“Vậy ngươi đi đi, nhưng ta không thể để ngươi đi một mình.”
Sở Quang nhìn những người chơi trước mặt, ánh mắt dừng lại ở Dạ Thập:
“Ngươi với Cuồng Phong đến bãi đỗ xe xem thử đi.”
Dạ Thập vô cùng hăng hái nói.
“Vâng!”
Trình tự gen của Dạ Thập là hệ cảm giác, có trực giác về nguy hiểm hữu ích.
Trước khi xuất phát, Sở Quang đưa cho bọn họ hai con dao ngắn để cắt cỏ, khi gặp phải dị chủng, thứ này có ích hơn búa rìu cồng kềnh.
Ngoài ra, Sở Quang còn dặn đi dặn lại, nếu đụng phải dị chủng, nhất định phải tránh đánh nhau, có thể chạy thì cứ chạy.
Nhưng nếu đối phương đã phát hiện, lại còn lộ ra địch ý rõ ràng, dù thế nào cũng không được quay lưng với kẻ địch.
Làm vậy là tương đương với tự sát…
Cầm bản đồ công viên đầm lầy và la bàn đơn giản, Cuồng Phong dẫn Dạ Thập rời khỏi viện điều dưỡng.
Lão Bạch và Phương Trường ở lại nhìn Sở Quang hỏi.
“Quản lý đại nhân, bây giờ chúng ta tiếp tục chặt cây hay là?”
Sở Quang nhìn xung quanh, đếm hàng chục khúc gỗ chưa được xử lý trên đất.
“Hôm nay không chặt cây, giải quyết vấn đề nhà vệ sinh trước đã… như này đi, các ngươi đi lấy rìu và xẻng qua đây, ta dạy các ngươi làm.”
…
Bãi đỗ xe ở phía Đông Nam của viện điều dưỡng.
200 năm không một ai quan tâm.
Thiên nhiên đã hoàn toàn thôn tính nơi này.
Rễ cây xuyên qua mặt bê tông kiên cố, bụi rậm và cỏ dại um tùm, cao đến đầu gối.
Chiếc xe hoen gỉ phủ đầy dây leo, thậm chí có thể thấy rong rêu bò qua ghế ngồi và máy điều hòa đầy rêu xanh qua cửa sổ xe bị vỡ.
Nhìn mọi thứ trước mắt, cuối cùng Cuồng Phong cũng rõ câu nói kia của quản lý.
Nơi này thật sự không còn thứ gì đáng thu về.
Dạ Thập cũng lộ ra vẻ bối rối.
Đã thành ra vậy rồi còn có thể tìm máy phát điện quỷ gì.
“Muốn về không?”
Cuồng Phong im lặng một chốc, không tin được bước về trước.
“Đến cũng đã đến rồi.”
Dạ Thập nhún vai đi theo.
Biết nhau nhiều năm như vậy, ấn tượng lớn nhất đối với người bạn qua mạng này là cố chấp, cũng không biết ngoài đời hắn làm gì.
Trong bãi đổ xe có không ít xe, mui xe bị rỉ sét, không mở được. Cuồng Phong tìm một vòng quanh bãi đỗ xe mới tìm được cái miễn cưỡng mở được mui xe.
Nhưng sau khi mở mui xe, hắn hoàn toàn sững sờ.
Đây là… động cơ?
“Sao vậy?” Dạ Thập đến gần hỏi.
“Hình như là động cơ chạy điện… nhưng hình như không phải.”
Cuồng Phong cau mày nói:
“Ngươi hiểu về xe không?”
“Bằng lái xe ta còn chưa thi, nào hiểu cái này.”
Dạ Thập nói:
“Không phải ngươi đã đi làm nhiều năm rồi sao, chưa mua xe à?”
“Ta ở ký túc xá công ty, chỉ có một chiếc xe đạp.”
Cuồng Phong không từ bỏ tiếp tục lật tìm mui xe, thậm chí vòng ra sau xe, nằm xuống gầm xe… kiểm tra mọi ngóc ngách một lượt.
Nhưng đột nhiên hắn dừng tay lại.
Chú ý đến biểu cảm trên mặt hắn, Dạ Thập hỏi.
“Làm sao nữa?”
“Lạ thật… ta không tìm được nguồn điện.”
Cuồng Phong lau bùn trên mặt, cau mày, suy tư một lúc lâu:
“Đại khái có thể tìm được động cơ, nhưng… không tìm được nguồn điện.”
“Có lẽ nào bị tháo mất rồi?”
Dạ Thập nhắc đến khả năng này: “Dù sao thì ở đây đã bỏ hoang 200 năm rồi, có người sống sót ghé qua cũng là chuyện rất bình thường.”
“Không loại trừ khả năng này.”
Đóng mui xe theo thói quen, nhìn xe phế liệu đầy bãi đỗ xe, tâm trạng Cuồng Phong phức tạp.
Thật ra còn một khả năng.
Trong bối cảnh trò chơi thiết lập, trình độ khoa học kỹ thuật của xã hội trước chiến tranh phát đạt, có thể đã dùng nguồn điện từ xa thay thế nguồn điện cố định, nhưng dù là khả năng nào thì cũng không phải chuyện tốt đối với hắn.
Xem ra việc trông chờ tìm thấy máy phát điện từ trên xe ô tô không khả thi lắm…
…
Bên kia.
Việc xây nhà vệ sinh có tiến triển mới.
Dưới sự chỉ huy của Sở Quang, lão Bạch và Phương Trường đào một cái hố lớn rộng hai mét, dài ba mét đủ để chôn một người trên bãi đất trống ngoài viện điều dưỡng, sau đó lấy khúc gỗ ngắn đã cưa chèn vào bốn bên cái hố làm vách tường, sau đó trải sỏi và lá cây vào bên trong.
Làm xong hố phân, nhà vệ sinh thì đơn giản hơn nhiều.
Sở Quang bảo hai người họ dựng hai cái lều đơn giản cạnh hai hố phân, dùng ống nhựa lấy từ bức tường ngoài viện điều dưỡng nối với hố phân bên cạnh.
Cứ như vậy, một nhà vệ sinh đơn giản được hoàn thành.
“Phân và nước tiểu để riêng, trộn lại dễ tạo thành bùn nhão. Với lại, nước tiểu vô trùng, có thể trực tiếp tưới cây trồng… nhưng hôm nay cứ như vậy trước đã.”
Nhìn thành quả lao động cả buổi sáng của hai người, Sở Quang gật đầu tán thưởng.
Lão Bạch và Phương Trường chọc xẻng thở hổn hển nhìn nhau, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Tuy là trò chơi thực tế ảo chân thật 100%, nhưng có nhất thiết phải chân thật đến mức này không?
“Mà tắm gội cũng là vấn đề… trong vòng 1 km gần đây có nguồn nước, nhưng gần nguồn nước có không ít dị chủng, lúc lấy nước phải cẩn thận.”
Đến lúc xây nhà tắm rồi.
Nếu không, bốc mùi là chuyện nhỏ, bị bệnh mới là chuyện lớn.
“Quản lý đại nhân.” Phương Trường giơ tay.
Sở Quang nhìn về phía hắn.
“Sao vậy?”
“Ta cảm thấy, chúng ta nên suy xét đến vấn đề an toàn.”
Phương Trường nói:
“Nhìn con dị chủng hôm qua chúng ta đụng phải, vùng đất hoang này không an toàn.”
Nói xàm.
Còn cần ngươi nói chắc.
“Ta biết, nhưng vấn đề vệ sinh cũng không thể xem nhẹ. Trong khu tránh nạn không có đủ thuốc, nếu dẫn đến bệnh truyền nhiễm thì hậu quả rất nghiêm trọng.”
Vấn đề an toàn cũng không quá cấp bách, dị chủng trong công viên đầm lầy không sinh hoạt trong nội thành, xung quanh không có người sống sót ghé qua, dù xảy ra nguy hiểm cũng có thể trốn trong khu tránh nạn.
Nhưng vấn đề vệ sinh của hơn trăm người là vấn đề lớn.
Mỗi nhà ở phố Bethe đều dùng xô sắt đựng nước, để trên mái nhà làm ấm và khử trùng, hai ba ngày lau rửa cơ thể một lần. Không phải vì người ở đó chú ý quan tâm mà là hôi quá sẽ bị đuổi đi.
Phương Trường và lão Bạch nhìn nhau.
Hẳn sẽ không có mục khiết phích trong AI thiết lập của vị quản lý này nhỉ?
Sau này phải chú ý.
“Nhắc mới nhớ… có một vấn đề ta vẫn luôn muốn hỏi. Sao khu tránh nạn lớn thế này không chỗ lưu trữ vật tư?”
Lão Bạch nói:
“Với lại chúng ta vẫn luôn ở tầng B1, mấy tầng khác thì sao?”
“Mấy tầng khác tạm thời chưa mở, sau này sẽ mở.”
Sở Quang không giải thích nguyên nhân, chỉ đơn giản tường thuật sự thật.
Tuy hai người chơi rất tò mò, nhưng cũng không hỏi, cũng không cố chấp nữa, chỉ xem như thiết lập như vậy.
Lúc này, Dạ Thập và Cuồng Phong ra ngoài thăm dò đã quay lại.
Nhìn trên người Cuồng Phong dính đầy bụi bẩn, Sở Quang hỏi.
“Thế nào? Tìm được máy phát điện không?”
“Không tìm được, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch gì.”
Nói xong, Cuồng Phong mở túi nilon không biết nhặt được trong thùng rác nào, bên trong đựng đầy nấm màu xanh.
Số nấm này không to lắm, chỉ dài cỡ ngón trỏ, bề mặt phủ một lớp lông mao nhỏ xíu bán trong suốt, soi dọc theo đường vân có thể thấy được năm màu sặc sỡ.
Sở Quang vừa nhìn, trên mặt đã lộ ra biểu cảm ngạc nhiên.
“Ngươi kiếm được thứ này ở đâu vậy?”
Trên mặt Cuồng Phong lộ vẻ đắc ý nhè nhẹ, thành thật báo cáo.
“Gần bãi đỗ xe có một cống thoát nước làm bằng bê tông, cao khoảng hai người, trong cống mọc rất nhiều loại nấm này, không biết có ăn được không nên chỉ hái một ít về thôi.”
Thực ra ban đầu hắn định thử một miếng, nhưng do trò chơi này quá giống thật, do dự rất lâu mới không ăn.
“Tên của nó là nấm ô xanh, tên khoa học là “Blue Angel”, nghe nói người ăn nó sẽ nhìn thấy thiên sứ thật sau một tiếng. Không cần nghi ngờ gì nữa, trừ khi ngươi là dị nhân bách độc bất xâm, nếu không, chắc chắn không thể ăn thứ này.”