Chương 11: Người gỗ!

“Ừm, mới vừa thay đổi chức nghiệp... Thay đổi chức nghiệp thành nông phu, lúc nãy đang chăm chỉ cày ruộng đó, kỹ năng cày ruộng đến LV3, học xong một kỹ năng, tên là Trường bính vũ khí chuyên tinh, bây giờ LV5, học được một kỹ năng công kích, gọi là Tố loạn vũ."

Thân thể Tôn Thế Giai cũng không nhúc nhích, nói với Phó Khang.

Nghe xong lời của Tôn Thế Giai, con mắt của Phó Khang lại bắt đầu loạn chuyển, dường như có ý kiến gì đó.

“Tô ca, Phó ca, ta đi ăn cơm đã!"

Lúc này Tôn Thể Giai, rốt cuộc quyết định thoát khỏi trò chơi đi ăn cơm, chào một tiếng với Tô Bằng và Phó Khang, rồi vọt ra khỏi khoang trò chơi xoay người đi ra ngoài.

"Ừ"

Tô Bằng cùng với Phó Khang cũng đáp một tiếng, Tô Bằng thu lại một chút vui sướng sau khi thay đổi chức nghiệp, lên máy đăng nhập tài khoản, tiếp tục ở cửa hàng thịt luyện kỹ năng giải phẫu.

Thời gian rất nhanh liền cứ như vậy trôi qua, Tô Bằng cầm lấy tài liệu liên lạc giải phẫu trong cửa hàng thịt, rất nhanh, kỹ năng giải phẫu cũng thăng cấp đến LV3.

Kỹ năng giải phẫu thăng cấp đến LV3, nhân vật Tô Bằng tăng thêm một điểm linh hoạt, học xong một kỹ năng liên quan "Bác bì", đồng thời nhận được một kỹ năng là "Đan thủ vũ khí tinh thông"!

Vào lúc này, trong giao diện của trò chơi, Trương đồ tể giống như thật vui vẻ, lại tại hậu viện dạy Tô Bằng một kỹ năng.

“Bạn đã học xong kỹ năng: Đồ tể, cấp bậc trước mặt LV. O"

"Điểm gan dạ sáng suốt của bạn tăng thêm một điểm."

Hệ thống nhắc nhở Tô Bằng, lại học thêm được một kỹ năng.

“Thợ săn trong thôn có đôi khi sẽ tới nơi này bán những món ăn thôn quê, ngươi cũng thu mua vào, giá cả ta cho ngươi biết, những thứ này đều giao cho ngươi xử lý."

Trương đồ tể nói, rồi lại nói cho Tô Bằng một chút về giá cả thu mua thịt, rồi trở lại trong hậu viện, một mình đi uống rượu.

Giải phẫu thịt một ngày, thuộc tính của Tô Bằng lại tăng lên.

“Lực tay của bạn tăng lên một điểm, sức mạnh của bạn tăng lên một điểm, lực eo của bạn tăng lên một điểm."

“Quả nhiên... Chức nghiệp đồ tể, so với chức nghiệp nông phu, điểm gia tăng thuộc tính càng cao hơn."

Trong lòng Tô Bằng nghĩ.

Đang vào lúc này, Tô Bằng chợt nghe bên ngoài có người gọi Trương đồ tể, sau khi dò xét, phát hiện là Hồ thợ săn trong thôn!

Chẳng qua là, Hồ thợ săn cũng không phải là tới một mình, sau lưng hắn còn có một người đi theo, Tô Bằng nhìn, không khỏi sững sờ một chút, người này... Chính là độc hành hiệp Qúy Minh!

Không biết có phải là độ chân thật trong trò chơi quá cao hay không, trong nháy mắt này Tô Bằng, cũng thấy nhân vật Quý Minh híp mắt lại một chút, giống như rất bất ngờ khi nhìn thấy mình.

“Sư phụ, người đó ta có quen, để ta tới nói chuyện với hắn đi."

Quý Minh nói với gã Thợ săn bên cạnh, Thợ săn kia nghe xong nói:

“Được, thằng nhóc ngươi nếu biết người ta thì hãy hàn huyên với hắn một chút đi, để bán được giá tốt, Trương đồ tể keo kiệt, chắc chắn sẽ nói giá tiền rất thấp."

Quý Minh gật đầu, đi tới bên ngoài cửa hàng thịt, nói với Tô Bằng:

“Là Tô Bằng phải không? Ngươi chơi trò chơi rất lợi hại đó, theo ta được biết, ở trong trại, muốn trở thành đồ đệ của cửa hàng thịt, phải có một số điểm danh tiếng, so với nông hộ các loại khó khăn hơn rất nhiều."

“Ha ha... Ngươi không phải cũng là như vậy sao? Thay đổi chức nghiệp thành Thợ săn à, Thợ săn nhưng thật ra cũng là chức nghiệp tốt, công kích từ xa, không cần lo lắng sự an toàn của bản thân, dù sao sinh mệnh của nhân vật trong trò chơi này cùng chỉ có một lần."

Tô Bằng nghe xong, nói với Qúy Minh, Quý Minh khẽ cười, nói:

“Giai đoạn sau có chút khó khăn, dù sao đây là trò chơi võ hiệp, cùng với võ học cung tiễn độ liên quan gần như bằng không."

“Ồ? Vậy ngươi sao lại lựa chọn cái này?"

Tô Bằng nghe xong, không khỏi hiếu kỳ hỏi, thấy Quý Minh, không giống như là người thiển cận mà.

Tuy rằng trò chơi này có thể thay đổi chức nghiệp vô hạn, nhưng dù sao thời gian cùng với của cải mỗi người là có hạn, cung tiễn tuy rằng bây giờ nhìn lại tương đối không tệ, nhưng nếu như không có tiếp tục phát triển, cũng làm cho người chơi cảm thấy độ thuần thục tăng lên có chút mất nhiều hơn được.

Quý Minh khẽ cười, không có trả lời vấn đề này, nói sang chuyện khác:

“Ta cùng với sư phụ ờ bên ngoài có săn được một vài con mồi, ngươi nhìn một chút xem, cố gắng tăng thêm chút giá, sau này ta sẽ đền bù tổn thất lại cho ngươi."

"Cũng được."

Tô Bằng gật gật đầu, độ hữu hảo của Trương đồ tể đối với mình tâng lên không ít, cho Tỏ Bằng quyền định giá đến một trình độ nhất định, đương nhiên, cùng sẽ không được quá mức, chi là dao động một chút thôi.

Có điều, Tô Bằng nhìn con mồi Quý Minh mang đến một chút, cùng xem như không tệ, một con lợn rừng nhò, mũi tên bẳn thẳng vào mắt, da lông được bảo tồn vô cùng tốt, ngoài ra còn có một con rắn lớn, bẳn vào đầu rắn, còn có thêm mấy con gà rừng.

"Không tồi, thoạt nhìn xem ra chất lượng thịt không tệ, chẳng qua ở đây không thu mua da của động vật, ta giúp ngươi giải phẫu miễn phí đi, da ngươi mang về, thịt xem như tính cho ngươi theo giá của loại thịt thượng đảng nhất."

Tô Bằng nói với Quý Minh, thật ra cảm giác của Tô Bằng đối với Quý Minh này cùng không tệ lắm, mặc dù đối phương biểu hiện một chút "độc", nhưng trực giác của Tô Bằng khiến hắn cảm giác người này tính cách vốn là không phải như vậy, nhưng giống như là có bí mật gì đó, chẳng qua là lúc này độ kết giao còn thấp, cũng không nên miệt mài theo đuổi, nhưng có thể tiếp xúc một chút cũng không có vấn đề gì, tăng thêm một chút thuận tiện, cũng là sự rộng rãi khẳng khái của Trương đồ tể.

“Tốt lắm, cảm tạ."

Quý Minh nói với Tô Bằng, Tô Bằng sử dụng kỹ năng giải phẫu, rất nhanh, liền đem thịt lợn rừng cùng với thịt rắn lọc xong, da cùng lột ra, mà kỹ năng giải phẫu của Tô Bằng, cũng thăng cấp đến LV. 4... Tô Bằng phát hiện, phân giải những món ăn thôn quê này, kỹ năng giải phẫu có thể tăng nhiều hơn một chút.

“Tổng cộng năm lượng mười lăm đồng, ngươi lấy nè."

Tô Bằng đem tiền đưa cho Quý Minh, Quý Minh gật đầu, Hồ thợ săn kia nhìn thấy, không khỏi hết sức vui vẻ, liên tục khen ngợi Quý Minh.

"Đứa nhóc này thật không tệ... Có chút giống nữ đồ đệ ta thu nhận trước kia, ta đã một thời gian dài không gặp nàng, sao nàng lại không đến thăm ta cơ chứ?"

Hồ thợ săn nhận lấy tiền, khen Quý Minh, trong miệng nói.

Không biết có phải là ảo giác hay không, Tô Bằng trong nháy mắt, thấy Quý Minh kia lúc nghe Hồ thợ săn nói mấy câu nói đó, sắc mặt nhân vật của Quý Minh có hơi không tự nhiên, có điều rất nhanh đã biến mất.

“Là ảo giác đi... Nào có tân tiến như vậy? Biểu tình của người chơi cũng có thể phản ứng đến được trên người nhân vật chơi sao..."

Tô Bằng thầm nghĩ, cũng không tra cứu nữa.