước võ công của 'người kia' là như thế nào, thậm chí có thể một kiếm san bằng... Trước mắt người này là sư đệ của 'người kia', tất nhiên võ công tuyệt đối cũng vượt qua sức tưởng tượng của mọi người.

Cự kiếm nam tử kia thấy một kiếm khiến cho đám võ lâm nhân sĩ xung quang khiếp sợ, không có người tiếp tục tấn công Tô Bằng, lúc này mới gật đầu, nhìn về phía Tô Bằng, nói:

“Ngươi có Hắc Thiết lệnh bài, dựa theo giao ước, ta có thể mang ngươi đi Tử Hà môn, ngươi có thể bái nhập Tử Hà môn, học được công phu hay không, còn phải đợi sư tôn kiểm tra, nhưng mặc dù không thể nhập môn, cũng sẽ có vài điểm tốt."

“Như thế, đa tạ vị sư huynh này."

Tô Bằng nghe xong, dằn xuống kích động trong lòng, chắp tay nói, nói xong khóe mắt lướt nhìn người vừa mới bị cự kiếm nam tử hất văng, lúc này Tô Bằng đã thấy rõ gương mặt của người kia, không phải Tào thợ mộc thì là ai? Hóa ra không chỉ Tô Bằng giả dạng dịch dung, Tào thợ mộc này cũng hóa trang thành người gù tới đây, chỉ là nhìn thấy Tô Bằng lấy ra Hắc Thiết lệnh kia, Tào thợ mộc nóng vội giận dữ đan xen mới không nhịn được ra tay, lại bị cự kiếm nam tử một kiếm hất văng ra ngoài.

“Việc này không nên chậm trễ, nếu tìm được người, thì cùng ta trở về Tử Hà môn thôi."

Cự kiếm nam tử nói, nói xong hắn tung mình, nhảy lên trên lưng của cự điêu, sau đó phất tay lăng không chộp lấy, Tô Bằng cảm giác thân thể mình giống như không thể khống chế bị chưởng lực vô hình nâng lên, cũng rơi xuống trên mình cự điêu!

"Cầm Long thủ?"

Võ lâm nhân sĩ bên dưới lại cùng nhau kinh hô, có điều cự kiếm nam tử cùng Tô Bằng cũng không có để ý đến bọn họ, cự điêu giống như tinh thông tính người, biết chủ nhân đã xong việc, thân mình khẽ rùng, giang rộng hai cánh, tốc lên gió lốc cực lớn, vọt thẳng lên bầu trời.

Tô Bằng cảm giác bản thân bay lên không trung, hắn vội vàng kẹp chặt hai chân, tay nắm chặt lông chim giống như sắt thép của cự điêu, duy trì thăng bằng.

Cự điêu tăng tốc càng nhanh, Tô Bằng nhanh chóng phát hiện mình đã bay trên không trung ngàn mét, núi Lạc Hà phía sau nhanh chóng biến thành một chấm đen, chỉ là tốc độ cự điêu quá nhanh, kình phong khiến Tô Bằng không mở được mắt, cũng không nói nên lời.

Lúc này, trên người cự hán đằng trước, đột nhiên xuất hiện một dòng nước ấm, phảng phất như một cái bọc chắn gió, Tô Bằng đột nhiên cảm thấy áp lực giảm nhẹ, cảm giác không ngờ giống như đang ngồi trong khoang máy bay.

“Đa tạ sư huynh."

Tô Bằng nói, cự hán phía trước vẫn bất động, mở miệng nói:

"Không cần khách sáo."

Tô Bằng suy nghĩ một lát, rốt cuộc quyết định đem nghi hoặc trong lòng nói ra rõ ràng:

“Xin hỏi huynh đài, có phải họ Dương không? Tôn sư môn, có phải thành lập ở Cổ Mộ không?"

"Ta họ Độc Cô."

Cự hán phía trước không xoay đầu, đáp.

“Độc Cô?"

Tô Bằng nghe xong, lập tức lại nghĩ tới một người, trong lòng tức thì sinh ra một loại ngưỡng mộ, nghiêm mặt nói:

“Xin hỏi huynh đài có phải tên là Cầu Bại không?"

“Tên ta một chữ Thắng."

"Ồ..."

Tô Bằng nghe xong, trợn tròn mắt, dường như không phải là người kia, có điều, Độc Cô Thắng? Tên này mặc dù kém một chút ý cảnh so với tên Độc Cô Cầu Bại, nhưng cũng rất khí phách...

Tô Bằng cứ như vậy miên man suy nghĩ, mặc cho cự điêu dưới thân mang theo hai người, bay về hướng tây...