Chương 7: Sở Quang và kẹo mút (2)

"Bán? Hay mua?"

Chủ cửa hàng là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi tên là Charles, nghe nói ông ta từng là dân tị nạn ở nơi khác, sau đó bị bắt đi làm nô lệ cho đến khi thị trưởng mua lại ông ta từ người chủ trước, từ đó ông ta trở thành người của thị trưởng, ông ta được giao việc làm ăn với những người đến đây mua bán.

Hầu hết người ở đây đều sinh ra và lớn lên ở “vùng đất hoang”, không được học hành gì, toán học thì dở tệ, đến nỗi phép tính cộng trừ trong vòng 100 cũng bị sai.

Nhưng Charles thì khác, ông ta từng sống trong khu tránh nạn ở nơi khác.

Mặc dù trên mảnh đất hoang này không có khu tránh nạn nào hoàn toàn giống nhau, nhưng vẫn có điểm giống.

Những người được sống ở đó đều là những thành phần tinh anh của xã hội trước chiến tranh. Con cái của họ không chỉ được thừa hưởng trí thông minh từ cha mẹ mà còn được giáo dục tốt từ khi sinh ra.

Nếu thế giới không xảy ra chiến tranh, có lẽ ông ta đã là một kỹ sư, bác sĩ hoặc nhà khoa học như cha mẹ mình vậy, thay vì ngồi ở đây làm kế toán.

"Bán."

Không nhiều lời, Sở Quang lấy ra 6 cục pin đã qua sử dụng từ trong ba lô và 5 ống keo lên cân điện tử.

Đây là những gì hắn tìm thấy trong đống đổ nát của các tòa nhà gần đó trước khi hắn phát hiện ra khu tránh nạn số 404.

Charles nhặt lấy một cục pin, kiểm tra xem nó có bị hỏng do khí nén hay không, rồi ném nó sang bên cạnh.

Thứ này nhất định là vô dụng, nhưng tái chế vật liệu bên trong vẫn được.

"Chất lượng không tệ, rác ở khu vực này đã bị vét sạch rồi, ngươi lấy đâu ra đồ tốt như vậy?"

Đây cũng được gọi là đồ tốt sao?

"May mắn thôi."

"Haha, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi. Ừm, pin không tồi, nhưng chất lượng keo lại bình thường, lại còn bị mở rồi, chắc bên trong cũng đã hỏng hết, ta chỉ có thể tính một nửa giá cho ngươi… tất cả cộng lại là ba đồng xu.”

Sở Quang cũng không mặc cả, nhận lấy ba đồng xu màu trắng từ trong tay ông ta.

Đồng xu nhựa có kết cấu kim loại này là "tiền tệ" được phát hành bởi Cự Thạch thành - khu tránh nạn lớn nhất của người sống sót ở thành phố Thanh Tuyền, có thể đổi lấy thực phẩm và đồ tiếp tế ở các khu tránh nạn ở thành phố Thanh Tuyền.

Mệnh giá được in ở mặt trước đồng xu, mặt sau có in hoa văn và mã chống hàng giả, khi tiếp xúc với ánh sáng mặt trời sẽ có độ bóng đặc biệt để phân biệt.

Loại đồng xu này có nhiều ưu điểm như chịu nhiệt, dễ bảo quản, độ nhận diện cao, quan trọng nhất là khó bị bắt chước với công nghệ sau chiến tranh như bây giờ.

Người sống ở phố Bethe không nhiều, các khu tránh nạn dành cho người sống sót vừa và nhỏ không có kỹ nghệ, chủ yếu là làm ăn với các đội buôn của Cự Thạch thành như trao đổi nông sản, con mồi, thu gom rác thải để đổi đồ sinh hoạt thiết yếu, thậm chí là vũ khí.

Vì thế, loại tiền này cũng được sử dụng rộng rãi ở phố Bethe.

Tất nhiên, không phải lúc nào nó cũng có giá trị, nếu đội buôn không đến vào mỗi tháng, giá cả của cả khu vực sẽ rối tung lên.

Thị trưởng đã cố gắng đưa ra một loại tiền tệ của riêng phố Bethe - phiếu ghi sổ, nhưng không ai thừa nhận nó cả.

Tất cả mọi người sống ở phố Bethe đều cho rằng loại phiếu đó còn không thể làm giấy vệ sinh, không khác gì giấy vụn.

"Muốn mua gì không? Cửa hàng vừa có một ít đồ từ Cự Thạch thành đấy."

Sở Quang đang định rời đi thì dừng lại, hỏi ngược lại.

"Có súng không?"

"Vậy thì không có, có thì ngươi cũng không mua nổi."

Charles cười toe toét nhìn Sở Quang đang quay người rời đi, tiếp tục nói.

"Nhưng thực phẩm và nhiên liệu thì có đấy. Nếu ta là ngươi, ta sẽ tranh thủ mua nhiều hơn trước khi giá tăng."

Những thứ như súng, dù là loại rẻ nhất cũng khó có thể mua được ở phố Bethe.

Bởi vì nếu đội buôn vũ khí thỉnh thoảng đi qua, những vũ khí đó đều sẽ được đưa vào kho của thị trưởng, sẽ không được bày bán ở cửa hàng để mọi người tùy ý lựa chọn.

Hơn nữa, như Charles đã nói, dù thật sự có bày bán, những người nhặt rác như hắn, cũng không thể mua nổi.

Sở Quang biết tại sao ông ta lại nói như vậy.

Là một người được nhận nền giáo dục tốt, Charles chắc chắn nhìn ra được người sống trên phố Bethe, cho dù là người nhặt rác hay thợ săn đều bị cả nhà thị trưởng bóc lột sạch sẽ.

Cho dù cả nhà thị trưởng không trực tiếp đưa tay ra lấy đi những đồng xu từ túi của họ.

"Thực phẩm và nhiên liệu sắp tăng giá?"

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Sở Quang, Charles cười khẽ nói.

"Ngươi không nhận thấy sao, gần đây nhiệt độ đang hạ, mà các loài dị chủng bên ngoài bắt đầu hoạt động mạnh hơn."

Sở Quang cau mày suy nghĩ, đột nhiên nghĩ tới cái gì bèn nói:

"Mùa đông sắp tới?"

"Ta nhớ rõ ngươi mới tới đây năm tháng, có lẽ chưa từng trải qua, những năm trước nhiệt độ lúc này bắt đầu hạ thấp, năm nay... dự kiến ​​mùa đông đến sớm hơn, có thể có tuyết rơi vào tháng mười."

Nói đến đây, Charles dừng lại một chút, ẩn ý nói:

"Sắp vào đông rồi, dù là người hay dị chủng, đều phải chuẩn bị trước."

Lần đầu tiên đến phố Bethe, Sở Quang mặc một chiếc áo khoác màu xanh lam, trong tiềm thức Charles coi hắn là một người tị nạn, vì vậy ông ta khá quan tâm đến hắn.

Mặc dù chưa từng thể hiện sự giúp đỡ trong mua bán, nhưng về mặt kinh nghiệm thì ông ta đã giúp Sở Quang rất nhiều.

Nếu không, hắn cũng không thích nghi với cuộc sống ở vùng đất hoang này nhanh như vậy.

Sở Quang nghiêm túc gật đầu.

"Ta biết rồi, cảm ơn."

"Không có gì."

Charles khẽ cười:

"Đừng chết nhé."

Lúc này đã là đầu tháng 9, nếu như tháng 10 thật sự có tuyết rơi, Sở Quang chỉ còn hơn một tháng để chuẩn bị.

Đối với những người sống sót ở trong hoàn cảnh này, tuyết rơi chắc chắn không phải là chuyện gì tốt đẹp. Điều này có nghĩa là ngoài tiền ăn ra, còn phải trả thêm tiền nhiên liệu để sưởi ấm.

Đại đa số người dân ở đây đều kiếm sống bằng cách nhặt rác và săn bắn rồi mang đi bán, các trang trại gần đây chỉ tuyển thêm người vào những mùa canh tác bận rộn.

Đến mùa đông, việc nhặt rác sẽ khó khăn hơn rất nhiều lần, không ai có thể đoán được thứ bị chôn vùi dưới lớp tuyết ngoài kia là những vật liệu bỏ đi có thể tái chế hay nanh vuốt của những con chuột đột biến.

Mà những động vật có thể săn bắn được như hươu, nai và thỏ có thể cung cấp thịt cũng sẽ hạn chế hoạt động vào mùa đông, thậm chí chúng còn trốn trong hang không ra ngoài.

Điều kinh khủng nhất là một khi mùa đông đến, đội buôn sẽ không đến phố Bethe, dù tìm được đồ tốt, cũng chỉ có thể chất đống ở nhà đợi đến mùa xuân năm sau mới đem đi bán.

Hoặc, mạo hiểm đến Cự Thạch thành cách đây mười km.