Không có quy củ không thành quy tắc.
Nhất là đối với các người chơi thích làm chuyện này, càng không thể mềm lòng.
【Sổ tay người tránh nạn phiên bản 1.0.】
【1. Mệnh lệnh của người quản lý là trên hết, toàn thể cư dân nơi tránh nạn phải tuân theo vô điều kiện.】
【2. Đối với các cư dân vi phạm quy định, người quản lý sẽ bảo lưu sử dụng biện pháp cuối cùng là ‘Cưỡng chế ngủ đông’, ‘Giam cầm’. (Lưu ý: cưỡng chế tương đương với việc buộc đá ra khỏi trò chơi, giam cầm tức là cấm đăng nhập.)】
【3. Người quản lý có quyền giải thích cuối cùng toàn bộ các điều khoản trên.】
Vi phạm quy tắc sẽ bị đá ra khỏi trò chơi, đây không phải là quyền năng NPC bình thường có được.
Nhìn phần chú thích ở cuối Điều 2 của sổ tay người tránh nạn, các người chơi hoàn toàn hiểu được NPC trước mắt không chỉ là NPC, mà còn có một số quyền hạn của GM, có thể ‘Tước quyền’ những người gây ảnh hưởng đến việc người chơi khác trải nghiệm trò chơi.
Hiện tại mới có ít người, nên tạm thời chỉ có ba quy tắc, nếu về sau có gì cần bổ sung, Sở Quang sẽ cân nhắc tung ra phiên bản 2.0, hoặc thậm chí là 20.0.
Ví dụ như quy tắc giữa người chơi và người chơi,giữa người chơi với "NPC", cũng như các điều cấm trong trò chơi.
Một nửa lý do làm một đợt closed beta trước bản beta A cũng là vì điều này.
Không gian bên trong chỗ tránh nạn không lớn, hai mươi căn phòng nhìn có vẻ nhiều, thực ra mỗi căn đều rất nhỏ, lại chứa đầy bốn cabin nuôi cấy.
Dường như người quản lý trước rất sợ hắn không làm việc, mà ở trong này thì miệng ăn núi lở, thế là chuyển sạch sẽ toàn bộ tầng B1, không để lại bất cứ đồ tốt nào cho hắn.
Sở Quang cũng không ở chỗ tránh nạn quá lâu, sau khi nói xong quy tắc lập tức dẫn bốn người và Tiểu Thất đứng trên thang máy thông ra thế giới bên ngoài.
Bốn người thử ngiệm bản closed beta khá nghe lời, cho người quản lý như hắn mặt mũi, chỉ là lòng hiếu kỳ có chút quá mức.
Ngay từ khi đặt chân lên mặt đất, bọn hắn giống như bà Lưu bước vào Đại Quan Viên, dọc đường chạm phải sờ trái, cái gì cũng muốn chạm một chút.
Như trong toàn bộ cơ thể, không có một tế bào nào nhàn rỗi!
Thang máy dừng lại.
Nhìn tia nắng xuyên qua cửa sổ không lành lặn chiếu vào trước thang máy, bốn người chơi đều ngạc nhiên thán phục đối với thế giới chưa từng nhìn thấy.
"Mẹ nó..."
"Ánh sáng này! Bức tường này! Cái này, cái này cái này..."
"Trâu bò quá đi!"
"Ánh nắng xuyên qua các khe nứt trong đống bê tông đổ nát, chiếu vào thảm cỏ mọc lên trên sàn nhà, có thể nhìn thấy bụi bay bên trong luồng ánh sáng bằng mắt thường... mỗi khung hình đều là nghệ thuật, mỗi giây đều là thiêu đốt kinh phí!"
"Tuyệt vời! Vẫn là Lai Nhật của chúng ta có văn hóa!"
"Cút, gọi ông đây là Phương ca!"
"Được, Lai Nhật ca."
"..."
Một đám người chưa trải sự đời...
Sở Quang hơi buồn cười, nhưng hắn cũng hiểu nên giả bộ như không nghe thấy, làm tròn trách nhiệm là NPC của mình, đưa bọn hắn đi tới bên ngoài viện điều dưỡng.
Nhìn công cụ dưới đất, Sở Quang xoay người mặt đối diện với bọn hắn.
"Như các ngươi thấy, chiến tranh hạt nhân đã kết thúc được hai trăm năm. Vị trí bây giờ của chúng ta là ngoại ô phía Bắc thành phố Thanh Tuyền, cách xa hố bom hạt nhân. Trừ khi gặp phải 'Mưa phát sáng' hoặc là các đám mây phóng xạ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, không cần quá lo lắng về vấn đề thừa lượng gamma. Chỗ tránh nạn không thể bảo vệ chúng ta mãi mãi, nền văn minh của chúng ta cũng không thể ẩn mình dưới đống phế tích mãi mãi. Nhớ rằng, chúng ta là đội tiên phong trở lại mặt đất, sau lưng chúng ta còn hàng ngàn hàng vạn người đang đợi tin tức tốt của chúng ta, không có thời gian để trì hoãn. Bây giờ chuyện đầu tiên chúng ta phải làm chính là tu sửa viện điều dưỡng ở dưới chân chúng ta và xây dựng một trạm canh gác trên đống phế tích này. Nó sẽ thành cứ điểm đầu tiên để chúng ta trở lại mặt đất. Ta giao cho các ngươi một nhiệm vụ, nhặt rìu trên mặt đất, đi ra ngoài chặt một ít gỗ trở về. Trước khi mùa đông đến, chúng ta phải dự trữ đủ nhiên liệu, đồng thời phải sửa chữa xong những bức tường vỡ xung quanh chúng ta. Nhớ là đừng đi quá xa, gặp phải dị chủng thì không được hành động thiếu suy nghĩ, lập tức trở về."
"Hành động!"
Sở Quang vốn cho rằng mình phải giải thích rất nhiều.
Kết quả không ngờ rằng những người chơi này còn nghe lời hơn tưởng tượng, dứt khoát xách rìu lên chạy ra ngoài làm việc.
Động tác mau lẹ kia giống như ước gì mình nhanh chóng nói xong, sợ làm chậm trễ công việc của họ.
"Chủ nhân, đám người này thật sự không sao chứ?" Tiểu Thất ở bên cạnh tỏ vẻ lo lắng, nó luôn cảm thấy những người nhân bản này không bình thường.
"Cho nên ta mới kêu ngươi cùng đi."
Sở Quang ngẩng đầu nhìn viện điều dưỡng sau lưng một chút, dừng lại một lát, tiếp tục nói:
"Ngươi đi tới cửa sổ phía Bắc trên tầng ba nhìn xem, nếu như bọn hắn gặp phải chuyện gì, hoặc là đi quá xa thì nhắc nhở ta một tiếng."
Còn hắn, phải đi kiểm tra phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ trước.
Giỏ giấy vụn dừng ở bên cạnh Sở Quang không hề nhúc nhích.
Một lúc sau, Tiểu Thất nhỏ giọng nói.
"... Chủ nhân."
"Làm sao?"
"Cái kia, ta không có chân."
Giỏ giấy vụn di chuyển vòng quanh bắp chân Sở Quang, phô bày phương thức di chuyển của mình, lúc này Sở Quang mới chú ý tới gia hỏa này luôn trượt trên bốn cặp ròng rọc.
"... Được thôi, ta ôm ngươi lên."
Thở dài.
Sở Quang ngồi xổm xuống, khiêng lên trên vai.
Khá tốt.
Cũng nặng lắm.
...
Ken két ——
Rầm!
Cái cây to bằng bắp đùi chậm rãi đập xuống đất, phát ra tiếng vang nặng nề.
"Ta cảm thấy nơi này không giống vùng đất hoang."
"Vậy giống cái gì?"
"Giống một khu rừng hơn... ta đang nói về ‘The Forest’, không biết các ngươi đã từng chơi chưa, ở đó cũng đốn cây, sau đó lợp nhà giống như thế này."
"Mở Hắc Thần Khí, đương nhiên đã từng chơi rồi, không những từng chơi, ta còn xây nhà lên trời. Chẳng qua nơi đó xây nhà dễ hơn nhiều, chỉ cần nhấp chuột, không giống ở đây... Mẹ nó, rìu cũng nặng thật."
"Nói đến bối cảnh, ta thấy nơi này rất chân thực. Ta nhớ trước đây đã xem một bộ phim tài liệu nói về việc trở lại Chernobyl, trong 40 năm không có dấu vết của nhân loại, nơi đó biến thành một hệ sinh thái mới, cao ốc bị dây leo vây quanh, cây cối mọc cao hơn cả toà nhà… Bối cảnh của trò chơi này là vùng đất hoang hai trăm năm sau, không phải là không thể. Thậm chí ta cảm thấy tình hình trong thành phố còn khoa trương hơn chỗ này."
Nhìn đống hỗn độn phía sau, lão Bạch lau mồ hôi, chậc lưỡi.
"Nếu chuyện này xảy ra trong hiện thực, e là phải ngồi tù mọt gông."