Chương 13: Kích Hoạt Huyết Mạch Ẩn

Bill lần đầu tiên chứng kiến sức mạnh của huyết mạch kỵ sĩ thì thốt lên một tiếng thán phục.

Mặc dù không có sức phá huỷ mạnh mẽ như hắn tưởng tượng, nhưng chỉ cần biến mất không thấy gì nữa, nếu chơi trò trốn tìm thì chắc chắn sẽ không ai có thể tìm thấy!

Còn Trần Lạc thì đang nhanh chóng suy nghĩ.

“Có thể hòa nhập vào bóng tối sao?”

Trần Lạc nghĩ.

Khả năng như vậy kết hợp với kỹ thuật chiến đấu nhanh nhẹn và chính xác của gia tộc Ryder, mặc dù được gọi là kỵ sĩ, nhưng thực chất là một sát thủ 100%.

Nếu đây chính là sức mạnh của huyết mạch Báo Áo Ảnh, thì liệu khi hắn được kích hoạt huyết mạch tiềm ẩn, có thể có những thay đổi khác không?

Trần Lạc suy nghĩ, đồng thời rất chờ mong.

Thời gian chớp mắt đã tiến vào mùa thu.

Bất luận là Trần Lạc hay Annie, hoặc là Bill, cả ba đều đã lớn thêm một tuổi.

Các cô gái thường phát triển nhanh hơn, bây giờ Annie thậm chí còn cao hơn Trần Lạc một chút, điều này khiến Trần Lạc luôn rất thích véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Annie lại cảm thấy hơi khó chịu.

Bill đã tìm được một trò chơi mới.

“Em trai, chúng ta đi chơi trốn tìm đi, em đi tìm anh nhé!”

Bill nói với Trần Lạc đang đứng trước mặt.

Trần Lạc nhìn Bill còn cao hơn cả Annie một cái đầu, trong ánh mắt hắn nảy lên sự nghiên cứu tò mò.

Bây giờ, chỉ từ hình dáng bên ngoài đã không còn nhìn ra hình dáng to lớn của Bill nữa, thân hình cân đối khỏe mạnh, tay chân rất linh hoạt.

Mặc dù Hacks đã tạm dừng việc huấn luyện thể lực của Bill, nhưng hắn vẫn phải tiếp tục kiên trì rèn luyện kỹ thuật hàng ngày.

Mà mỗi lần sau khi luyện tập kỹ thuật xong, Bill đều tìm đến Trần Lạc để rủ hắn cũng chơi trốn tìm với mình.

Kể từ khi thấy Hacks hòa mình vào bóng tối, Bill đã mong chờ một ngày nào đó mình cũng có thể làm được như vậy.

“Không, em muốn đọc sách.”

Trần Lạc từ chối Bill, sau đó bước vào phòng sách mà gần như là của riêng mình trong dinh thự.

Cô nữ hầu nhỏ Annie cũng đi theo sát phía sau.

Vừa đẩy cửa chính của phòng sách ra, những hàng kệ sách đập vào mắt.

Điều khiến người ta cảm thấy đáng tiếc là vẫn còn khoảng một nửa số kệ sách trống không.

Nơi này vốn là phòng chứa đồ, mà gia độc Ryder cũng không có nhiều sách.

Nhưng kể từ khi biết Trần Lạc thích đọc sách, mỗi lần đi ra ngoài, Hacks đều mang về một hai quyển sách.

Dần dà, số sách của gia tộc Ryder ngày càng nhiều.

Hacks là một gia chủ rất tham vọng.

Mặc dù gia tộc Ryder không có truyền thống lịch sử gì, nhưng bắt đầu từ bây giờ cũng không muộn.

Có lẽ sau hàng trăm năm, gia tộc Ryder phát triển qua bốn hoặc năm thế hệ, cũng có thể trở thành một gia tộc kỵ sĩ uy tín.

Trần Lạc lấy một quyển sách từ trên kệ sách, ngồi xuống và mở ra, cô nữ hầu nhỏ liền đưa giấy mực đến tay hắn.

Gọi là giấy mực, thực chất đều là một phần cơ thể của một loại ma thú nào đó.

Giấy là da thú, mực là máu, đều không phải là thứ rẻ tiền, ít nhất là người dân bình thường không thể mua nổi, thậm chí còn không có tư cách để mua.

Mặc dù đắt tiền nhưng cũng có cái chỗ tốt của đắt, nếu giấy mực này luôn được bảo quản đúng cách, có thể giữ nguyên trạng hàng trăm năm mà không bị hỏng, thậm chí còn chống nước và chống cháy ở một mức độ nhất định.

Trần Lạc dùng bút lông chim chấm mực, sau đó viết những dòng chữ lên tấm da thú.

Idhar rất rộng lớn, với nhiều quốc gia và nhiều dân tộc được phân bổ khắp nơi.

Bởi vì trong lịch sử chưa từng có người nào thống nhất toàn bộ lục địa nên ngôn ngữ cũng không thống nhất.

Trần Lạc sử dụng ngôn ngữ Đông Lục Địa, cả miền đông của Idhar đều sử dụng ngôn ngữ này.

Chẳng mấy chốc, một tấm da thú đã được ghi chép đầy những dòng chữ của Trần Lạc.

Sau đó hắn tiện tay giao tấm da thú cho cô nữ hầu nhỏ, cô liền cẩn thận xếp tấm da thú này theo thứ tự trong phòng sách.

Cô nữ hầu nhỏ làm việc rất cẩn thận, bởi vì lão gia Hacks đã đặc biệt dặn dò, trong tương lai, những chú thích hoặc cảm nghĩ mà Trần Lạc viết ra liên quan đến sách sẽ trở thành tài sản quý báu của gia tộc.

Annie rất ngưỡng mộ thiếu gia nhà mình, tuổi còn nhỏ mà đã bắt đầu cống hiến cho gia tộc.

Hơn nữa, còn bắt đầu học những chữ nghĩa rất khó.

Mãi đến hôm nay, Annie vẫn chỉ dừng lại ở mức độ nói mà không viết được đối với ngôn ngữ Đông Lục Địa.

Trẻ em xuất thân từ tầng lớp bình dân rất ít có cơ hội được học chữ và ngôn ngữ, huống chi cha mẹ của Annie lại mất sớm.

Sau khi Trần Lạc viết xong năm tấm da thú như thường lệ, cô nữ hầu nhỏ thốt lên khen ngợi:

“Thiếu gia, ngài giỏi quá!”

Nhìn ánh mắt ngưỡng mộ của cô nữ hầu nhỏ, Trần Lạc lại ngứa tay, không nhịn được má véo chiếc má trắng hồng mũm mĩm của cô.

“Câu này giữ lại để sau này hãy nói.”

Trần Lạc nói một câu mà hiện tại Annie nghe chưa hiểu được, sau đó hắn bước ra khỏi phòng sách.