Chương 6: Dùng gậy chọc vào nữ quỷ (2)
“Mới có nửa năm mà đã rỉ sét như vậy.” Triệu Nhất Tửu không vội vào trong, mặc dù qua khe cửa đã có thể thấy một không gian đen tối mới, hắn ta vẫn bình tĩnh chạm vào vết rỉ trên cánh cửa sắt như vết sẹo xấu xí.
“Khu vực này vốn ẩm ướt, mưa nhiều vào mùa thu, không có người chăm sóc nên rỉ sét là bình thường, cậu xem, trên tường cũng có nhiều chỗ bị mốc.” Dư Hạnh chỉ tay về phía các góc tường, quả nhiên, ngoài mạng nhện còn có những mảng nấm mốc không biết tên bám vào.
“Ừm.” Đối phương ừ một tiếng, đẩy cánh cửa vào hết mức. Đằng sau là một hành lang mới, rộng rãi hơn nhiều, bên trái là bức tường, bên phải là các căn phòng.
Phòng gần họ nhất có bảng trắng treo cạnh khung cửa, trên đó viết “Văn phòng 01”.
Dư Hạnh dùng đèn pin chiếu xa hơn, thấy lần lượt các biển chỉ dẫn đến văn phòng 02, văn phòng 03, xa hơn chút nữa là phòng tài liệu và nhà vệ sinh.
Giữa văn phòng 03 và phòng tài liệu có một lối rẽ, đen kịt.
Sau nhà vệ sinh là một cánh cửa sắt khác, nhìn qua dường như có khu vực khác nữa, nhưng theo bản đồ nhà máy mà Dư Hạnh đã tìm kiếm và ghi nhớ trước khi đến đây, khu vực đó thuộc phạm vi tìm kiếm của Đường Lê và Đường Viên.
Hắn nắm chặt đèn pin, dùng hai ngón tay vén lại tóc mái mềm rũ xuống, chỉ cằm về phía văn phòng 01: “Vào xem thử chứ?”
“Chờ đã.” Triệu Nhất Tửu đá một miếng gỗ nhỏ trên đất lên, dùng mũi giày đẩy miếng gỗ vào khe cửa, để cửa hé mở và giải thích, “Để phòng gió đóng cửa.”
Tại sao phải phòng? Dư Hạnh cảm thấy lông mày mình giật giật, điều này có ngụ ý rằng họ sẽ cần phải chạy trốn sau này sao? Đừng mà...
Triệu Nhất Tửu, đồng chí à, có thể xin cậu cứ giữ phong cách lạnh lùng ít nói của mình, đừng làm mọi việc rõ ràng như vậy, để tôi đỡ phải lo lắng vô ích được không?
Sau khi tự an ủi bản thân một hồi, Dư Hạnh theo sau Triệu Nhất Tửu, tiến đến cửa văn phòng 01.
Cửa văn phòng không khóa, nhẹ nhàng vặn tay nắm là mở ra.
Bên trong không có nhiều đồ đạc, thoạt nhìn thì hầu hết đã bị dọn đi khi nhà máy bỏ hoang, nhân viên rút lui.
Những chỗ có thể giấu đồ chỉ còn lại tủ gỗ dựa vào tường và bàn làm việc đối diện cửa, cùng với sofa và bàn trà bên cạnh bàn làm việc.
Vào văn phòng, vừa phải quay phim vừa phải tìm pin, Dư Hạnh và Triệu Nhất Tửu đành tắt đèn pin, bật chế độ nhìn đêm của máy quay.
Màn hình trong chế độ nhìn đêm phát ra ánh sáng xanh lục mờ, tạo thêm chút u ám trong bóng tối.
Không nói gì thêm, cả hai khá ăn ý tách ra, Triệu Nhất Tửu đi tìm bàn làm việc, Dư Hạnh tiến thẳng đến tủ lưu trữ.
Theo tính toán của hắn, sáu người cần bốn mươi tám viên pin, nếu công ty Suy Diễn không có ý định loại ai một cách cố ý, thì số pin sẽ không dưới con số này, và khi phân tán pin khắp nhà máy, cơ bản mỗi phòng sẽ có một đến hai viên pin.
Tủ lưu trữ phủ đầy bụi dày, trông như lâu lắm rồi không ai động đến, hắn mở cửa tủ, nhìn những dấu vân tay mờ trên đó, cảm thấy băn khoăn.
“Lạ thật, bụi dày thế này, khi nhân viên công ty giấu pin làm sao không để lại dấu vết nhỉ?”
Đi dọc đường, vì chú ý tìm pin nên hắn quan sát rất kỹ.
Giờ mới nghĩ lại, hình như luôn không thấy dấu chân trên sàn.
Nếu nhân viên công ty mới đây có đến, không thể nào không để lại dấu chân.
Một khi đã nghi ngờ, chi tiết sẽ lần lượt hiện lên, tim hắn đập nhanh một nhịp, cố gắng giữ bình tĩnh nhìn vào tủ qua máy quay.
Một hộp tăm chưa dùng hết, một hộp sắt vuông rỗng không rõ chứa gì ban đầu, một mảnh vải rách vô nghĩa, một vật khắc từ ngà giả... toàn những thứ vô dụng.
Không có pin.
Hắn cúi xuống, kéo ngăn kéo dưới cùng, tủ có ba ngăn kéo, hắn kéo từ dưới lên, hai ngăn dưới không có gì, đến ngăn trên cùng, khi mở ra phát ra tiếng lăn lóc.
“Ngươi tốt nhất tự móc mắt đi.” Giọng nói lạnh lẽo vang lên từ phía sau khiến hắn giật mình quay đầu, thấy Triệu Nhất Tửu đứng sau bàn làm việc, tay cầm một tờ giấy, đối phương nhìn vào nội dung trên giấy và đọc.
“Trong ngăn kéo bàn làm việc.” Triệu Nhất Tửu thấy hắn quay lại, giơ tờ giấy lên, “Trên đó viết rằng 'Ngươi tốt nhất tự móc mắt đi'.”
“Ồ...” Dư Hạnh không có ý định tự móc mắt, hắn cảm thán một tiếng rằng giọng của Triệu Nhất Tửu nghe giống quỷ, tiếp tục cúi đầu nhìn vào ngăn kéo mình vừa mở.
Hai viên tròn tròn lăn vào mép ngăn kéo, Dư Hạnh ngạc nhiên: “Viên bi thủy tinh đen?”
Hắn đưa tay nhặt lên, nhưng cảm giác từ lòng bàn tay khiến hắn rùng mình.
“Mềm! A!!!”
Chất dính còn mang chút hơi ấm.
Cái quái gì mà viên bi thủy tinh đen, đây chính là “mắt” đấy!
Triệu Nhất Tửu bị hắn dọa giật mình, buông tờ giấy, bước nhanh về phía Dư Hạnh, nhìn thấy hai thứ gì đó bị ném về phía hắn ta.
Hắn ta nghiêng đầu, thứ đó rơi xuống đất phía sau, phát ra tiếng vỡ giòn tan.
P/s : Main tuy quá mức đẹp nhưng không có thích con trai, không có đam mĩ đâu nhé !! , do tác giả hay miêu tả main đẹp quá mức, nếu mọi người không thích thì mình sẽ lược bỏ bớt chi tiết miêu tả vẻ ngoài !!