“Máy phát điện? Ngươi hỏi thứ đó làm gì?”
Hiện thực, căn tin đại học Kim Lăng.
Nhìn giáo sư Nham Phong ngồi đối diện bàn ăn nghiêm túc hỏi, giáo sư Uông Hải Dương ngưng đũa.
Hắn không hiểu nhiều về vị giáo sư Nham Phong này, chỉ biết người này ở khoa Vật lý, trạc tuổi mình, khoảng chừng ba mươi.
Không nhớ là thêm Wechat từ bao giờ, sau khi kết bạn cũng chưa từng nói chuyện với nhau. Bản thân ở Viện quản lý công trình, công việc của cả hai chả liên quan gì đến nhau.
Nhưng hôm nay, hắn đột nhiên nhận được lời mời của giáo sư họ Nham này, hẹn ăn trưa ở căn tin, nói là có chuyện muốn thỉnh giáo.
Nói thật, lúc thấy hai từ “thỉnh giáo” này, giáo sư Uông còn nghĩ là chuyện quan trọng gì cần giải quyết, kết quả không ngờ sau khi đến chỗ hẹn, hắn lại hỏi vấn đề kỳ lạ này.
Chủ đề được tiếp tục trong bầu không khí tán gẫu.
Nham Phong giải thích:
“... Gần đây đọc một quyển tiểu thuyết, về đề tài tận thế. Ta muốn biết nếu thật sự xảy ra tình huống như vậy thì người sống sót giải quyết vấn đề điện như thế nào?”
“Thứ trong tiểu thuyết thì có gì là thật chứ, đọc xem tác giả viết thế nào là được rồi.”
Giáo sư Uông Hải Dương bật cười nói:
“Có điều, câu hỏi của ngươi rất thú vị, tận thế… vậy cụ thể là loại tận thế nào và ngày thứ mấy sau tận thế.”
Hắn cũng rất thích đọc tiểu thuyết, nhưng toàn đọc truyện tu tiên, rất ít đọc thể loại tận thế.
Nói thế chứ hắn chưa từng nghĩ lại có một ngày sẽ nghiêm túc thảo luận về nội dung tiểu thuyết với đồng nghiệp trong trường đại học như thế này.
“Theo bối cảnh thiết lập là hai trăm năm sau chiến tranh hạt nhân.”
“Hai trăm năm? Chiến tranh hạt nhân?”
Giáo sư Uông Hải Dương sững sờ, ngập ngừng nói:
“Vậy e là hơi phiền phức. Thiết bị điện tử không được bảo vệ sẽ bị mạch xung điện từ do nổ hạt nhân tạo ra phá hủy, thiết bị càng tinh vi càng khó tồn tại.”
“Có cách gì không?” Nham Phong nhíu mày.
“Có thì cũng có, ví như có thể tìm máy phát điện diesel dự phòng ở các khu chung cư hoặc nhà hàng, đây không phải thiết bị rất tinh vi, nhưng đã hai trăm năm… có lẽ đã bị người ta vơ vét từ lâu rồi. Với lại, dù chưa bị vơ vét, không được bảo dưỡng trong thời gian dài, 80% linh kiện trong đó đều bị hỏng rồi. Mà nhiên liệu cũng là một vấn đề, hai trăm năm sau tận thế… không thể hy vọng tìm thấy xăng ở trạm xăng.”
Uông Hải Dương sờ cằm, suy tư một chút rồi nói tiếp.
“Có điều cũng không phải hoàn toàn hết cách.”
“Cách gì?” Nham Phong hỏi ngay.
“Thông thường, trên mỗi xe ô tô đều có máy phát điện có thể thu hồi được, chỉ cần roto quay, nó có thể sinh ra điện một chiều 12V ổn định, sửa chữa một chút là có thể dùng. Đối với việc phát điện quy mô nhỏ, ví dụ như chiếu sáng hay gì đó, điện áp 12V cũng đủ rồi. Nếu có thể tìm được inverter (bộ biến tần), chuyển điện một chiều thành điện xoay chiều 240V cũng không phải không thể… nói cái này cũng cần ghi lại?”
Uông Hải Dương nhìn Nham Phong cầm quyển sổ nhỏ nghiêm túc ghi chép thì sững sờ.
Đọc tiểu thuyết thôi, có cần nghiêm túc đến vậy không?
Nham Phong đẩy kính xuống, điềm nhiên như không nói.
“Đừng để ý, ngươi cứ tiếp tục đi.”
Uông Hải Dương: “...”
Trước đây từng nghe người ta nói Viện Vật lý toàn là quái thai, hắn còn tưởng là một khuôn mẫu.
Bây giờ, hắn hơi tin rồi.
…
Đất hoang.
Chỗ tránh nạn số 404.
Sở Quang ngủ trên sàn ở đại sảnh, ngủ đến 4 giờ sáng thì dậy, vừa mở mắt đã thấy cửa sổ hiện lên trên hệ thống.
【Chúc mừng kí chủ, mở khóa thành tích “Hướng dẫn viên người mới” (người chơi đã online hơn 8 tiếng trong ngày đăng nhập đầu tiên)】
【Thưởng: +10 điểm thưởng】
Còn có chuyện tốt này nữa?
Vừa ngủ dậy đã có thể rút hộp mù.
Dụi dụi đôi mắt lim dim, Sở Quang mở hệ thống, chọn trang 【Trợ cấp của quản lý】 trong giao diện.
Lưỡng lự giữa hộp mù sơ cấp giá 1 điểm thưởng và hộp mù trung cấp giá 10 điểm thưởng, cuối cùng Sở Quang vẫn đặt hết “đồng xu” lên công tắc hộp mù trung cấp, đồng thời thầm cầu nguyện trong lòng.
Xin ngươi đó.
Mẹ nó đừng rút ra siro ho!
Tia sáng màu xanh nhạt lóe lên.
Cửa hợp kim ở vách tường sảnh dân cư mở ra dưới ánh mắt chăm chú đầy căng thẳng của Sở Quang, một ống tiêm bọc nhựa xuất hiện trên bục.
【Thuốc tiêm tăng tế bào cơ. (Tăng cường độ cơ bắp vĩnh viễn với biên độ nhỏ, thời gian sử dụng cách 24 giờ, hiệu quả sẽ giảm dần khi sử dụng nhiều lần)】
“Tăng cường độ cơ bắp vĩnh viễn?”
Đây là thứ tốt!
Sở Quang không do dự, lập tức xé bao ngoài ra, tháo nắp kim tiêm xuống, nhưng không ngờ là không thấy kim tiêm đâu.
Thứ này dùng sao đây?
Do dự một chốc, Sở Quang đặt đầu ống kim tiêm lên tay, ấn vào nút như công tắc ở phần đuôi, cánh tay như bị thứ gì đó chích, sau đó…
Không có sau đó nữa.
“Vậy là xong rồi hả?”
Sở Quang hơi sững sờ, vung tay, cũng không cảm thấy cơ thể mình có thay đổi gì rõ ràng.
Chẳng lẽ là hết hạn?
Dù sao là thứ hai trăm năm trước…
Xuất phát từ sự cẩn trọng, Sở Quang vẫn đi kiểm tra sức khỏe.
Sau khi hắn cầm kết quả kiểm tra, nghi ngờ trong lòng mới được giải đáp.
【ID: Sở Quang
Trình tự gen: Người quản lý
Cấp độ: LV5
——Thuộc tính cơ bản——
Lực lượng: 9
Nhanh nhẹn: 6
Thể chất: 7
Cảm giác: 7
Trí lực: 6】
“Tiến độ phát triển gen không thay đổi, lực lượng và thể chất tăng thêm một điểm… chậc, không phải dạng vừa đâu!”
Trong trường hợp bình thường, nếu một người đàn ông trưởng thành 20 tuổi chưa trải qua huấn luyện đặc biệt, lực lượng và thể chất thường là 5 điểm, mà con số 5 này cũng là giá trị tiêu chuẩn của mỗi thuộc tính.
Tức là 1 điểm lực lượng và thể chất này tương đương với 20% thể lực đàn ông trưởng thành.
Bây giờ Sở Quang chỉ thiếu 1 điểm thuộc tính lực lượng là có thể sở hữu lực lượng gấp đôi đàn ông bình thường.
Xem bảng thuộc tính sau khi cập nhật, trong lòng Sở Quang đang phân vân có nên hít đất vài cái không, có điều lúc này, đột nhiên hắn phát hiện【Nhật ký quản lý】cập nhật nhiệm vụ mới.
Mở ra xem, Sở Quang sững sờ.
Ghê thật.
Hôm qua trước khi đi ngủ, vẫn còn một nhiệm vụ phụ tuyến chưa hoàn thành, hôm nay số nhiệm vụ chưa hoàn thành biến thành 20+!
Nhiệm vụ cũng rất đa dạng.
Từ những nhiệm vụ không quá khó như “săn bắt dị chủng”, “tích năm tấn gỗ”, “tích 100l nước sạch”, đến những nhiệm vụ vừa nhìn đã thấy rắc rối như “sửa chữa bức tường bên ngoài viện điều dưỡng”, “sửa chữa bức tường tầng hai của viện điều dưỡng”, đầy đủ mọi thứ.
Còn điểm thưởng dao động từ 1 điểm đến 20 điểm.
Mấy nhiệm vụ này đều có một nhãn thống nhất là “hàng ngày”.
“Hàng ngày là ý gì? Mỗi ngày đều đổi mới?” Sở Quang không nhịn được bật thốt.
Nhưng không ai để ý đến hắn.
Hệ thống khu tránh nạn thì không nói được, Tiểu Thất đứng gác ngoài viện điều dưỡng, trong cả khu tránh nạn chỉ có một mình hắn.
Sở Quang thầm tính toán trong lòng, nếu có thể hoàn thành hết 20 nhiệm vụ, sẽ nhận được tổng cộng 150 điểm thưởng.
Đương nhiên, có ít nhất 3/4 số điểm thưởng trong đây không dễ lấy được, chí ít không thể làm trong ngày một ngày hai.
Sở Quang trầm ngâm suy nghĩ.
Nếu mấy nhiệm vụ này đều do mình tự làm, chắc chắn sẽ rất mệt. Nhưng nếu giao cho người chơi làm, hình như chỉ cần bỏ ra vài “điểm cống hiến”.
Nghĩ đến đây, mạch suy nghĩ của hắn trở nên thông suốt.
Bút dạ đặt trong ngăn kéo bàn máy tính.
Sở Quang lấy bút, lập tức dùng thang máy lên mặt đất, sau khi lục tìm trong viện điều dưỡng, thấy một tấm bảng nhựa chưa bị người nhặt rác mang đi đốt.
Phủi sạch bụi trên bảng nhựa, Sở Quang cầm bút dạ vẽ hai đường lên trên sau đó lau sạch, hài lòng gật đầu.
“Không tệ.”
Có thể xóa, có thể viết.
Chính là nó!
Sở Quang dành chút thời gian chọn ra mấy nhiệm vụ người chơi có thể hoàn thành trong【Nhật ký quản lý】rồi viết lên bảng nhựa.
【Thu thập gỗ (Yêu cầu: có thể làm vật liệu xây dựng): mỗi mét 1 điểm cống hiến.】
【Tìm thùng chứa nước (Chất liệu: Nhựa, kim loại. Hình dạng: thùng, chậu. Yêu cầu: Càng lớn càng tốt!) 1~10 điểm cống hiến.】
【Tìm kiếm phế phẩm có thể tái chế: 1~? điểm cống hiến.】
【...】
“Đại công cáo thành!”
Nhìn thời gian, bây giờ là 4 rưỡi, còn một tiếng rưỡi nữa mới đến thời gian online đã hẹn.
Sở Quang không rảnh rỗi, về khu tránh nạn, mở máy tính, lên giao diện trang web chính thức xem, phát hiện số người hẹn trước tăng thêm 10 người so với tối qua.
Bây giờ là 35 người.
Xem ra hôm qua thảo luận trong nhóm vẫn có được hiệu quả thu hút nhất định, lại có 10 cây hẹ tươi giơ tay.
Có điều, Sở Quang nghĩ tiềm lực người dùng trong “Câu lạc bộ Ngưu Mã” cũng bị siết chặt đến mức giới hạn.
Dù sao đây chỉ là nhóm game với quy mô tầm trăm người, số tài khoản hoạt động sôi nổi chỉ đếm trên đầu ngón tay, có lẽ 35 người này vẫn còn sống.
“Nên nghĩ cách quảng cáo khác.”
Việc quảng cáo không thực tế lắm, trang web chính thức của Wasteland OL không có hồ sơ ở trong nước, thậm chí máy chủ cũng không ở trên trái đất.
Với lại, ở đây vẫn tồn tại một vấn đề.
Một khi lượng truy cập càng nhiều, chắc chắn sẽ có lượng lớn “người dùng chất lượng thấp” tràn vào, cũng chính là những người làm việc.
Có lẽ mấy người này chỉ nhấp vào Yes cho vui thôi, hoặc là do không cẩn thận bấm trúng.
Chiêu mộ người chơi như vậy thì chỉ tạo thành một mớ rắc rối.
“Phải nâng cao ngưỡng hẹn trước lên mới được…”
Sở Quang suy tính trong lòng, lặng lẽ ghi nhớ chuyện này.
Bảo Tiểu Thất chỉnh lại trang web chính thức một chút, ví dụ như chỉnh trang chọn đặt chỗ từ cấp một sang cấp hai, cần phải đăng ký tài khoản, điền số điện thoại và địa chỉ nhận hàng mới có thể đặt chỗ.
Tuy hệ thống khu tránh nạn này không cần người chơi điền mấy thứ như địa chỉ nhận hàng, nhưng làm vậy có thể lọc một bộ phận người chơi ý chí không kiên định và “đặt trước vô hiệu”.
Nếu có người mở nhiều máy để đặt trước thì sao?
Hoặc là robot và máy ảo?
Có điều nghĩ đi nghĩ lại, Sở Quang gạt phăng vấn đề này đi.
Nếu hệ thống có thể gửi mũ đến tay người dùng chính xác, vậy chắc chắn có cách xác định thân phận của người đặt trước.
Bản thân có hơi lo bò trắng răng rồi.
“Vẫn chưa phát nhiệm vụ chính mới, hẳn là chưa đủ điều kiện. Tạm thời bỏ qua nhiệm vụ ngày, mấu chốt là “phụ tuyến” còn lại kia… cần một máy phát điện công suất 10KW.”
Điện là vấn đề lớn.
Không thể để trong khu tránh nạn là thời đại tương lai, còn trên mặt đất vẫn sống ở xã hội nguyên thủy được.
Đối với người đến từ xã hội hiện đại như Sở Quang, không có điện chẳng khác gì xã hội nguyên thủy.
“Vẫn nên nghĩ cách giải quyết chuyện máy phát điện thôi!”