Chương 9: Lễ Vật 1

“Cảm ơn chồng thân yêu và cả Tiểu Locke nữa.”

Bernice mặt mày hớn hở, rõ ràng rất yêu thích.

Còn Tiểu Bill, hắn còn lâu mới có hứng thú với dây chuyền lam bảo thạch gì đó, mà thanh kiếm ở bên hông Hacks kia mới là mục tiêu của hắn.

“Bill.”

Hacks lại dời mắt nhìn con trai cả của mình.

So với con trai út Locke dễ thương xinh xắn, điềm đạm lễ phép thì con trai cả Bill càng giống hắn hồi bé hơn.

Cộng thêm Bernice thiên vị con trai út, cho nên Hacks rất tự nhiên yêu thương con trai cả nhiều hơn.

Có điều về việc đầu tư tài nguyên thì cả hai đứa con trai đều y như nhau.

“Cha, ngươi mang quà gì về cho ta thế? Là một thanh bảo kiếm thực thụ của kỵ sĩ ư?”

Bill đã nóng lòng cất tiếng hỏi rồi.

Nghe thấy câu hỏi này, nụ cười trên mặt Hacks đã dập tắt.

“Ngươi vẫn chưa đến lúc được cầm kiếm thật. Bill, kỵ sĩ cần phải kiên nhẫn.”

Hacks đáp.

Vừa nghe thấy hai từ “kỵ sĩ” này, Bill đã yên tĩnh trở lại ngay tức khắc.

Hacks luôn sử dụng chiêu này nhẹ nhàng bắt thóp con trai cả của mình.

“Đây là quà của ngươi.”

Một quyển sách da dê được đưa đến tay của Bill.

Bill bỗng lộ ra biểu cảm vô cùng chán chường và thất vọng, có lẽ hắn khác với em trai Locke, hắn không hề thích đọc sách tí nào.

Mỗi lần hắn rảnh rỗi sẽ tìm lão Haon tiếp tục đưa ra lời khiêu chiến, hoặc cưỡi chó nuôi nhốt trong đình viện đi đánh trận. Cho dù đuổi theo bươm bướm, phá hoa của mẹ bằng kiếm gỗ đều có ý nghĩa hơn việc đọc sách.

Hacks lên tiếng:

“Kỵ sĩ không chỉ cần đến sức mạnh mà càng cần đến trí tuệ. Bill, ngươi cần nắm giữ nhiều kiến thức hơn.”

Tất nhiên Bill lại bị thuyết pháp “kỵ sĩ cần” này bắt thóp.

Đưa cho Bill xong, dĩ nhiên sẽ đến lượt Locke.

Thế nhưng lời nói của Hacks lại khiến Trần Lạc giật mình.

“Locke, ngươi sẽ có hai món quà.”

Hacks mở miệng nói. Sau đó, một quyển sách vừa dày vừa nặng được đưa đến trước mặt Trần Lạc, trừ cái đó ra còn có một bộ váy nhỏ...

Trên trán của Trần lạc không khỏi hiện lên dấu chấm hỏi và dấu chấm than.

Một giây sau, khóe mắt của hắn đã nhìn thấy Bernice đang cười tủm tỉm nhìn hắn.

Khá lắm, đã tìm thấy kẻ cầm đầu rồi!

Trần Lạc nằm mơ!

Trong mơ, hắn đã ngồi lên ngai vàng kỵ sĩ, đang tận hưởng cuộc sống trái ôm phải ấp người đẹp rất tuyệt vời.

Nhưng đúng lúc đó, một thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc bạc và đôi mắt đỏ nhìn hắn bằng ánh mắt thâm sâu, đồng thời nói:

“Chủ nhân, ngài cũng không muốn việc ngài mặc đồ nữ bị người khác biết chứ…”

Trần Lạc lập tức giật mình tỉnh giấc từ trong mộng.

“Thiếu gia, ngài tỉnh rồi.”

Cô nữ hầu nhỏ nhìn biểu cảm sợ hãi trên khuôn mặt của Trần Lạc, có chút quan tâm nói.

Ngược lại, ánh mắt Trần Lạc thì sáng quắc nhìn chằm chằm vào Annie khoảng chừng vài giây, khiến cô nữ hầu nhỏ suýt rơi nước mắt, cuối cùng hắn mới thở dài một hơi, tha cho Annie.

Không thể nào, kế hoạch nuôi dưỡng của hắn được lập ra rất hoàn hảo, cũng không tồn tại phương hướng yandere gì đó, Annie tuyệt đối không thể giống như trong giấc mơ!

Sau khi Trần Lạc rời giường, rửa mặt và thay quần áo xong xuôi, Annie đã mang bữa sáng đến.

Một ly sữa thú lớn và một cái bánh mì.

Sữa thú có vị không ngon lắm, còn kèm theo mùi tanh, sau khi thuộc tính đạt đến đỉnh phong hiện tại, Trần Lạc vẫn ép buộc Annie uống những thứ này.

Mặc dù Annie là nữ hầu thân cận của Trần Lạc, nhưng đãi ngộ hiện tại không khác mấy so với những nữ hầu bình thường, chỉ có hai bữa ăn đơn giản mỗi ngày.

Nhưng dựa vào việc Trần Lạc ngày ngày đút cho ăn, cô nữ hầu nhỏ đã nhanh chóng thoát khỏi dáng vẻ gầy trơ xương ban đầu.

Bây giờ Annie càng ngày càng trổ mã, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu thậm chí có chút mũm mĩm.

Trần Lạc đã thử qua, cảm giác cũng không tệ.

Thân thể khoẻ mạnh phát dục cũng là một phần quan trọng trong kế hoạch nuôi dưỡng.

“Lại đây, qua đây để thiếu gia xoa bóp.”

Nhìn cô nữ hầu nhỏ uống hết sữa thú, còn không dám lãng phí chút nào, lại thè lưỡi nhỏ ra liếm môi, Trần Lạc chỉ cảm thấy ngón tay hơi ngứa.

Dù sao thì vẫn chưa đến tuổi ngứa ở những chỗ khác.

“Ưm…”

Sau khi cô nữ hầu nhỏ phát ra âm thanh mơ hồ không rõ, ngay sau đó cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng và rời khỏi phòng ngủ của Trần Lạc.

Mãi cho đến khi đi thật xa, Annie mới thấy hành lang không có bóng người, cô dùng tay nhỏ vỗ vỗ bộ ngực bình thường không có gì lạ của mình.

“Thiếu gia Locke... Chủ nhân…”

Không biết nghĩ đến điều gì, ở nơi không ai nhìn thấy, sắc mặt Annie càng thêm đỏ ửng.

...

Năm mới đến đúng như dự kiến, nhưng người dân Idhar không có phong tục đón năm mới.

Vào thời điểm này hàng năm, Hacks đều ở nhà lâu dài để kiểm tra tiến độ tu luyện của hai đứa trẻ như thường lệ.

Chủ yếu là kiểm tra Bill, còn Trần Lạc thì chỉ mới chính thức học về thể thuật một năm, cho nên trong mắt Harcks cũng không có gì đáng mong đợi.