Chương 50: Nghi Thức 2

“Vâng, thưa thiếu gia.”

Nữ hầu gái nhanh chóng đặt bộ trà xuống và chỉ không lâu sau đã mang giấy viết thư đến, cẩn thận trải ra trên bàn viết.

Trần Lạc nhúng bút lông vào mực rồi bắt đầu viết:

Gửi người bạn thân thiết nhất, Alex Hill:

Cũng giống như những gì Alex đã làm cho ta, Locke muốn chia sẻ một số chuyện của mình.

Chẳng hạn như việc cha ta vì không thể chiêu mộ đủ người cho đội vệ sĩ nên đã phải đến Dong Binh chi thành; bộ trang phục của các hầu gái trong gia tộc Ryder rất xấu, không đẹp bằng gia tộc Hill. Ngoài ra, anh trai ta cũng đang theo học tại Học viện Kỵ sĩ nhưng chưa thấy gửi về một món quà nào cho ta…

Cuối thư, Trần Lạc còn viết thêm:

“Để đáp lại món quà ngươi đã tặng trước khi chia tay, ta cũng chuẩn bị một món quà nhỏ cho ngươi, hy vọng Alex sẽ thích.”

Sau khi đã hoàn thành bức thư của mình, Trần Lạc để Annie đóng gói bức thư và dán niêm phong bằng dấu sáp có khắc huy hiệu của gia tộc Ryder.

“Annie”

Trần Lạc nghĩ ngợi một lát rồi nói:

“Hãy đi lấy một bức tranh phong cảnh mà ta đã vẽ từ thư viện rồi cùng với bức thư này tất cả đều đưa cho quản gia, bảo hắn gửi đến gia tộc Hill ở thành phố Lion.”

“Vâng, thưa thiếu gia.”

Thời gian thoáng chốc đã chuyển đến buổi chiều.

Trần Lạc đang ngồi thư giãn cạnh chiếc hồ phía sân sau thì bắt gặp lão Haon đang câu cá ở đó.

Lão Haon bây giờ mái tóc đã bạc trắng và dáng vẻ già nua ngày càng thể hiện rõ trên khuôn mặt nhăn nheo của lão.

Trần Lạc không biết chính xác tuổi của lão Haon nhưng ở Idhar, ngoài những kỵ sĩ huyết mạch thì tuổi thọ trung bình của người dân chưa đến năm mươi tuổi.

Vì vậy, Trần Lạc thường xuyên đến thăm lão Haon và hy vọng trong những năm cuối đời của lão có thể được tận hưởng một cách trọn vẹn.

“Thiếu gia Locke, kỹ thuật kiếm thuật của ngài không cần phải luyện tập thêm nữa, điều ngài thiếu bây giờ là kinh nghiệm thực chiến.”

Sau khi Trần Lạc đã hoàn tất việc luyện tập kiếm thuật của gia tộc Ryder thì lão Haon đưa ra một lời khuyên như vậy.

“Cha ta sẽ không cho phép ta lao vào thực chiến lúc này đâu.”

Trần Lạc cất kiếm vào vỏ rồi sau đó tiếp tục một số bài tập điều phối cơ thể.

“Hacks đại nhân nói đùng. Đối với một kỵ sĩ huyết mạch, việc chiến đấu với người bình thường chẳng có ý nghĩa gì.”

Lão Haon kéo cần câu lên rồi móc lưỡi câu với những tia nước lấp lánh, điều này vô tình vẽ nên những đường cong trong không khí và tạo nên khung cảnh tuyệt đẹp.

Mặc dù Haon vừa hoàn thành một loạt các hành động không quân nhưng lão không hề thất vọng mà lại tiếp tục treo mồi vào móc câu rồi ném cần câu xuống một lần nữa.

Nếu không thì ngài hãy bắt đầu đánh từ một chiếc ổ nhỏ trước?

Trần Lạc cuối cùng vẫn nhịn được để không nói ra câu đó mà chỉ hỏi:

“Lão Haon, với lượng kiến thức rộng lớn của ngươi thì trong suốt cuộc đời này, ngươi cảm thấy ai là người mạnh mẽ nhất?”

Trần Lạc không phải muốn thu thập thông tin từ lão Haon mà chỉ muốn trò chuyện thêm với vị lão nhân này.

“Ừm... Đây là một câu hỏi hay!”

Đôi mắt mờ đục của lão Haon bỗng trở nên trong sáng, hắn nhìn chằm chằm vào mặt nước như thể đang xuyên qua lớp thời gian.

“Chắc là vua Lessius III... tức là cha của vua Sư Tâm bây giờ. Ta đã từng gặp rất nhiều kỵ sĩ chính thức giống như Hacks đại nhân và cũng đã gặp những kỵ sĩ đại tài có thể chỉ huy hàng chục kỵ sĩ. Tuy nhiên, người để lại ấn tượng sâu sắc nhất vẫn là vị vua Sư Tâm đời trước.”

Kỵ sĩ mới, kỵ sĩ chính thức, kỵ sĩ đại tài và vua của các kỵ sĩ.

Đây chính là hệ thống phân cấp kỵ sĩ mà Trần Lạc đã tìm hiểu từ Hacks sau khi huyết mạch của hắn được kích hoạt.

Có một điều đáng chú ý là hệ thống này được đánh giá bằng hai tiêu chí:

Một là mức độ kích hoạt huyết mạch và hai là mức độ đóng góp trong chiến tranh.

Hacks đã từng nhấn mạnh:

“Tiêu chí đóng góp trong chiến tranh nghe có vẻ như là quy định do con người đặt ra nhưng thực chất thì đây là nghi thức không thể thiếu trong việc thăng cấp kỵ sĩ!”

Trong các cuộc chiến chinh phục đất đai, một cuộc chiến được Hack và Joseph cùng nhau tạo ra thực ra chính là nghi thức thăng cấp vua kỵ sĩ của vua Sư Tâm hiện tại.

Cũng chính vì lý do đó mà các kỵ sĩ khao khát được tham gia chiến tranh và chinh phục vị trí mà mình ao ước.

“Khi đó ta mới chỉ là một kỵ sĩ đánh thuê, có nhiệm vụ bảo vệ một kỵ sĩ chính thức trong cuộc xung kích đó.”

Lão Haon hồi tưởng lại quá khứ của mình:

“Tình hình chiến tranh lúc đó rất bất lợi cho phe bọn ta, kẻ cầm đầu bên địch là một kỵ sĩ đại tài mạnh mẽ. Dường như hắn có thể đoàn kết tất cả các kỵ sĩ chính thức lại và xây dựng một khối phòng tuyến vững chắc không thể phá vỡ. Nhưng chính vào thời điểm đó, vua Sư Tâm đã ra tay làm thay đổi cục diện.”