Sở Quang rất may mắn, trên đường không gặp nguy hiểm khó đối phó.
Không chỉ vậy.
Khi hắn đến gần phố Bethe, vừa hay gặp đội buôn đến từ Cự Thạch thành đang dỡ hàng ở cổng.
Lão Walter đeo súng săn trên lưng đứng bên cạnh hút thuốc lá khô tự chế, lão Charles đang nói chuyện vui vẻ với thủ lĩnh đội buôn, người nhặt rác xung quanh đang dỡ hàng dưới sự giám sát của xạ thủ.
Thủ lĩnh đội buôn là Lý tổng, tên thì không biết, Sở Quang chỉ biết hắn đến từ Cự Thạch thành, dưới trướng có 8 xạ thủ, 20 con bò Tây Tạng biến dị.
Cứ cách một khoảng thời gian, hắn sẽ dẫn người và động vật đến phố Bethe buôn bán vật liệu, đồng thời thu mua “đặc sản” ở đây.
Trên vùng đất hoang, nhất là trong thành thị, xe cộ không đáng tin bằng động vật.
Trên quốc lộ đều là xe phế thải và tàn tích đổ nát, thêm lượng lớn con đường bảo trì dở dang, bề mặt nứt vỡ nghiêm trọng, thậm chí thân rễ cây đâm ra ngoài, phần lớn phương tiện có bánh đều không di chuyển được.
Thay vào đó, lừa, bò, ngựa lại tốt hơn, tuy chúng nó không thể đi nhanh, nhưng gần như không có đường nào chúng không đi được.
Quan trọng nhất là giá rẻ, chăm sóc đơn giản, trăm km chỉ cần 30 cân cỏ.
Không phải lúc nào công nghệ cũng đáng tin, chí ít là ở đây.
Đương nhiên, nếu đó là hành trình đường sá xa xôi thì lại là chuyện khác.
Sở Quang đã từng thấy xe tải nửa bánh xe nửa bánh xích, bên trên có nòng súng to như ống khói, khá giống nghệ thuật punk.
Nhưng loại xe tải thể tích cồng kềnh này thường không đi vào thành phố, mà sẽ dỡ hàng ở ngoài thành, giao dịch với đội buôn nhỏ và vừa trong khu vực lân cận, xong việc thì đi.
Sở Quang chú ý thấy trong số vật tư chuyển đến phố Bethe lần này lại có một người phụ nữ mặc trường bào.
Tay chân nàng đeo xiềng xích, trên mắt cá chân in hằn, làn da trắng mịn không giống người sống trên vùng đất hoang, mà giống yêu tinh bước ra từ điện ảnh.
Hoặc là “sản phẩm” từ việc bồi dưỡng và đào tạo.
“Người nhân bản?”
Trước đây Sở Quang từng nghe nói, Cự Thạch thành có buôn bán nô lệ, nhưng đây lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy, nhưng “vật xa xỉ” thế này cũng chỉ có trấn trưởng đại nhân mới có thể tiêu thụ thôi.
Sở Quang không tiến lên phía trước ngay, mà đợi giao dịch hoàn thành dưới bóng râm của đống đổ nát.
“Cowboy” đều rất bận rộn, không dừng lại đây.
Sau khi đóng hàng xong, vị Lý tổng kia thò tay vào trong ngực, lấy ra ít đồng xu trắng ném cho mấy người nhặt rác như phát cho ăn xin.
Sau đó, hắn được đám xạ thủ nịnh nọt cảm kích mang ơn, sau đó vội vã lên đường với những con bò Tây Tạng biến dị chở đầy bao lớn bao nhỏ.
Sở Quang theo sau từ phía xa, đi qua hai con đường.
Ngay lúc này, người đàn ông bên cạnh Lý tổng đột nhiên dừng bước, ánh mắt nhìn thẳng về phía hắn.
Sở Quang bị phát hiện, trong lòng hơi ngạc nhiên.
Chí ít cũng cách nhau 100 mét, sao tên này lại phát hiện ra hắn?
Nhưng nếu đã bị phát hiện rồi, theo sau cũng không có ý nghĩa gì.
Sở Quang ra khỏi đống đổ nát, đầu tiên giơ hai tay lên bày tỏ mình không có ác ý, sau đó cầm túi nilon đen đi qua.
Khoảng cách còn 10 mét, hắn dừng lại ở biển hiệu quán cà phê nghiêng ngả.
Đây là khoảng cách an toàn nhất với hai bên.
Nếu nảy sinh xung đột, bộ đồ chống đạn cacbon nano trên người đủ để hắn tranh thủ chạy thoát ít nhất năm giây.
Chỉ cần không bị nổ đầu…
“Ta không có ác ý, chỉ muốn làm giao dịch với các ngươi.”
Người đàn ông Lý tổng kia híp mắt, vác khẩu shotgun trong tay lên vai.
“Ngươi là người nhặt rác ở phố Bethe?”
“Sở Quang.”
“Ta không quan tâm ngươi tên gì, với lại chúng ta cũng không mua bán nhỏ.”
Người đàn ông nhìn túi nilon trên tay hắn với ánh mắt giễu cợt:
“Thứ này ngươi ném cho lão Charles kia của các ngươi thì tốt hơn.”
Sở Quang không nói gì, kéo túi nilon ra, để lộ thứ ở bên trong.
Người đàn ông rõ ràng là biết nhìn hàng, biểu cảm trên mặt hắn cứng lại, không ngờ thứ trong túi nilon này không phải pin hay linh kiện mà là thứ tốt như vậy.
Sở Quang chú ý thấy trong mắt hắn lóe lên một tia tham lam không dễ nhận ra.
“Ngươi lấy từ đâu?” Người đàn ông hỏi.
Sở Quang nhìn hắn, lặng lẽ đáp.
“Cống thoát nước, gần tổ đỉa dị biến, nhưng dù ta nói cho ngươi, ngươi sẵn sàng đi sao.”
“Chỉ là tùy tiện hỏi thôi, đừng để ý.”
Vẻ tham lam trong mắt giảm bớt vài phần, người đàn ông đưa khẩu shotgun trong tay cho tùy tùng rồi đi đến trước mặt Sở Quang.
“Ngươi định bán thế nào?”
Giá thu mua ở phố Bethe là 50g được một đồng xu, nhưng giá trị thực của thứ này chắc chắn không dừng ở đó!
Sở Quang im lặng hai giây, quyết định đánh cuộc, báo giá gấp năm lần giá của trạm thu mua ở phố Bethe.
“Ở đây có 2000g, ta muốn 200 đồng xu!”
“Thành giao.”
Thấy người đàn ông chỉ thoáng do dự rồi đồng ý, Sở Quang lập tức biết giá mình báo vẫn rẻ.
Quả nhiên, giá mà thằng chó trấn trưởng bán cho mấy thương nhân này chắc chắn còn hơn thế nữa!
Đám đỉa ăn thịt người không nhả xương này!
Trong lòng Sở Quang thầm mắng cả nhà trấn trưởng một lượt, chúc ông ta tối nay không cứng được.
“Kết bạn đi, ta tên Lister.”
Người đàn ông chìa tay phải ra, thái độ ngạo mạn trước đó bay sạch, trên mặt lộ ra nụ cười:
“Ta rất ít trực tiếp làm ăn với người nhặt rác, nhưng ngươi là ngoại lệ… ta rất có hứng thú với ngươi.”
Sở Quang đúng mực, bắt tay hắn lắc lắc.
“Cảm ơn, ta là Sở Quang.”
“Ta biết, vừa nãy ngươi có nói.”
Buông tay ra, Lister liếc nhìn Sở Quang, tiếp tục nói:
“Vậy trước tiên, ta hy vọng lão già Charles kia sẽ không biết về giao dịch của chúng ta hôm nay.”
Sở Quang nói.
“Đương nhiên ông ta sẽ không biết, ta cũng không muốn gây phiền phức.”
“Ha ha, ngươi là người thông minh.”
Lister rất hài lòng với câu trả lời của Sở Quang, mỉm cười gật đầu, tiếp tục nói.
“Bây giờ ta có thể trả ngươi 200 đồng xu, có điều… số đồng xu này ngươi cũng mang đi đổi đồ, chi bằng trực tiếp mua từ chỗ ta, cũng tiết kiệm chi phí trung gian. Ở đây còn vài vật tư, ta có thể giảm cho ngươi 20%, được không?”
Sở Quang không tin cái gọi là giảm 20% nhảm nhí của hắn, dù sao hắn cũng không biết hàng trên lưng bò này ở Cự Thạch thành bán bao nhiêu tiền.
Nhưng chỉ cần hắn bán rẻ hơn phố Bethe thì hắn không có lý do nào để từ chối.
“Ta cần vũ khí, ngươi có không?”
“Đương nhiên có, ngươi muốn loại nào?”
“Súng.”
“Súng phải không?”
Lister sờ cằm: “Súng trường nòng sắt 9mm thì sao? Chỉ cần 200 đồng xu, ta có thể cho ngươi thêm 30 viên đạn. Nếu mua đạn riêng thì một đồng xu một viên, giá này chắc chắn hợp lý.”
“Giảm 20%?”
“Đã giảm 20% rồi đó, nếu ngươi chê đắt, đương nhiên ta vẫn có loại rẻ hơn, ví dụ như súng lục giá 100 đồng xu, cỡ nòng 5mm, đối phó với những kẻ săn mồi cũng rất có ích, nhưng với dị chủng thì không nên dùng.”
Đã giảm 20% sao.
Ta tin ngươi mới là lạ!
Sở Quang nhìn hắn nói.
“Một khẩu súng trường nòng sắt 9mm và 60 viên đạn. Ngoài ra, ta muốn 20… không, 25 đồng xu mua lương thực và đồ tiếp tế khác.”
Thấy Lister nhún vai, vẻ mặt không đồng ý, Sở Quang nghiêm túc nói tiếp.
“Trong tổ đỉa biến dị không chỉ có 2 kg nấm, nhưng ta chỉ hái được gần tổ… Ngươi hiểu ý ta không?”
“Ngươi muốn ta đầu tư cho ngươi?”
Lister hứng thú nhìn Sở Quang:
“Thú vị.”
Mặt Sở Quang không đổi sắc nói.
“Vì sao không? Ta dám cược ngươi vẫn lãi được rất nhiều tiền với cái giá này. Với lại nếu ngươi đồng ý ta, lần sau ta có thể mang hàng đến gấp mười lần hôm nay! Chẳng lẽ ngươi không dao động?”
Lý Tư Đặc lập tức dao động.
Nói thật, đây thật sự là đề nghị không tồi.
Mang 2 kg nấm ô xanh đến Cự Thạch thành, đừng nói là một khẩu súng trường nòng sắt, mười khẩu cũng mua được.
Mấy người sống ở vùng ngoại ô này không biết chống bức xạ và tiêu trừ bức xạ có ý nghĩa thế nào đối với người sống ở nội thành.
Thứ tốt đều bị giấu ở gần hố bom hạt nhân!
“Thông thường, rất ít người lấy được tiền từ trong tay ta.”
Lister liếc trợ lý của mình, bảo hắn ta đến cạnh con bò Tây Tạng biến dị lấy một khẩu súng trường nòng sắt và 60 viên đạn.
“Ngươi là ngoại lệ.”
Lister lấy trong túi ra 25 đồng xu màu trắng, đưa nó và mấy món hàng kia vào tay Sở Quang.
“20 cân nấm ô xanh phải không, coi là đầu tư đi, ta đợi tin của ngươi. Cuối tháng ta lại đến đây lần nữa, nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì hẳn là lần cuối cùng năm nay. Hy vọng lúc đó có thể gặp ngươi.”
Đỉa biến dị.
Không ai tình nguyện động đến thứ đó.
Chỉ có Thượng đế mới biết trong hang ổ của thứ kia ẩn chứa bao nhiêu con bọ ghê tởm, mà khủng bố nhất là hỏa lực bình thường không làm gì được chúng.
Khả năng sống lại và sức sống rất khủng bố, dù cắt đôi chúng ra cũng có thể biến thành hai cá thể mới chỉ sau thời gian vùng vẫy rất ngắn, huống chi là các lỗ nhỏ trên người.
Còn phóng hỏa…
Chưa nói đến việc có châm được không, cho dù đốt được cũng sẽ thiêu luôn những thứ có giá trị.
Hoàn toàn là lợi bất cập hại.
“Đúng rồi, 20 cân nấm ô xanh, ta tính cho ngươi 2000 đồng xu nhé, ngươi có thể đặt hàng ở chỗ ta, không cần lấy của người khác.”
Nhìn Sở Quang đang nghịch vũ khí trong tay, Lister nhắc nhở.
Sở Quang dừng động tác trên tay lại, nhìn hắn hỏi.
“Sao ta biết ngươi có hàng gì.”
Lister búng tay.
Ngươi bên cạnh hắn biết ý, đưa một máy tính bảng ra.
“Bên trên có ảnh, vuốt trái vuốt phải để xem… ngươi biết dùng thì không cần dạy. Ta đảm bảo chất lượng mấy món hàng này đều không có vấn đề gì, nhưng không đảm bảo hàng ngươi nhận được giống y chang trên ảnh.”
Sở Quang lấy máy tính bảng nhìn qua, phát hiện trên đó có không ít thứ tốt.
Nhất là khi hắn nhìn thấy thứ mình cần nhất.
“Chọn được chưa?” Nhìn Sở Quang chọn, Lister thúc giục.
“Chọn xong rồi.”
Trả lại máy tính bảng, Sở Quang nhìn hắn nói:
“Máy phát điện bằng gỗ công suất 10KW và bộ giáp trợ lực KV-1.”
“Mắt nhìn của ngươi không tệ, tuy KV-1 là kiểu cơ bản, nhưng cũng là kiểu bền nhất, mà ngươi cần máy phát điện làm gì? Nếu lo không đủ điện thì mua thêm mấy cục pin, ta có cung cấp dịch vụ đổi cũ lấy mới, cực kỳ rẻ.”
Máy phát điện không hề rẻ, một máy mất 1200 đồng xu.
Ngược lại, bộ giáp trợ lực KV-1 chỉ cần 800 đồng là đủ và một cục pin năng lượng hóa học 150 đồng xu.
Đổi một cục pin có đắt đến đâu cũng không đến một nghìn.
Với lại mua thứ này rồi, hắn định đặt ở đâu?
Bộ giáp có thể mặc dưới quần áo, thứ như máy phát điện không phải thứ người nhặt rác bình thường có thể mua được.
Sở Quang nhìn thấu sự lo lắng của Lister nói.
“Yên tâm, ta sẽ không mang nó về phố Bethe.”
“Ta chỉ thuận miệng hỏi thôi, ngươi xử lý nó thế nào không liên quan đến ta, dù ngươi nói ta bán cho ngươi thì ta cũng sẽ không thừa nhận, cuối cùng người xui xẻo chỉ có mình ngươi.”
Lister nhún nhún vai, nhìn sắc trời không xa:
“Không còn sớm nữa, gặp lại sau.”
Sở Quang gọi hắn lại.
“Đợi đã, ta muốn hỏi, mấy thứ ta đặt vừa nãy có giảm 20% không.”
Lý Tư Đặc cười ha ha, vẫy tay tạm biệt nhưng chẳng quay đầu.
“Giá ngươi thấy là sau khi giảm giá rồi.”
Sở Quang: “... %¥#¥%.”
Ông nội nhà ngươi!
Xem sau này ông đây thịt đám gian thương các ngươi thế nào!
Nhìn đội buôn đi xa, Sở Quang đen mặt quay người rời đi.