Ngày hôm đó, ánh mặt trời rực rỡ đẹp đẽ có chút chói mắt. Ánh sáng tràn lên từng đường nét kiến trúc Gothic của những tòa nhà.
Ánh sáng chói lọi đều khiến hết thảy ‘nhất thanh nhị sở’ _ ( rõ ràng rành mạch) _ , một chút che giấu cũng không có. Từ trên lầu cao có thể nhìn xuống ở ngã tư đường kia, đã sớm vây kín người.
Một chiếc sẽ đã sớm mất đi phương hướng, kéo theo hàng loạt chiếc xe phải dừng lại ngay sau đó, gây nên tắc đường, hỗn loạn.
Đầu xe có một chỗ dính một vết máu đỏ, trong khoảng đường phía dưới còn kín đầy người vây lại xem.
Trong không khí bắt đầu lan ra mùi máu tanh ngọt, dần dần, ngày càng lan rộng hơn. Trong đám người, ai nấy cũng kinh hoàng, còn có những lời nói nhỏ khe khẽ. Lái xe gây ra vụ việc cũng đi xuống dưới, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì hai chân mềm nhũn ra, quỳ ngã xuống đất…
Đám người vây xem rất nhanh đã bị những bóng dáng đang vội vã khác dẹp ra. Lôi Dận vọt vào đám người, theo sát phía sau hắn là những gã vệ sĩ phục trang đen. Sự xuất hiện của bọn họ khiến đám đông bắt đầu ồn ào. Gương mặt của những gã vệ sĩ không một chút thay đổi xua tan đám người, trong đó, có một gã lạnh lùng đứng trước mặt lái xe gây chuyện, khiến lái xe sợ tới mức toàn thân đều run lên.
Bất luận người nào nhìn thấy một cảnh tượng như vậy chắc chắn sẽ kinh hoàng không thôi. Trường hợp kiểu như thế này chỉ có thể thấy qua trong phim truyền hình…
Ở gần lối đi bộ trên cung đường này, mặt đường sạch sẽ đã sớm bị vết máu ghê người nhiễm đỏ. Thậm chí, màu máu đỏ tươi kia vẫn còn đang chảy ra, dưới ánh mặt trời từ từ kéo dài thành vệt, giống như một bàn tay nhỏ mất hết sức lực đang cố hết mức mà duỗi ra, dường như muốn bắt lấy một cái gì đó…
Mạch Khê nằm trong vũng máu. Cô tựa như một con búp bê pha lê nát vỡ. Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn tái nhợt giờ đây lại càng thêm trong suốt, giống như, nhan sắc này đã bị khí lạnh bao phủ, một chút hồng hào cũng không có. Đôi mi dài xinh đẹp như vậy đã che khuất đôi mắt sáng như lưu ly, đôi môi anh đào vốn đỏ mọng kia cũng giống như phù dung sớm nở tối tàn, đánh mất đi màu sắc. Mái tóc quăn thật dài vô lực mà xõa tung trên vết máu…
Giờ khắc này Mạch Khê lại trở nên diễm lệ đến mức khiến người khác thảng thốt, tựa như hoa cốt của một đóa hoa, an tường mà lẳng lặng nở rộ lần cuối cùng, và chỉ trong giây lát sau, đưa mùi hương xinh đẹp kia tan vào trong không khí. Cuối cùng, một chút hương sắc cũng không lưu lại nữa…
Những hình ảnh này, hết thảy tựa hồ như đã dừng lại…
Ánh nắng mặt trời cùng với hương vị của máu quanh quẩn ở chung quanh Lôi Dận. Thân hình vốn cao lớn vĩ ngạn kia tựa như suy yếu hẳn. Hắn quỳ một gối xuống trên mặt đất. Dòng máu ấm áp thấm ướt ống quần hắn. Giờ khắc này, toàn bộ những đường nét cương nghị trên gương mặt Lôi Dận đã xảy ra biến hóa.
Ngón tay thon dài đó, thế nhưng mang theo rõ ràng sự run rẩy, khe khẽ chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn như đóa hoa nở rộ lần cuối cùng kia. Sự ấm áp mà ngón tay hắn vừa cảm nhận được dần dần tiêu tán, dưới đầu ngón tay toàn là lạnh lẽo!
Tay kia của Lôi Dận đột nhiên siết lại, sự run rẩy ở ngón tay thậm chí lan tràn đến tận đáy mắt. Từng đã một lần, mùi máu trong ký ức như thủy triều đánh úp lại, chẳng bao lâu sau, người phụ nữ hắn muốn giữ lại nhất cũng giống như thế, ngã xuống trước mặt hắn, như hoa quỳnh xinh đẹp ngâm mình bên trong vũng máu. Thậm chí, nụ cười tươi tắn bên môi của người phụ nữ kia cũng dần dần biến mất. Cuối cùng, ngón tay cô ấy cứ như vậy mà chậm rãi, từ trên khuôn mặt hắn rơi xuống…
Ký ức đột nhiên ùa về, mọi đau đớn cũng như dội lại trong trí não. Giờ khắc này, cảnh tượng như vậy đánh rất mạnh vào sâu trong cõi lòng Lôi Dận. Sự bình tĩnh, lạnh lùng cùng cường ngạnh vốn có trên gương mặt hắn đã không duy trì được nữa, hắn hít thở ngày càng gấp gáp hơn. Khê nhi một tay hắn tự nuôi lớn, Mạch Khê bé nhỏ, một giây trước còn đang ngạc nhiên nhìn mỗi động tác của nhà thiết kế kẹo, ngay sau đó lại giống hệt như Bạc Tuyết…Đây như là sự trừng phạt trực tiếp, khủng khiếp, đầy châm chọc đối với hắn!
“Lôi tiên sinh, lái xe gây chuyện ở đây, phải xử lý như thế nào?”
Một gã vệ sĩ trong đó dè dặt cẩn trọng mà hỏi. Hắn ta rõ ràng nhìn thấy Lôi tiên sinh vốn luôn bình tĩnh, bóng dáng cao lớn đầy kiêu hãnh kia thế nhưng lại đang run rẩy.
“Vị tiên sinh này, tôi, tôi không phải cố ý. Là cô ấy, là cô ấy cứ chạy ào ra đường. Tôi, tôi không nhìn thấy kịp. Tôi sẽ phụ trách tiền thuốc men của cô...”
“Đem hắn...áp tải đi cho tôi!”
Giọng nói vốn lạnh như băng của Lôi Dận thậm chí cũng mang theo sự run run không khống chế được. Nói xong câu đó, ánh mắt hắn cũng chấn động, lập tức, hắn bế Mạch Khê đang nằm yên trong vũng máu lên. Máu nhiễm đỏ trên áo sơ mi của hắn, nhưng hắn đã sớm không còn chú ý thêm điều gì nữa.
Bọn vệ sĩ thấy thế cũng kinh ngạc, ào ào bước tới...
“Lôi tiên sinh, xe cấp cứu sẽ tới lập tức..."
“Cút! Tất cả đều cút hết cho ta!”
Lôi Dận nổi danh với sự trầm ổn, giờ khắc này lại lớn tiếng quát thét, ngay cả ánh mắt hắn cũng như thể hắn sắp ăn thịt người đến nơi. Đây rõ ràng là sự lo lắng cùng sự kinh hãi phải mất đi.
Hắn không có cách nào lại chờ xe cấp cứu. Bởi vì, máu tươi từ trên người Mạch Khê như những thanh đao sắc bén không ngừng lăng trì thần kinh hắn. Còn có máu giữa hai chân cô…
Những người xem chung quanh đều bị kinh sợ, ào ào lui về phía sau. Giờ khắc này, bọn họ như là đã gặp được ma quỷ đầy máu tươi. Vẻ mặt người đàn ông này tràn ngập những xúc cảm vô cùng đáng sợ.
Bọn vệ sĩ bước nhanh tới hướng xe, mở cửa xe. Bọn họ đi theo Lôi tiên sinh nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa gặp qua hắn lo lắng cùng tức giận như vậy một lần nào.
——————————
Bệnh viện tư của quý tộc.
Trong buổi chiều này, trong bệnh viện như lâm vào một trận chiến. Khi Lôi Dận ôm Mạch Khê toàn thân đầy máu, lúc hắn vừa vào đến bệnh viện, nội tâm của tất cả các bác sĩ trực khoa bắt đầu cũng rối loạn hẳn lên. Với những bệnh viện như thế này, bác sĩ đều tiếp xúc với tất cả bệnh nhân ‘phi phú tức quý’ _ (không giàu cũng sang) _ . Bởi vậy, hồ sơ bệnh án có liên quan đến Mạch Khê đã sớm được chuyển đến các bệnh viện tư của quý tộc, đương nhiên đối với thân phận cùng bối cảnh của cô, họ cũng hiểu rất rõ.
Không phải là Mạch Khê không thể đắc tội, mà là, người đàn ông nuôi dưỡng cô ấy, bất luận kẻ nào cũng không thể đắc tội. Mà chẳng những không thể đắc tội, còn không thể có một chút sai lầm nào. Người đàn ông này, trứ danh tàn nhẫn, lạnh lẽo và hiểm độc, một khi đã không đạt được yêu cầu của hắn, có khả năng chính bệnh viện này sẽ bị san bằng trong nháy mắt.
Người ngoài có lẽ không biết không hiểu, nhưng người ở bệnh viện quý tộc này đều rõ ràng một sự kiện. Năm đó, khi Lôi Dận đã trở thành Chưởng đà của tổ chức “Ảnh”, hắn đã công khai đối kháng cùng Chính phủ. Trong một đêm, một nhà mấy mạng người của một tay quan chức đều chết, Lôi Dận đã hạ lệnh cho hai phái hắc bạch lưỡng đạo, khiến tất cả những kẻ có liên quan cũng không dám lại tùy tiện hành động. Thậm chí cả bệnh viện, đều chỉ có thể trơ mắt nhìn một nhà của người lãnh đạo cấp cao này ‘vô y khả cứu’ _ (không thể cứu chữa) _ . Thi thể của một nhà mười mấy mạng được xếp trật tự, công khai đặt trước cửa lớn của căn biệt thự.
Chuyện này, bị truyền thông phanh phui, cùng lúc đó, tổ chức “Ảnh” này cũng lần đầu tiên đối mặt cùng Chính phủ, khiến mọi người lãnh đạo và các quan chức nội các trong một khắc này liền nhớ kỹ người Chưởng đà của tổ chức “Ảnh” - Lôi Dận! Không ai dám coi khinh một người trẻ chỉ mới hai mươi tuổi đầu!
Vậy nên hôm nay, khi Lôi Dận xuất hiện tại bệnh viện, ngay cả viện trưởng cũng tự mình đi ra nghênh đón. Nhóm các bác sĩ cùng y tá, người người đều không dám khinh thường, thậm chí ngay cả phòng bệnh, phòng giải phẫu, hành lang bệnh viện cũng vạch ra tuyến cảnh giới để chuyên môn cứu chữa, không cho phép bất kỳ ai tiến vào.
Khi Mạch Khê tái nhợt bị đẩy vào phòng giải phẫu, trong chớp mắt, bóng dáng cao lớn của Lôi Dận cũng bước nhanh tới, bàn tay to lớn của hắn kéo mạnh cửa phòng cấp cứu ra...
Chủ nhiệm phòng cấp cứu sợ tới mức chảy cả mồ hôi xuống, cẩn thận khuyên nhủ nói:
“Lôi tiên sinh, phiền ngài ở bên ngoài chờ một chút có thể chứ? Hoặc là ngài đến phòng nghỉ, ngài không thể vào bên trong này, như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc chúng tôi cấp cứu cho tiểu thư Mạch Khê…”
Giọng nói của ông càng ngày càng nhỏ, bởi vì ông nhìn thấy gương mặt lạnh ngắt nay lại càng thêm lạnh của Lôi Dận, sự bất ổn trong nội tâm dần dần lan ra.
Quả nhiên, ngay sau đó, cổ áo của bác sĩ chủ nhiệm bị bàn tay to lớn của Lôi Dận túm lại, ngay cả vẻ mặt của hắn cũng cho thấy sự uy hiếp cùng ép buộc như ma quỷ...
“Viện trưởng nói ông là bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện này, ông nhớ kỹ cho tôi, bất luận thế nào cũng phải giữ lấy mạng sống của Mạch Khê. Nếu không giữ được, không riêng gì mạng của ông, còn có đầu của toàn bộ những người liên quan tới bệnh viện này đều sẽ treo hết lên tay của Nữ thần tự do, nghe rõ chưa?”
“Dạ dạ dạ, Lôi tiên sinh, ngài yên tâm. Tôi, tôi nhất định sẽ hết sức cứu chữa tiểu thư..."
“Không phải là hết sức, mà là nhất định! Bằng không, đừng ai nghĩ đến việc giữ mạng mình!”
Giọng nói của Lôi Dận đột nhiên cao lên, sức mạnh tàn bạo từ cánh tay hắn cùng vẻ lo lắng và lạnh băng nơi đáy mắt thay hắn nhấn mạnh mệnh lệnh trên!
Bác sĩ sợ tới mức sớm đã không thể nói nên lời, liên tục gật đầu. Thừa dịp bàn tay to lớn của Lôi Dận buông lỏng, ông vội vàng tiến vào phòng phẫu thuật…
Người đàn ông này, nếu có thể nói ra được thì nhất định sẽ có thể làm được. Ngay cả quan chức của Chính phủ mà tên ma quỷ này cũng không để vào mắt, thì bác sĩ được cho là cái gì?
Đèn phòng phẫu thuật lập tức sáng lên. Lôi Dận dường như thoát khỏi một quả cân nặng, thân hình vốn cao lớn mạnh mẽ đột nhiên dựa lên cánh cửa phòng phẫu thuật. Quần áo sạch sẽ trên người hắn đã sớm dính đầy máu đỏ. Máu này, tất cả đều là của Mạch Khê, lẫn trong đó, còn mang theo hương vị nhẹ nhè thơm ngát đâu đây…
Trong lồng ngực hắn, dường như có một mũi dao nhỏ đâm mạnh qua. Thân mình hắn nhoáng lên một cái, ngay sau đó, cả người trượt xuống, ngồi trước cửa phòng phẫu thuật. Bàn tay lớn kia còn mang theo máu tươi đọng lại khoác lên trên chân trái thon dài…
Nhìn trên tay cùng quần áo dính đầy máu, sự sợ hãi trong ánh mắt Lôi Dận không thể che lấp được bằng sự bình tĩnh nữa, hắn như đang trải qua một kiếp luân hồi, mang theo nỗi kinh khiếp không gì tưởng tượng được.
Không sai, hắn sợ hãi!
Khi hắn lao vọt vào đám người, nhìn thấy Mạch Khê lẳng lặng nằm trong vũng máu, cảm giác sợ hãi chưa từng có đã dâng lên trong hắn, thậm chí như một loại dây mây quấn lấy, cắm rễ trong lòng hắn mà sinh trưởng. Nhìn máu cô cứ chảy ròng ròng mà dính lên quần áo hắn, hắn vô cùng sợ hãi. Loại sợ hãi này giống như có một bàn tay to lớn siết chặt trên cổ hắn, khiến hắn không thể nào thở được.
Là sợ hãi!
Từ nhỏ đến lớn, Lôi Dận không bao giờ có được loại cảm giác mãnh liệt này. Ngay cả năm đó khi Bạc Tuyết chết trong lòng mình, ngoại trừ sự đau đớn kia cũng không có gì khác. Nhưng là, ngay vừa mới lúc nãy, thậm chí ngay cả giờ khắc này, hắn thật sự sợ hãi. Hơn nữa, còn rất rõ ràng hiểu được bản thân mình đang sợ hãi điều gì....
Hắn sợ phải mất đi! Hắn sợ phải mất đi một người, và chính là Mạch Khê! Mạch Khê đang nằm trong phòng cấp cứu, đang giải phẫu kia, là cô gái hắn tự tay nuôi lớn!
Lôi Dận sống ba mươi hai năm, kể từ khi hắn nhận thức được cuộc sống, tất cả những điều gặp phải cũng chỉ có máu tươi cùng giết chóc, đoạt lấy cùng chiếm hữu theo bản năng của bầy sói. Đến cuộc sống của loài người, hết thảy những thứ hắn đối mặt cũng chỉ gói gọn như thế. Bởi vậy, tính cách hắn cũng trở nên tàn bạo, lạnh lùng cùng cứng rắn, hờ hững với mọi thứ, cho dù nhìn một người đang chết trước mặt mình, hắn cũng thờ ơ.
Có người nói hắn máu lạnh, có người nói hắn tàn nhẫn, tất cả hắn đều thừa nhận bởi vì hắn chính là một người như vậy. Hắn cho rằng, con người sống thêm một ngày cũng chẳng phải đương nhiên mà tồn tại, cũng phải phụ thuộc vào nhiều thứ. Ngay cả trong thế giới tự nhiên cũng vậy, kể cả loài sói cuồng dã cũng không thể thiếu thức ăn, môi trường sống.
Còn con người?
Trong mắt Lôi Dận, con người là yếu ớt nhất, cũng là đáng thương nhất. Sói ít nhất cũng biết phải hợp tác cùng nhau như thế nào để trở thành một khối mạnh nhất để cùng kiếm thức ăn mà tồn tại. Còn con người chỉ biết lợi dụng đồng loại của chính mình để đạt tới mục đích!
Đúng vậy, con người lại trở thành quay ra ‘ăn’ chính đồng loại của mình, ngươi lừa ta gạt, xã hội nhược nhục cường thực, bản thân con người lại đang diễn chính tiết mục ăn thịt người.
Sở dĩ Lôi Dận có thể thấy rõ ràng được điểm này bởi vì hắn bất đồng với loài người, đương nhiên cũng không cho phép bản thân trở thành thức ăn của kẻ yếu. Hắn là sói! Hắn sống tại xã hội loài người nhưng vẫn giữ sói tính, chỉ có chiếm hữu.
Bởi vậy, một kẻ như hắn, làm sao có được tâm lý sợ hãi?
Nhưng, giờ này khắc này, Lôi Dận sợ hãi. Người đàn ông luôn luôn chỉ biết khiến người khác sợ hãi như hắn khi nhìn thấy Mạch Khê ngã xuống trong nháy mắt, hắn đã sợ hãi. Kẻ có đôi bàn tay luôn luôn dính đầy máu như hắn, khi máu tươi của Mạch Khê tràn vào lòng bàn tay, hắn đã sợ hãi…
Hắn không thể mất đi, không thể!
Ở cửa phòng giải phẫu, Lôi Dận tựa như một con sói đang suy sụp, đang phải chịu sự chi phối của vận mệnh. Bàn tay to lớn của hắn đặt trên chân dài run rẩy không ngừng. Người đàn ông quá mức kiên cường kia, giờ phút này cũng trở nên yếu ớt như thế…
——————————
Khi Phí Dạ cùng Nhiếp Thiên Luật vội vội vàng vàng tới bệnh viện, nhìn thấy Lôi Dận đang ngồi sững ở cửa phòng mổ, hai người đều bàng hoàng.
“Lôi tiên sinh?” Phí Dạ cả kinh bước đến, tuy rằng hắn khẩn cấp muốn biết thương thế liên quan đến Mạch Khê, nhưng là, khi nhìn thấy Lôi tiên sinh suy sụp như thế này, lòng hắn nổi lên đau đớn…
Đối với Lôi Dận, có lẽ ngoại trừ Nhiếp Thiên Luật, cũng chỉ có Phí Dạ hắn hiểu biết nhất!
Nhớ năm đó, khi Huyết Xà vấn con là Chưởng đà của tổ chức “Ảnh” đã giết một nhà sáu mạng người trong gia đình hắn, cha mẹ hắn cùng anh chị em gái đều chết hết trong tay của Huyết Xà. Chỉ là bởi vì Huyết Xà để mắt đến chị gái hắn, mà chị lại không theo, đêm đó nhảy lầu tự sát. Huyết Xà giận dữ, ra lệnh cho thuộc hạ vây quanh cả nhà bọn họ, hơn nữa còn uy hiếp bắt chị hai thay cho chị cả hầu hạ hắn. Hành vi này không những khiến chị hai hắn phẫn nộ, đồng thời cũng khiến cha mẹ hắn tức giận.
Rốt cuộc, tất cả người một nhà của hắn đều chết hết trong đêm đó. Chỉ có hắn, do đang học ở bên ngoài mới thoát được. Sau đó, Huyết Xà sợ phiền phức nếu bại lộ chuyện, liền phái thuộc hạ giết người diệt khẩu, trảm thảo trừ căn _ (nhổ cỏ phải nhổ tận gốc) _ . Ngay lúc vết thương của hắn đang trở nên nghiêm trọng, thời khắc ‘mệnh huyền một đường’ ấy, hắn đã gặp Lôi Dận lúc đó mười sáu tuổi.
Phí Dạ nhớ rất rõ ràng, khi đó, Lôi Dận tuy rằng là một thiếu niên, nhưng đôi mắt hắn giống hệt như sói, đầy bình tĩnh. Nhất là khi thấy hắn chỉ bằng hai tay liền bóp chết một con mãng xà, trực tiếp nghiền nát thân thể mãng xà, móc mật ra, đưa tới trước mặt hắn, giọng nói lạnh như băng...
“Tôi chuẩn bị giết Huyết Xà, nếu cậu nguyện ý đi theo tôi, ăn nó!”
Lòng bàn tay hắn, dính nhớp máu rắn cùng mật đắng. Trong một khắc, Phí Dạ cảm thấy như hắn đã gặp được thiên thần, thiên thần cao cao tại thượng như vậy, ánh mắt kiên định cùng bình tĩnh như vậy, khiến hắn không một chút do dự nào nuốt mật rắn vào!
Bắt đầu từ ngày hôm đó, hắn đi theo bên người Lôi Dận, cùng hắn vào sinh ra tử, nhìn hắn như thế nào mà từng bước trở thành một vị vua trên cả hai phái hắc bạch, nhìn hắn như thế nào mà từ một thiếu niên trở thành một người đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn. Từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ, Phí Dạ chưa bao giờ thấy hối hận. Bởi vì, sau khi Lôi Dận giết Huyết Xà, đã đưa thi thể của cha mẹ cùng anh chị em một nhà hắn hậu táng. Ân đức này hắn vĩnh viễn không thể nào quên được!
Nhưng là hôm nay, hắn lại nhìn thấy một mặt khác thường của Lôi Dận. Không hề có sự lạnh lùng cùng cương nghị như vốn có, cũng không có chút cao cao tại thượng cùng bình tĩnh nào. Giờ khắc này, hắn gống như một người đã mất đi hồn phách, thậm chí cả ánh mắt cũng tiều tụy không chịu nổi…
Phí Dạ cho tới bây giờ chưa từng thấy qua một mặt như thế của Lôi Dận. Có lẽ đã gặp qua, nhưng lần đó không hề giống với bây giờ!
Nhiếp Thiên Luật hiển nhiên cũng bị bộ dạng của Lôi Dận dọa đến. Anh bước tới kéo Phí Dạ sang một bên, thấp giọng nói, “Tôi chưa bao giờ gặp qua cậu trở thành cái dạng này.”
Phí Dạ lo lắng nhìn Lôi Dận, liếc anh một cái, lại nhìn nhìn đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng thì thở dài một hơi...
“Trạng thái của Lôi tiên sinh thật không thích hợp. Nếu tiểu thư Mạch Khê xảy ra chuyện không hay, tính mạng của toàn bộ bệnh viện cùng bác sĩ trong này có lẽ thật khó giữ được.”
Nhiếp Thiên Luật cả kinh.
“Lôi tiên sinh cũng từng một lần như vậy, là lần tiểu thư Bạc Tuyết chết trước mặt ngài. Nhưng mà, ngay lúc đó Lôi tiên sinh giống như một đứa trẻ đau thương vô cùng. Nhưng là lần này, Lôi tiên sinh thất hồn lạc phách khiến tôi lo lắng…” Phí Dạ nói nhỏ một câu.
Đây đúng là điều hắn lo lắng. Năm đó khi mất đi Bạc Tuyết, Lôi Dận giống như một đứa trẻ mất mẹ, nhưng là, giờ khắc này, khi Lôi Dận đối diện với chuyện không may của Mạch Khê, hoàn toàn là biểu hiện của một người đàn ông, là sự sợ hãi phải mất đi của một người đàn ông!
Có lẽ, một đứa trẻ không thể làm được gì, xong một người đàn ông lại có thể! Hắn có thể trong một khắc mất mát kia mà trở nên điên cuồng, trở nên tàn nhẫn hơn so với dĩ vãng. Bởi vì, hắn sẽ dùng phương thức trực tiếp nhất để khiến đối phương bồi thường cho mất mát của hắn, một sự bồi thường gấp trăm ngàn lần!
Nói cách khác...bản chất hoang dã của loài sói được che giấu kia một khi đã được kích thích phát ra, sẽ khiến tất cả mọi người phải khiếp sợ! Hắn mới là ma quỷ chân chính!
Nhiếp Thiên Luật than nhẹ một tiếng, suy nghĩ một lúc lâu, vẫn phải đi lên phía trước, ngồi thụp xuống trước mặt Lôi Dận...
“Cậu, Mạch Khê sẽ không có chuyện gì. Cô ấy thiện lương, lạc quan như vậy, nhất định sẽ không có chuyện gì. Phòng nghỉ đã chuẩn bị quần áo sạch sẽ rồi, cậu đi thay một chút đi.”
Giờ khắc này, Lôi Dận cái gì cũng không làm, cái gì cũng không nói nhưng cũng đủ khiến người ta sợ hãi. Toàn thân hắn là máu, hơn nữa thần thái lạnh như như băng, làm người bình thường cũng không dám tiến lên khuyên bảo.
Thật lâu sau đó, Lôi Dận mới ngẩng đầu, ánh mắt tiều tụy khiến Nhiếp Thiên Luật giật nảy mình. Anh vừa muốn mở miệng, đã thấy Lôi Dận nhìn về phía Phí Dạ.
“Lái xe gây chuyện, không thể buông tha!” Giọng nói của hắn thấp lại trầm, mỗi chữ mỗi câu đều lộ ra một sức mạnh vô cùng lạnh lẽo.
Đáy mắt Phí Dạ lướt qua một chút do dự. Hắn tiến lên, cung kính nói, “Lôi tiên sinh, đã qua điều tra, lái xe gây chuyện kia thật sự là ngoài ý..."
“Cái này không phải ngoài ý muốn!”
Giọng nói lạnh băng của Lôi Dận cao hơn, không khó nghe ra sự phẫn nộ cùng kích động tràn đầy lồng ngực hắn, “Người ám sát Bạc Tuyết năm đó lại xuất hiện một lần nữa, Phí Dạ, cậu cho rằng đây là ngoài ý muốn?”
Sắc mặt Phí Dạ ngẩn ra, “Lôi tiên sinh, tôi biết ngài luôn luôn hoài nghi cái chết của tiểu thư Bạc Tuyết năm đó là bởi vì cố ý tạo thành một tai nạn ngẫu nhiên. Nhưng lái xe gây chuyện hôm nay thực sự đang làm việc, hắn thật sự không có bối cảnh gì..."
“Tra tấn cho tôi, hắn không nói, đánh cho đến khi hắn nói mới thôi!”
Lôi Dận không hề nghe thấy gì, thô bạo một tiếng ra lệnh.
Nhiếp Thiên Luật thấy thế, vội vàng khuyên can nói, “Cậu, cháu hiểu rõ cậu rất lo lắng cho Mạch Khê, nhưng mà hôm nay hết thảy mọi sự hoàn toàn đều ngoài ý muốn cả, căn bản không có tồn tại cái gì muốn ám sát Mạch Khê. Cậu, cầu xin cậu rõ ràng một chút, không nên làm hại người vô tội.”
“Làm hại? Ai là vô tội?”
Ánh mắt Lôi Dận đủ có thể giết người, gần như rống lên, “Cô gái nằm ở bên trong mới là vô tội, cô ấy mang thai con của ta! Con ta có phải vô tội hay không?”
Nhiếp Thiên Luật không nói gì nữa, anh biết chuyện Mạch Khê mang thai, nhưng nghe Lôi Dận công khai như vậy tuyên bố điều này, thậm chí một chút kiêng kị cũng đều không có, trong lòng anh cũng thực cảm động…
Đang lúc không khí tràn ngập lo lắng, cửa phòng phẫu thuật bị đẩy ra, lập tức đập vào trên người Lôi Dận...
“Lôi, Lôi tiên sinh, thực xin lỗi, thực xin lỗi…”
Y tá vừa đi ra sợ hãi, còn chưa kịp nói xong, Lôi Dận đột ngột đứng dậy, thân hình cao lớn mang theo quyền uy cùng áp lực...“Con gái của tôi như thế nào? Nói mau!”
Phí Dạ cũng vội vàng bước tới, khuôn mặt đầy lo lắng…
Trên hành lang bệnh viện đều có rất nhiều vệ sĩ, gương mặt lạnh băng đứng ở đó. Một cảnh tượng này dường như khiến cô y tá nhỏ sợ hãi, hơn nữa Lôi Dận cao cao tại thượng đột nhiên cứ như vậy, từ trên cao nhìn xuống chằm chằm, giọng nói lạnh như băng như đến từ diêm la, hai chân cô không khỏi bắt đầu run run.
“Lôi, Lôi tiên sinh, tiểu thư Mạch Khê cô ấy…cô ấy mất quá nhiều máu…chúng tôi đang cứu….” Ngay cả giọng nói cũng trở nên lắp bắp.
“Còn không mau đi!”
Đồng tử Lôi Dận co rụt lại, giọng nói đột nhiên cao hơn hàm chứa rõ ràng sự khắc nghiệt bên trong.
Mất máu quá nhiều…
Tâm hắn run rẩy mãnh liệt. Trong đầu hắn một lần nữa hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Mạch Khê. Cô đúng là mất máu nhiều lắm, máu của cô đều lây dính trên quần áo hắn.
Cô y tá kia liên tục gật đầu, sau đó lại đẩy ra cửa phòng phẫu thuật. Ngay lúc tiếp theo, như là đột nhiên nhớ tới điều gì đó, cô vội vàng nói:
“Thật ngại quá, Lôi tiên sinh. Là…là như vậy, tiểu thư Mạch Khê, cô ấy mất quá nhiều máu cần phải truyền máu gấp, nhóm máu của tiểu thư trong ngân hàng máu thực đã không còn nhiều lắm. Nhóm máu lại chưa đưa tới..."
“Lấy máu của tôi, lập tức!”
Lôi Dận không đợi y tá nói xong, lập tức quát lên, trong giọng nói khắc nghiệt lộ ra sự lo lắng.
“Hả? A…”
Cô y tá trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, nhưng luồng khí từ trên người Lôi Dận quá đáng sợ, khiến cô muốn khôi phục tâm thế bình thường cũng cần một chút thời gian.
Nhiếp Thiên Luật thấy thế, vội vàng ngăn Lôi Dận lại, “Để y tá theo trình tự bình thường mà tiến hành. Cậu, tối thiểu chúng ta phải nói trước đến nhóm máu của Mạch Khê.”
Lôi Dận thế này mới phản ứng lại, tóm mạnh lấy cánh tay của y tá, lớn tiếng hỏi, “Nói mau, cần nhóm máu gì?”
Trời sinh hắn luyện một thân công phu, tự nhiên vung tay như thế này, một cái tóm bâng quơ thôi cũng khiến cô y tá này đau chết rồi. Khuôn mặt cô vốn đang sợ hãi lại thêm xanh mét, đau đến mức không thể nói ra lời.
“Cậu…”
Nhiếp Thiên Luật tuy rằng cũng sốt ruột, nhưng không như Lôi Dận mất sạch lý trí. Anh vừa muốn khuyên can, Phí Dạ đã trầm thấp mở miệng...
“Cô y tá, nhóm máu tôi là O, có thể lấy của tôi.”
Cô y tá gian nan gật đầu. Lôi Dận thấy thế, bàn tay to buông lỏng. Cô rốt cuộc có thể thở một hơi thật dài, bóp bóp cánh tay phát đau, nhẹ giọng nói...
“Tiên sinh, nhóm máu của tiểu thư Mạch Khê là nhóm máu AB, nhóm máu này vốn cũng rất hiếm. Nếu không có được nhóm máu AB, chúng ta có thể dùng nhóm máu O..."
Ông trời ơi, đừng có chuyện gì xảy ra hết. Các bác sĩ giỏi nhất của toàn bệnh viện này đều đã bị điều tới phòng cấp cứu hỗ trợ. Nghe nói nếu không cứu nổi, người của cả bệnh viện đều không thể thoát khỏi chuyện này. Người đàn ông kia thật đúng là đáng sợ.
Lôi Dận nghe cô y tá kia nói xong, lòng hắn nôn nao, lại nhìn qua Phí Dạ đang chuẩn bị cùng y tá đi lấy máu, hắn mới đột nhiên phản ứng lại, sải bước nhanh đến...
“Nhóm máu của tôi là AB.”
“Nhóm máu của tôi là AB, lấy của tôi! Lập tức!” Vừa nói xong, bàn tay lớn của hắn vươn đến, như diều hâu chộp lấy gà con, kéo y tá rời đi.
Nhiếp Thiên Luật bước lên, đi đến bên cạnh Phí Dạ, nhìn bóng dáng vội vã của Lôi Dận, tựa như đang lẩm bẩm, “Sự tình thật đúng là khéo, không nghĩ tới Tiểu Mạch Khê cùng cậu có nhóm máu giống nhau.”
Những lời này vừa nói xong, thân mình Phí Dạ khẽ run lên, đôi mày đột nhiên nhíu lại, rồi hắn giật mình quay về phía Nhiếp Thiên Luật!
Mà Nhiếp Thiên Luật cũng như đã ý thức được mình vừa nói điều gì đó, cũng nhìn về phía Phí Dạ!
Sắc mặt hai người trong một khắc này trở nên khó coi đến cực điểm.
Thật lâu, thật lâu sau đó...
“Phí Dạ, Mạch Khê cô ấy...hẳn chính là con nuôi của cậu đi?”
Nhiếp Thiên Luật rốt cuộc cũng đánh vỡ bầu không khí căng thẳng, chỉ là, giọng nói anh quá mức chần chờ. Loại chần chờ này, cho đến khi thoát ra khỏi miệng, lại kinh hãi phát hiện nó đã biến thành nghi vấn.
Anh tình nguyện nghĩ đó chỉ là một phỏng đoán…
Phí Dạ thật lâu không hề lên tiếng, giữa hai hàng lông mày càng lúc càng cau chặt lại, thân hình cao lớn dường như cũng bị sự bất an bao bọc. Dường như đã trôi qua một thế kỷ, hắn mới gian nan mở miệng:
“Tôi nghĩ, Lôi tiên sinh hẳn là rất rõ ràng biết bản thân mình đang làm cái gì.”
Hô hấp của Nhiếp Thiên Luật dồn dập hơn, anh đưa tay kéo Phí Dạ đến một bên, sườn mặt vốn anh tuấn giờ đây lại lộ ra nét khiếp sợ cùng không thể tưởng tượng được...
“Sao anh lại chần chờ? Nói như vậy nghĩa là anh cũng đã hoài nghi? Cậu hẳn là điên rồi? Nhưng như thế nào anh cũng điên theo cậu, hả? Nếu Mạch Khê thật sự là con gái thân sinh của cậu; như vậy hai người bọn họ hiện tại tính là cái gì? Loạn luân! Đây là cấm kỵ! Ông ta thậm chí còn để Mạch Khê mang thai con của mình!”
“Thiên Luật!”
Phí Dạ trực tiếp kêu ra tên của anh, nhìn anh, tự hòa dịu một chút cảm xúc của bản thân xong, mới trấn an nói, “Tất cả chỉ là phỏng đoán của bản thân cậu. Lôi tiên sinh là người làm việc luôn có chừng mực, ngài nói không thì tất nhiên sẽ không! Chỉ đơn giản dựa vào việc nhóm máu giống nhau không chứng minh được vấn đề gì cả!”
Thân mình Nhiếp Thiên Luật dựa vào vách tường, anh đau đớn thở dài. Tuy anh không nói gì thêm nữa, nhưng mi tâm cũng toàn là lo lắng trùng trùng.
——————————
Đèn phòng phẫu thuật luôn luôn sáng, bên trong đang tiến hành cấp cứu, cũng đã hơn vài giờ. Lôi Dận vừa lấy máu xong, hệt như một con sư tử suy sút ngồi trên ghế dài ở hành lang bệnh viện. Hắn không về phòng nghỉ ngơi mà ở nguyên bên ngoài cửa phòng phẫu thuật.
Đám vệ sĩ không dám có hành động nào thiếu suy nghĩ, trước khi không có mệnh lệnh nghỉ ngơi, tất cả bọn họ cũng đều canh giữ tại hành lang. Ngay cả Phí Dạ cùng Nhiếp Thiên Luật cũng không nói một câu nào, nhưng trong ánh mắt cũng tràn đầy lo lắng.
Thời gian, từng giây từng phút trôi qua, như ốc sên đang lê bước trên đoạn đường hàng cây số. Trong lúc đó, Lôi Dận luôn ngồi yên lặng như vậy, nhưng trong chốc lát hắn lập tức lại đứng dậy, khuôn mặt tuy nhìn qua có vẻ tiều tụy, vẫn không ngừng nâng cổ tay xem đồng hồ, ánh mắt vẫn vạn phần lo lắng như cũ.
Chờ đợi, có đôi khi là chuyện đau khổ nhất trên đời. Bởi vì không biết sự tình như thế nào để đoán được, cũng không thể biết đang chờ phía trước có phải là một tin tức tra tấn hay không.
Hai cánh tay rắn chắc của Lôi Dận tì vào bệ cửa sổ, lớp thủy tinh trong suốt phản chiếu ánh mắt hỗn độn của hắn. Bên cánh tay phải lấy máu vẫn còn nguyên lớp băng dán. Như rất phiền lòng, hắn một tay kéo mạnh xuống, bên trong ánh mắt lại hơn một tia suy xét. Thật lâu sau đó...
“Phí Dạ!” Tiếng nói của hắn có chút khàn khàn, giống như người đã thức trắng nhiều đêm liền.
Phí Dạ bước đến, “Lôi tiên sinh, xin phân phó!”
Lôi Dận không hề quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm tiều tụy luôn luôn dừng ở bên ngoài cửa sổ. Đôi mày anh tuấn của hắn nhíu rất chặt, đột nhiên hắn nhắm hai mắt lại, rất lâu cũng không mở miệng.
Phí Dạ vẫn đứng phía sau hắn, lẳng lặng chờ mệnh lệnh sắp hạ xuống. Ước chừng quá hai ba phút, Lôi Dận chậm rãi mở mắt, ánh mắt kia, ngoại trừ vẻ hỗn độn đã có trước đó, còn mang theo một tia kiên định di động, như một thanh lãnh kiếm vừa rút ra khỏi vỏ, lại thu hồi khí, như thể đã xác định được điều đó, không thể nghi ngờ…
Chỉ thấy hắn chậm rãi xoay người, cả thân mình cao lớn tản mác sự bất đắc dĩ nhưng vẫn kiên định. Hắn nhìn về phía Phí Dạ, “Lập tức đi làm một chuyện.” Nói xong, từ trong túi áo, hắn lấy ra hai ống nghiệm máu, thận trọng đặt trong lòng bàn tay Phí Dạ.
Phí Dạ cúi đầu, khi vừa nhìn thấy thì ánh mắt liền chấn động. Hắn lập tức ngẩng đầu, “Lôi tiên sinh, ngài…”
“Đây là máu của tôi cùng Mạch Khê, làm đi…”
Giọng nói trầm thấp như trước của Lôi Dận vang lên rất mệt mỏi, như thể tất cả sức mạnh đều đã theo máu rút sạch. Hắn đặt hai ống nghiệm máu vào trong tay của Phí Dạ xong, toàn bộ thân mình lại dựa trên tường, càng thêm vẻ tiều tụy không chịu nổi.
Phí Dạ chợt ngẩn ra. Mệnh lệnh của Lôi Dận, hắn rất rõ. Nhìn hai ống nghiệm máu trong tay, lòng hắn từ đâu đó co rút đau đớn. Trong cuộc đời mình, lần đầu tiên hắn không lập tức chấp hành mệnh lệnh, mà trầm giọng nói nhỏ một câu:
“Lôi tiên sinh, nhất định phải làm như vậy sao?”
Lôi Dận một lần nữa ngồi trở lại trên ghế, trông hắn có vẻ mệt mỏi vô cùng. Hắn nâng tay xoa bóp thái dương đau đớn, giọng nói rất trầm...
“Làm đi.”
“Vâng, Lôi tiên sinh.” Phí Dạ đành phải thu hồi lại hai ống nghiệm máu, cung kính hạ thấp người rồi sải bước rời đi.
Trong hành lang chỉ còn lại một sự yên tĩnh chết chóc…
Nhiếp Thiên Luật ngồi đối diện hắn trên ghế dài. Anh nhìn chằm chằm Lôi Dận, dùng một ánh mắt trước nay chưa từng có dõi theo hắn, dõi theo mọi hành động vừa phát sinh lúc nãy, dõi theo sự vô lực cùng cảm giác mệt mỏi tản mác từ toàn thân hắn.
“Cậu, làm sao lại có thể ích kỷ như vậy?” Hồi lâu, anh mới mở miệng, giọng nói xa cách mang theo sự không vui rất rõ ràng.
Lôi Dận như không hề nghe thấy, chỉ nhắm hai mắt lại.
“Bây giờ cậu mới muốn chứng thực thân phận của Mạch Khê, có phải hay không đã chậm một chút?”
Giọng nói Nhiếp Thiên Luật đột nhiên trở nên lạnh lùng không còn giống như trước đây. Anh đứng dậy, từng bước một đi đến trước mặt Lôi Dận, chỉ vào phòng phẫu thuật...
“Cô gái nằm ở bên trong, mang thai con của cậu, cậu lại muốn đi chứng thực?”
Ngôn ngữ cùng khí thế bức người của anh rốt cuộc khiến Lôi Dận có chút phản ứng. Hắn ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lẽo mang theo sự tiều tụy nhìn về Nhiếp Thiên Luật, không có tức giận, cũng không cao giọng, chỉ lãnh đạm nói...
“Điều này là cậu muốn cho cô ấy một sự công bằng!”
“Công bằng? Cậu muốn công bằng cái gì? Nếu cậu thật sự khẳng định như cậu nói, thì sẽ không lệnh cho Phí Dạ đi làm chuyện này!”
Ánh mắt Nhiếp Thiên Luật co lại, “Trong lòng cháu, cậu luôn luôn là người làm việc rất đúng mực, nhưng mà, khi cậu chưa xác định được thân phận của Mạch Khê như vậy, sao lại chạm vào cô ấy? Sao có thể xem cô ấy như một người phụ nữ để chạm vào, hả?”
Ánh mắt Lôi Dận rốt cuộc có chút không vui, đáy mắt dần dần trầm xuống, hơi lạnh lẽo phủ đầy đáy mắt khiến người ta không khỏi không nhượng bộ mà lui bước, đôi môi hắn hé mở...
“Thiên Luật, cậu làm việc, không đến phiên cháu dạy!”
“Cậu..."
Nhiếp Thiên Luật vừa muốn mở miệng phản bác thì cửa phòng giải phẫu một lần nữa lại bị đẩy ra. Lần này đi ra không phải là một y tá mà là một bác sĩ phụ trách cấp cứu trong đó…
Lôi Dận bật dậy, không thèm để ý đến Nhiếp Thiên Luật mà trực tiếp nhằm về phía bác sĩ...
“Như thế nào?”
Tâm tư hắn không thể bình ồn như trước nữa. Ngay tại đây, trong khoảng thời gian chờ đợi dằng dặc này, một loại cảm xúc thống khổ như bị lăng trì quấn chặt lấy hắn. Cảm giác này, so với chờ chết còn đau đớn hơn!
Nhiếp Thiên Luật cũng bước đến, ánh mắt khẩn trương nhìn bác sĩ.
Sắc mặt bác sĩ không được tốt, thậm chí còn mang theo vẻ áy náy cùng xấu hổ. Ông theo bản năng nuốt nước miếng xuống, lại nhìn về hướng Lôi Dận, ngay cả ánh mắt cũng không dám đối diện trực tiếp...
“Lôi tiên sinh…chúng tôi…chúng tôi thực đã cố hết sức..."
“Có ý gì? Đáng chết! Ông tốt nhất nói rõ ràng cho tôi, cái gì gọi là hết sức?”
Lôi Dận không chờ bác sĩ nói xong đã phát hỏa, giọng nói đột nhiên cao lên, như thể muốn rúng động toàn bộ bệnh viện. Bàn tay to lớn của hắn kéo mạnh cổ áo bác sĩ, sức mạnh của hắn kém chút nữa ép chết bác sĩ!
Bác sĩ hô hấp không xong, khuôn mặt cũng biến sắc, cả người đều bị Lôi Dận nhấc đứng lên, ép chặt vào tường. Ông hoảng sợ vung vẩy tay, bám lên cánh tay của Lôi Dận, gian nan nói một câu...
“Lôi, Lôi tiên sinh, ngài buông tay trước. Tôi, tôi còn chưa có nói xong…”
Nhiếp Thiên Luật thấy thế, vội vàng tiến lên ngăn cản...
“Cậu, cậu buông tay trước đi, nghe bác sĩ nói thế nào.”
Sắc mặt Lôi Dận căng thẳng, bàn tay to buông lỏng ra, cả người bác sĩ liền trượt ngã xuống đất. Ông vừa ho khan kịch liệt, vừa cố hít vào từng ngụm không khí. Sắc mặt vì bị nghẹn đến đỏ hồng, sau khi hít không khí non tươi kia vào lồng ngực thì mới thoáng khôi phục một chút.
Trời ạ, hù chết ông, ông cho rằng ngay sau đó sẽ trực tiếp đến địa phủ báo danh.
“Mau nói cho tôi!”
Trên đỉnh đầu, giọng Lôi Dận như tiếng sầm ầm ầm vang lên, hắn cho tới bây giờ chưa mất tính nhẫn nại như thế lần nào. Lần đầu tiên, hắn trở nên như thế này, vội vàng, xao động, bất an.
Bác sĩ hoảng sợ, vội vàng đỡ tường đứng dậy, cứ như thế, cũng có thể giảm bớt sự run rẩy của hai chân.
“Lôi, Lôi tiên sinh, tiểu thư Mạch Khê vẫn xuất huyết nhiều, chúng tôi vẫn còn đang cấp cứu, nhưng mà…nhưng mà…” Nói đến lúc này, giọng nói của ông càng thêm khó khăn, càng thêm cẩn trọng dè dặt.
“Nhưng mà cái gì? Nói mau!” Lôi Dận không vui quát lớn.
Bác sĩ sợ tới mức liên tục gật đầu...
“Là như thế này, tiểu thư Mạch Khê, cô ấy vì mất máu quá nhiều, trước mắt vẫn còn trong giai đoạn nguy hiểm. Tôi đi ra là muốn thông báo cho Lôi tiên sinh, đứa trẻ trong bụng tiểu thư Mạch Khê…không giữ được…”
Đầy nơm nớp lo sợ, nói xong câu đó, bác sĩ theo bản năng lui lui về phía sau. Ông chỉ sợ người đàn ông trước mắt này nổi điên lên mà giết chết mình! Trên hành lang nhiều vệ sĩ như vậy, chỉ cần tùy tiện đi lên một người, ông hẳn có thể đi đầu thai luân hồi ngay rồi.
Lời bác sĩ nói như quả bom nổ tung trong lòng Lôi Dận. Cả người hắn hệt như đã hóa đá, đột nhiên cứng lại. Vẻ mặt trầm tĩnh vốn có kia, đầu tiên là thảng thốt, ngay sau đó, ánh mắt hoảng hốt chuyển thành đau đớn. Cơn đau này, nhanh chóng lan tỏa trong cơ thể hắn, sau đó thổi quét toàn thân…
Ngay sau đó, thân hình cao lớn của hắn liền loạng choạng…
Bác sĩ hoảng lên, vội vàng đưa tay đỡ lấy hắn, lúc này mới giật mình, kinh ngạc phát hiện, ngón tay của người đàn ông cao lớn trước mặt này lạnh lẽo đến như thế nào, thậm chí, còn đang run rẩy!
Lôi Dận quay đầu nhìn về phía bác sĩ, đôi mắt lạnh lẽo hiện lên sự thê lương cùng đau lòng vô tận…
“Con của tôi, mất rồi phải không?”
Nhiếp Thiên Luật quay mặt đi. Lòng anh cũng đau đớn, không chỉ vì Mạch Khê, mà càng là vì Lôi Dận. Sự đau xót này trong đáy mắt cậu khiến anh xúc động, vẻ mặt này là vẻ mặt đầy tuyệt vọng cùng vô lực khi mất đi người thân, thật giống như anh, trong thời khắc mẹ mất đi. Anh nhìn thấy trong đáy mắt Lôi Dận cũng toát lên sự đau thương này…
Xem ra, cậu thực sự chờ mong đứa trẻ kia được ra đời…
Bác sĩ xấu hổ há miệng thở dốc, sau một lúc lâu không nói gì được nữa, chỉ là dè dặt cẩn trọng gật đầu, lại cảm thấy có chút không ổn, ông hắng hắng cổ họng, nói:
“Lôi tiên sinh, chúng tôi thật sự đã cố hết sức. Thân thể tiểu thư Mạch Khê rất suy yếu, hơn nữa lại vì thiếu máu, đứa trẻ này…không có cách nào giữ được nữa.”
Ông có thể nhiều lời một chút thì cứ tận lực nhiều lời một chút, còn hơn không chờ nói xong thì đã bị tha ra ngoài giết chết. Tính mạng của tất cả bác sĩ liên quan đều treo trên người cô gái bên trong, bọn họ làm sao có thể không tận lực cứu chữa được. Chỉ là, chưa toại ý nguyện của người mà thôi. Ra máu nhiều đến như vậy, có thể giữ được tính mạng là tốt lắm rồi.
Đáng tiếc, một câu nói cuối cùng này ông ta không dám nói. Người đàn ông trước mắt kia, ông khẳng định không thích nghe những lời như thế!
Lôi Dận hơi hơi khoát tay, không muốn nghe bác sĩ nói tiếp nữa. Động tác vô tình này lại khiến bác sĩ sợ đến mức lui xuống, thấy hắn không có biểu hiện nổi giận gì thì mới tiếp tục nói:
“Lôi tiên sinh…”
Lôi Dận lấy tay đỡ bức tường, thân thể giống như lá cây lung lay trong cơn gió lạnh, rõ ràng có thể nhìn ra nội tâm hắn đang vô cùng lo lắng, vô cùng đau đớn. Bác sĩ không dám nói thêm điều gì nữa, vừa muốn quay lại phòng phẫu thuật, đã thấy Lôi Dận lại một lần nữa nhìn về phía mình. Ánh mắt vốn lạnh lẽo như Diêm La địa ngục trở nên mất hết sức lực, cực độ đau đớn cùng mất mát...
“Bác sĩ, bất luận như thế nào, cũng phải giữ lại mạng sống của cô ấy, để cô ấy có thể sống…”
Giọng nói của hắn như sắp chìm vào trong một nấm mồ, bất lực mà thống khổ. Hắn nâng bàn tay to lớn lên, khoác lên trên bờ vai bác sĩ, giọng nói trầm thấp lộ ra sự kiên định khẩn cầu...
“Xin nhờ ông!”
Bác sĩ sợ tới mức mồ hôi túa ra, vội vàng nói, “Lôi tiên sinh, ngài yên tâm, bất luận như thế nào chúng tôi cũng sẽ cố gắng hết sức.” Nói xong, ông nhanh chóng quay lại phòng phẫu thuật.
Lôi Dận tiếng tăm lừng lẫy, thế nhưng lại dùng ngữ khí khẩn thiết như thế nói chuyện cùng mình?
Tiếp tục cấp cứu…
Lôi Dận lập tức ngã ngồi trên ghế dài, đưa cánh tay khoác lên trên đùi, phủ lấy đầu. Hình tượng lạnh băng trong dĩ vãng hoàn toàn mất đi. Giờ khắc này, hắn tựa như đã trở lại thành một người đàn ông bình thường, một người đàn ông vừa bị tuyên bố mất đi con mình!
Nhiếp Thiên Luật bước lên phía trước, sắc mặt thực đã khôi phục sự ôn nhuận vốn có, chỉ là, mi tâm lộ ra vẻ đau lòng đối với Lôi Dận. Bàn tay lớn của anh nâng lên phủ lên bờ vai hắn...
“Chỉ cần có thể giữ được mạng sống của Mạch Khê, so với cái gì cũng đều quan trọng hơn, không phải sao?”
Hôm nay, anh thực sự đã nhìn thấy một Lôi Dận chưa bao giờ được thấy. Hắn mất đi lý trí. Hắn điên cuồng. Hắn không còn sức lực. Hắn tiều tụy. Ánh mắt hắn đầy thống khổ. Và còn có, hắn...khẩn cầu…
Người đàn ông luôn luôn kiêu ngạo lạnh lùng như thế này, khi nào thì đi khẩn cầu người khác? Lại như hôm nay, hắn nói ra lời khẩn cầu như vậy…
Nghĩ lại thái độ vừa nãy của mình, tâm Nhiếp Thiên Luật trào lên biết bao nhiêu là áy náy. Người đàn ông này thực sự đã đủ thống khổ. Có lẽ, điều hắn làm, tất cả đều có nguyên nhân.
Chỉ là...
Trong ánh mắt Nhiếp Thiên Luật có hơn một phần chần chờ cùng đánh giá, anh thật sự hoài nghi...cậu anh quan tâm đến Mạch Khê, loại quan tâm này, đã vượt quá xa tình thân. Có khả năng, người đàn ông này thực sự đã yêu sâu sắc cô gái bên trong…
Lôi Dận không có tâm tư nghiền ngẫm đến nỗi lòng của người khác, hắn day day thái dương, đầu cũng không ngẩng...
“Thuốc lá!”
Nhiếp Thiên Luật thầm than một tiếng, đưa một cây xì gà Cuba tốt nhất cho hắn.
Lôi Dận nhìn thoáng qua, mi tâm nhíu chặt lại, vứt xì gà sang một bên. Hắn ngẩng đầu nhìn đám vệ sĩ đang đứng cách đó không xa, hỏi...
“Ai có thuốc lá?”
Nhiếp Thiên Luật muốn nhắc nhở hắn, nơi này là bệnh viện. Nhưng nhìn hắn tiều tụy, cũng không tiện ngăn cản.
Một người vệ sĩ trong đó bước tới, nâng hộp thuốc lá lên, cung kính hỏi, “Lôi tiên sinh, ngài xem cái này có thể chứ?”
Lôi Dận lấy hộp thuốc lá qua, không hề liếc mắt một cái đã rút ra một điếu ngậm vào miệng. Tên vệ sĩ bên cạnh vội vàng lấy bật lửa cung kính châm…
Làn khói như thân thể yêu kiều của phụ nữ dạo chơi trong không khí, bao phủ trong đó từng góc cạnh gò má rõ ràng của Lôi Dận. Người đàn ông anh tuấn kia chìm đắm hoàn toàn bên trong làn khói thuốc.
Đàn ông hút thuốc, đau xót ở thời điểm khói thuốc bay lên, có vẻ lại càng thêm đau xót…
Thời gian không biết trôi qua bao lâu, cho tới khi hành lang đều đầy mùi khói thuốc, thì...
Đèn phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt.
“Baa!”
Tàn thuốc rơi xuống đôi giày da thủ công cao cấp nhiễm đầy máu. Ngay sau đó, Lôi Dận bước nhanh tới, vừa nhìn thấy nhóm bác sĩ tự tay đẩy giường bệnh ra, cả người hắn giật mình thảng thốt một lúc rất lâu.
Nằm ở trên giường, toàn thân Mạch Khê mặc quần áo màu trắng như tuyết của bệnh viện, trắng như gương mặt của cô bây giờ. Các vết thương đều kín băng gạc, ngay cả cái trán trơn bóng kia cũng bị băng gạc quấn quanh, chỉ để lại một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp không hề có một chút sinh khí…
Kỳ thật, Lôi Dận đã sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt. Cô chảy máu nhiều như vậy, miệng vết thương nhất định cũng sẽ rất nhiều.
Trước khi Mạch Khê được đẩy ra, hắn đã sớm nghĩ đến trên người cô sẽ cắm đầy ống dẫn, nhưng vẫn hoàn hảo như trước, ngoại trừ chai truyền nước cùng ống dưỡng khí, sẽ không có sự thay đổi nào khác.
Nhưng mà, đáy mắt băng hàn của Lôi Dận vẫn như tan ra, đau đớn…
Bởi vì Mạch Khê cứ như vậy, không một chút sinh khí nào nằm đó, giống như một pho tượng búp bê pha lê đẹp đến mức tận cùng, không hề có chút dấu hiệu của sự sống nào.
Cô là một nha đầu lúc nào cũng thích ầm ĩ náo nhiệt, làm sao có thể ngoan ngoãn mà nằm yên ở đó, không nhúc nhích?
Giờ khắc này, Lôi Dận không dám bước tới hỏi nhiều thêm một câu, sợ bác sĩ nói ra điều gì đó khiến người ta khó có thể tiếp nhận được.
Nhiếp Thiên Luật thấy thế, vội vàng tiến lên...
“Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?”
Bác sĩ chủ trì ca phẫu thuật nhìn thoáng qua Lôi Dận, ánh mắt lại rời lên người của Nhiếp Thiên Luật...
“Tiểu thư Mạch Khê thật sự rất kiên cường. Cũng may mắn Lôi tiên sinh đưa tới kịp thời mới không lỡ mất cơ hội cứu giúp cho cô ấy. Xin yên tâm, bây giờ tiểu thư Mạch Khê đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng bởi vì cô ấy đã mất máu quá nhiều, chúng tôi cần phải quan sát trong giai đoạn trị liệu này.”
“Cảm ơn ông, bác sĩ.”
Tảng đá đè nặng trong lòng Nhiếp Thiên Luật cuối cùng cũng rơi xuống đất. Trời cao phù hộ! Khi anh vừa nhìn thấy trên người Lôi Dận chỉ toàn là máu kia, trong một khắc, anh đã nghĩ Mạch Khê lành ít dữ nhiều, ít nhất, cơ hội sống sót cũng còn rất nhỏ.
Hai tay Lôi Dận đè lại chiếc giường đẩy, ánh mắt như thế, gần gũi như thế dừng trên người Mạch Khê. Sự lặng lẽ này hệt như búp bê thủy tinh, hàng lông mi thật dài che khuất đi đôi con ngươi sinh động đầy sức sống. Khuôn mặt nhỏ nhắn tuy rằng đã băng bó bằng băng gạc rất kỹ, nhưng vẫn còn nhìn thấy dấu vết trầy xước. Cánh môi vốn đỏ bừng đã có chút khô cạn, tựa như đóa hoa héo rũ mất đi làn nước bảo vệ…
Lời nói của bác sĩ, hắn nghe vào tai, theo bản năng vươn lên một ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào cái mũi nhỏ xinh đương thở. Hắn muốn tự mình nghiệm chứng hơi thở, sinh mệnh cô gái nhỏ. Khi ngón tay hắn cảm nhận được hơi thở rất nhẹ, ánh mắt Lôi Dận chấn động một chút. Một sự kích động nhanh như một cái chớp mắt, lướt nhanh qua đáy mắt hắn.
“Đầu cô ấy có bị thương hay không?”
Đây là điều hắn quan tâm nhất. Giờ khắc này, Mạch Khê yên tĩnh như một đứa trẻ ngoan ngoãn, thậm chí hắn đã bắt đầu nhớ đến lúc cô gái nhỏ như một con báo con, giận dỗi trừng mắt với hắn, nhớ tới lúc cô nàng thậm chí còn không muốn sống, rống to tên hắn.
Bác sĩ chủ trị dè dặt cẩn trọng trả lời...
“Đầu tiểu thư Mạch Khê đích xác có bị thương, nhưng xin Lôi tiên sinh yên tâm, thương thế trên đầu tiểu thư Mạch Khê không nghiêm trọng, tuy rằng cũng có tụ máu nhưng không có tạo thành máu đông đè lên thần kinh như chúng tôi đã lo lắng. Vết thương nặng nhất của cô ấy là ở dưới chân...còn có việc sảy thai, đây là nguyên nhân lớn nhất khiến cô ấy mất máu quá nhiều…”
Phải nói là, tuy rằng ông là bác sĩ nhưng cũng không dám nói nhiều. Ví dụ như đứa trẻ trong bụng cô gái này, không thể nghĩ được đây là con của Lôi tiên sinh. Vừa mới bắt đầu, các bác sĩ chữa trị cũng không biết được thân phận liên quan của đứa trẻ này, khi bác sĩ ra ngoài thông báo cho người nhà, một lần nữa trở lại phòng phẫu thuật, báo cho tất cả mọi người, đây là con của Lôi tiên sinh. Lúc ấy, mọi người trong phòng phẫu thuật cũng kinh ngạc cùng thảng thốt cả rồi.
Cô gái này không phải là con gái nuôi của Lôi tiên sinh sao? Thậm chí ngay cả lúc y tá đi ra lấy máu, Lôi tiên sinh còn lo lắng hỏi...con gái của tôi thế nào?
Quan hệ này thật sự rất rối loạn.
Con gái nuôi của Lôi tiên sinh mang thai, đứa trẻ trong bụng lại chính là của Lôi tiên sinh…
Các bác sĩ tự nhiên sẽ hiểu rõ mối quan hệ rắc rối này, cũng muốn cố hết sức để cứu đứa trẻ. Đáng tiếc, lại không như mong muốn! Kỳ thật, sau khi va chạm, trong chớp mắt đã bắt đầu có dấu hiệu xảy thai, bằng không lại làm sao có thể đổ máu không ngừng được như thế?
Lôi Dận nhìn về phía Mạch Khê, ánh mắt càng lúc càng khắc sâu vẻ đau lòng cùng xót thương. Loại cảm giác không chút che lấp này trong ánh mắt chưa từng có qua, bàn tay to lớn của hắn nhẹ nhàng đặt lên trên chân cô, sợ không cẩn thận chạm đến vết thương, thấp giọng hỏi...
“Vết thương ở chân cô ấy có nghiêm trọng không? Xương cốt không có bị thương gì nặng chứ?”
Bác sĩ vội vàng trả lời, “Chân tiểu thư Mạch Khê đã gãy xương, nhưng chỉ cần phối hợp trị liệu sẽ ổn thỏa. Xin yên tâm, tiểu thư Mạch Khê thực sự đã thoát khỏi nguy hiểm, vận may của cô ấy cũng rất lớn, cũng sẽ không có vấn đề gì. Lôi tiên sinh, hãy yên tâm..."
“Đến khi nào cô ấy mới tỉnh lại?” Lôi Dận lại hỏi lần nữa.
“Tiểu thư Mạch Khê hiện tại hôn mê thứ nhất là do thuốc gây mê, thứ hai là do mất máu quá nhiều. Lôi tiên sinh, ngài yên tâm, chỉ cần các chỉ số công năng trên thân thể tiểu thư Mạch Khê hồi phục lại bình thường, cô ấy sẽ tỉnh lại.”
Bác sĩ trả lời vấn đề của Lôi Dận đang rất kinh hãi, chỉ sợ một lần không cẩn thận sẽ chọc người đàn ông này mất hứng.
Lôi Dận không hỏi nữa, chỉ lặng lẳng nhìn Mạch Khê, sự lo lắng trong mắt chậm rãi tan ra….
“Cậu, để Mạch Khê về phòng hồi sức đi.” Nhiếp Thiên Luật bước đến khuyên nhủ.
Lôi Dận buông lỏng tay ra để các bác sĩ đẩy Mạch Khê vào phòng bệnh chăm sóc đặc biệt. Nhiếp Thiên Luật theo sát, nhưng vẫn thấy Lôi Dận đứng nguyên ở chỗ cũ. Anh chần chờ quay đầu nhìn hắn, một lúc lâu sau, như là nhận thấy được điều gì đó, miệng hơi há ra nhưng vẫn rời đi trước.
Tiếng giường đẩy ngày càng xa, cho đến khi biến mất không nghe thấy nữa thì toàn bộ thân mình Lôi Dận ngã ngồi trên băng ghế dày. Hắn nâng tay nhẹ nhàng lên...
Những vệ sĩ thấy thế, ào ào lui xuống…
Trong hành lang cũng chỉ còn lại mỗi mình Lôi Dận!
Trong không khí vẫn còn thoảng thoảng mùi thuốc lá. Trên hành lang vẫn còn một đống tàn thuốc. Lôi Dận lẳng lặng nhìn tàn thuốc, rồi dần dần, gương mặt anh tuấn không thể ẩn nhẫn được nữa, bắt đầu co rúm lại. Ngay sau đó, hắn vắt tay lên trán, loại cảm giác từ đáy lòng này, run run không thể kiềm chế được, cứ thế mà trào ra.
Là kích động! Hắn chưa từng bao giờ có loại cảm giác như thế này! Loại kích động này gần như sinh ra sau khi đứng bên ranh giới của cái chết. Lúc hy vọng dần dần mất đi, sự tuyệt vọng lại chậm rãi cắn nuốt lấy hắn, thậm chí, hắn có thể ngửi được mùi vị của thần chết. Đó là lúc, hy vọng lại một lần nữa buông xuống bên người hắn!
Hắn cho tới bây giờ không phải là một người thích chờ đợi, bởi vì chờ đợi sẽ khiến hắn cảm giác như có người kiểm soát được hắn. Nhưng hôm nay hắn chỉ có thể chìm sâu trong sự chờ đợi, chờ đợi hy vọng trong nỗi tuyệt vọng, chờ đợi may mất khi cảm giác mất mát. Cảm giác này thực sự là khổ sở, thực khổ sở!