Mà người đối diện hắn là Joseph Hill, lại nói:
“Kỵ sĩ trưởng Hacks Ryder, chẳng lẽ ngài chỉ biết Bá tước mà không biết đội trưởng đoàn kỵ sĩ Dạ Ma khi xưa sao?”
Nói xong, đột nhiên Joseph đánh một quyền vào vai trái của Hacks, sau đó hai người ôm nhau cười ha ha.
Xem ra, quan hệ của hai người rất không tồi, hơn nữa cũng không bởi vì sau khi Joseph kế thừa tước vị Bá tước mà xuất hiện thay đổi.
Rồi sau đó, trong lúc hai người ôn chuyện, qua đó Trần Lạc đã hiểu sơ qua quan hệ của hai người.
Đoàn kỵ sĩ Dạ Ma là một trong ba đoàn kỵ sĩ lớn nhất của vương quốc Lessius, rất am hiểu tác chiến ban đêm và tác chiến xen kẽ.
Joseph từng là đội trưởng của đoàn kỵ sĩ này, còn Hacks là kỵ sĩ trưởng cánh trái, hai người cùng tham gia vào cuộc chiến tranh giành lại lãnh thổ, có tình cảm chiến hữu sâu đậm.
Sau khi ôn chuyện cũ, ánh mắt của Joseph nhìn về phía Trần Lạc, nói với Hacks:
“Đây là báo con xinh đẹp nhà ngài sao? Quả nhiên giống với tên Janning kia nói, là một chàng trai xinh đẹp!”
Đối với điều này Hacks chỉ mỉm cười, sau khi để Trần Lạc gọi một tiếng chú thì nói sang chuyện khác:
“Hiện tại tên Janning kia thế nào, ta nghe nói hắn bị trục xuất tới học viện kỵ sĩ, có đúng không?”
“Là thật đó.”
Joseph nhún vai, cười khẽ:
“Ngài cũng biết tính cách của tên kia, có lẽ học viện kỵ sĩ càng hợp với hắn hơn.”
Sau khi hai người lại nói chuyện với nhau một lát, Joseph đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Là Bá tước mới, không chỉ có mỗi gia tộc Ryder đến thăm hỏi.
Nhưng mà quan hệ cá nhân của hắn và Hacks rất tốt, hơn nữa cũng thấy được gia tộc Ryder có hai hậu duệ huyết mạch kỵ sĩ nên mới hàn huyên nhiều hơn một lúc.
Mà trước khi đi, đột nhiên Joseph nói với phía Trần Lạc:
“Vì là chú chứ không phải Bá tước, ta có chuẩn bị một món quà cho báo con xinh đẹp này của ngài.”
“Cháu có thể đến phòng sách của gia tộc Hill chọn một quyển sách mà cháu thích, thế nào? Thích không?”
Nếu như nói, trước đó Trần Lạc có bao nhiêu phần oán giận đối với Joseph, vậy thì lúc này đã biến mất không dấu vết.
Tất cả đều tại Đại Tinh Tinh Janning kia!
“Rất thích ạ, cảm ơn chú Hill.”
Trần Lạc lễ phép đáp lại.
…
…
Cô nữ hầu trẻ tuổi của nhà Hill đi tới trước mặt Trần Lạc.
Mỗi khi gặp phải lối rẽ, nữ hầu sẽ nghiêng người sang hơi chạm vào đầu gối rồi đưa một tay ra chỉ dẫn phương hướng cho Trần Lạc.
Cổ bảo của nhà Hill rất lớn, mặc dù nhìn bề ngoài có chút niên đại nhưng bên trong lại vô cùng xa hoa.
Mỗi một đoạn trên hành lang đều được phủ kín thảm lông nhung, trên mặt thảm được thêu lên các hoa văn màu vàng kim đối xứng.
Hai bên vách tường cũng không hề đơn điệu, thường cứ cách một đoạn lại treo đều đặn một tinh thạch để chiếu sáng.
Những viên tinh thạch này ở nhà Ryder, chủ yếu chỉ trong phòng ngủ và đại sảnh mới có.
Trước một chiếc cánh cửa đôi, nữ hầu dừng chân lại một chút rồi giới thiệu:
“Thiếu gia Locke, đây là phòng trưng bày của gia tộc Hill, bình thường sẽ không được mở cửa cho người ngoài vào, nhưng với tư cách là một vị khách quý của gia tộc Hill nên nếu ngài có hứng thú thì có thể tiến vào tham quan.”
Phòng trưng bày của gia tộc?
Trần Lạc không khỏi nhớ tới điều mà Hacks luôn ghi nhớ “Quý tộc nội tình” liền gật đầu với nữ hầu.
Đẩy cửa chính ra bước vào phòng trưng bày, điều đầu tiên đập vào tầm mắt chính là vách tường ở cuối gian phòng, trên tường treo một bộ tranh chân dung nhân vật.
Nhân vật trong tranh không quá nổi bật nhưng lại đơn độc chiếm cả một mặt tường.
Nữ hầu đúng lúc đó giới thiệu:
“Đây là Longsa Hill, tiên tổ của gia tộc Hill, đã từng là một trong 28 Thánh Kỵ là thành viên của đội Ưng chi Thánh kỵ.”
Cho dù thời khắc đấy đã trôi qua hơn 1000 năm, nhưng 28 Thánh Kỵ vẫn là đỉnh lưu của Idhar.
Chỉ là thành viên đội Thánh kỵ sĩ vệ đã thành lập được gia tộc Hill lớn như vậy.
Nếu đây mà là Thánh kỵ sĩ trực hệ thế hệ sau, sẽ lại có quang cảnh như thế nào?
Trần Lạc suy tư đưa mắt nhìn vài lần, chợt cất bước đi đến trước mặt một bức tường bên khác.
Nữ hầu lập tức giảng giải:
“Một mặt tường này là treo chiến lợi phẩm của gia tộc Hill, tất cả những lá cờ quý tộc trên đó đều là từ trên chiến trường thu được mà có.”
“Ngoài ra còn có một số lá cờ quý tộc không đáng kể, nhưng không có đủ tư cách để được treo trên mặt bức tường này.”
Mặc dù giọng điệu của nữ hầu bình thản, nhưng Trần Lạc vẫn nghe ra yếu tố khoe khoang trong đó.
Trần Lạc nhìn lướt qua sau, nhanh chóng dịch bước đến trước mặt bức tường cuối cùng.
Mặt tường này có chút thú vị hơn các bức tường trước, vì trên bức tường được treo toàn là vũ khí trang bị.
Kỵ Sĩ Kiếm, Kỵ Sĩ Thương, tấm chắn, áo giáp, thậm chí Trần Lạc còn nhìn thấy hai thanh cung.
“Những thứ này cũng là chiến lợi phẩm sao?”
Trần Lạc hỏi.
Nữ hầu lắc đầu và trả lời:
“Cũng không phải là như thế, thiếu gia Locke.”