Chương 1: Trò chơi chân thật 100% chân thực đến mức nào?

“… Rốt cuộc trò chơi thực tế ảo 100% chân thực đến mức nào?”

Trái đất, trong phòng máy của một trường đại học nào đó.

Nhìn tin nhắn trên group chat, hình ảnh đầu tiên hiện ra trong đầu Diệp Vĩ không phải trò chơi, mà là mấy thứ trắng nõn nà kia.

Cụ thể, đó chính là thiếu nữ Scroll 5 mà hắn đã cài hơn 200 bản Mod và hơn 100 cô vợ tự tay hắn thiết kế đã khôi phục lại trong tệp lưu trữ.

Nếu cụ thể hơn nữa thì khó nói, nếu không thì mất nick luôn.

Nickname trong nhóm của hắn là Nhất Dạ Khởi Sàng Thập Ki Thứ, bởi vì quá dài lại còn không nhã nhặn nên các anh em trong nhóm đều gọi tắt là Dạ Thập.

“Chân thật theo nghĩa đen.”

“Thị giác, thính giác, khứu giác, xúc giác, vị giác… tất cả đều giống hệt như ở thế giới thật, thời gian trong đó cũng là tỉ lệ 1:1 so với thế giới thật, chênh lệch khoảng 12 tiếng đồng hồ, hơn nữa nguyên lý của trò chơi chính là xâm nhập vào trong giấc ngủ của ngươi, cho nên lúc chơi trò chơi là lúc đang ngủ.”

Ông anh vừa gửi hai ba hàng chữ trên có nickname là “Quang”.

Cái nickname một chữ duy nhất nghiêm túc như thế này rõ ràng không hợp với cái tên “Câu lạc bộ Ngưu Mã” của nhóm này tí nào, cho nên các thành viên hài hước trong nhóm thỉnh thoảng sẽ gọi ông anh này là “Ultraman”, “Gaia”, thậm chí là “Khai ca” hoặc “Ngầu”.

Đại Cuồng Phong Cấp Tám (quản trị viên): “Đây là hệ thiết lập giả tưởng sao? (cười)”

Lai Nhật Phương Trường (quản trị viên): “Hơn nữa nghe có vẻ lâu đời rồi, cảm giác như mấy trò thực tế ảo trong mấy tiểu thuyết trên mạng thời kì đầu.”

Bạch Câu Qua Cửa (chủ nhóm chat): “Ha ha, ý ngươi là cái kính thực tế ảo đeo trên đầu ấy hả? Lúc còn đi học ta cũng thích nó lắm.”

Nhất Dạ Khởi Sàng Thập Ki Thứ (quản trị viên): “Kiểu thiết lập này cũng không hợp lý lắm, nhà điều hành không phải là muốn kiếm tiền mà chỉ vì người chơi thích thôi sao? Nếu thật sự chân thực 100% thì làm sao thể hiện được sự cao quý của chiến sĩ Nhân dân tệ? Tất cả mọi người đều cày chay hết!”

Diệp Vĩ không đọc những cuốn tiểu thuyết này, hắn cảm thấy mình trải qua chín năm giáo dục bắt buộc, không giống với người khác, so với thích thì nên truy cầu tính hợp lý hơn.

Vì thế, hắn mới thích đọc truyện huyền huyễn và linh dị.

Lai Nhật Phương Trường: “Người anh em, ngươi quá nghiêm túc rồi. Nếu nói đến tính hợp lý, so với việc sản xuất ra những thứ hư cấu trong tiểu thuyết để kiếm tiền, không phải là khiến độc giả của tiểu thuyết thích thú thì sẽ hợp lý hơn sao?”

Đại Cuồng Phong Cấp Tám: “Đừng nhai đi nhai lại nữa.”

Chủ đề cuộc trò chuyện nhanh chóng lệch hướng.

Tuy rằng câu lạc bộ Ngưu Mã là nhóm chat về trò chơi, nhưng rất hiếm khi nghiêm túc thảo luận về trò chơi như hôm nay, nhất là về một trò chơi hoàn toàn không tồn tại, chỉ do bọn họ tự tưởng tượng ra.

Nhưng mặc dù chủ đề câu chuyện đã hoàn toàn đi xa, ông anh tên “Quang” khởi xướng ra đề tài này vẫn cố chấp kéo về.

Quang: “Ta nói là nếu như.”

Quang: “Nếu thật sự có một trò chơi như thế thì các ngươi có muốn chơi không?”

Nhìn cuộc trò chuyện, Diệp Vĩ cười lắc đầu.

Cái này còn phải hỏi sao?

Nhất Dạ Khởi Sàng Thập Ki Thứ: “Muốn! Sao lại không muốn? Trò chơi chân thực 100% thì sao lại không thử một chút, ngươi hiểu mà. (mỉm cười)”

Đại Cuồng Phong Cấp Tám: “+1, nhưng cái thiết lập mà ngươi nói, ta vẫn thắc mắc, nếu như thời gian trong trò chơi là lúc mình ngủ… ứng dụng kỹ thuật này trong công việc không phải hợp lý sao?”

Bạch Câu Qua Cửa: “Mẹ nó, ngươi là ma quỷ sao?”

Lai Nhật Phương Trường: “Vậy thì ta sẽ ngoan ngoãn đi ngủ. (cười khổ)”

Cai Thuốc: “Nửa đêm rồi các ngươi không ngủ, cứ ở đấy mà mơ.”

“Cười chết mất.”

Càng ngày càng nhiều người trong nhóm phỉ nhổ, còn có một số người không nhắn gì, nhưng cũng rất hào hứng ngồi xem.

Nhóm chat trò chơi có hai trăm người, số thành viên hoạt động sôi nổi thường chỉ có khoảng mười đến hai mươi người, thỉnh thoảng sẽ có vài người “Hắn biết ngươi nhưng ngươi không biết hắn” ra mặt, hỏi ra mới biết đã âm thầm đọc tin nhắn được hơn hai năm rồi.

Ông anh tên “Quang” kia cũng không để ý nữa, tiếp tục đắm chìm trong thế giới của mình.

“Thực tế là dạo gần đây công ty mà ta làm việc đang nghiên cứu phát hành một trò chơi thực tế ảo như vậy.”

Nhóm chat đang sôi nổi đột nhiên yên tĩnh trong chốc lát, nhưng ngay sau đó, bọn họ như có hẹn với nhau, một đống tin nhắn nhảy lên.

“Cái mẹ gì cơ?”

“Thật hay giả?”

“Ôi người anh em, suýt nữa ta đã tin rồi đấy. (cười)”

Diệp Vĩ nghĩ ông anh này diễn hơi lố rồi.

Trò chơi trực tuyến thực tế ảo hoàn toàn nhập vai?

Chân thật 100%?

Vớ vẩn.

Giống như Cuồng Phong đại ca nói, nếu như thứ trò chơi đó thật sự tồn tại thì sẽ dùng làm trò chơi?

Đương nhiên, trực tiếp dùng trong lĩnh vực công việc thì không hợp lý lắm. Trong tưởng tượng của hắn, nếu như thật sự có loại kĩ thuật đỉnh như thế, vậy nhất định sẽ được dùng trong lĩnh vực quân sự đầu tiên.

Dùng để huấn luyện bộ đội đặc chủng thì tuyệt vời!

Ông anh tên “Quang” kia không nói gì nữa, chỉ quăng qua một đường link.

Diệp Vĩ tiện tay mở ra, phát hiện đó là trang web của một trò chơi.

Trang chủ của trang web không được đầu tư lắm, nhìn như kiểu không có tiền mời designer vậy, trên trang chủ trống trơn chẳng có nội dung gì, chỉ có ba hàng chữ tiêu điều:

【Trò chơi thực tế ảo 100% chân thật – “Wasteland OL”】

【Số người đặt trước: 0】

【Đặt trước: Yes / No】

Diệp Vĩ nở nụ cười.

Hay thật, tâng bốc lâu như vậy, hóa ra là để quảng cáo, cũng không biết là do web lậu hay mạng yếu, nhưng thống kê số người đặt trước rất chân thực, không có kiểu làm giả số liệu tới tận tám chữ số, rồi viết một đống thứ linh tinh như kiểu trò chơi này rất hot.

“Chậc, ta đây cũng muốn thử xem ngươi là thứ gì.”

Hắn thử nhấn chọn Yes.

Nhưng điều khiến hắn bất ngờ là không có mục đăng ký nhảy ra như dự đoán, ngoại trừ việc “Số người đặt trước” từ 0 biến thành 1 ra thì không có bất kì thay đổi nào khác.

“Cái game rách này không cần đăng ký tài khoản?”

Điều này khiến Diệp Vĩ không thể hiểu nổi, hắn không đoán được cái thứ này có phải là quảng cáo không.

Không lẽ là bị virus, cũng không có khả năng lắm.

Bây giờ đã là thời đại nào rồi, phần mềm diệt virus hoạt động rất nhanh chóng, vẫn còn có kiểu chỉ nhấn Yes/No trên trang web mà bị nhiễm virus được sao?

Đừng nói là dùng máy tính của trường học, đến cả dùng máy cá nhân hắn cũng chẳng sợ mấy thứ này.

【Số người đặt trước: 11】

Đất Hoang, khu thường trú lánh nạn số 404.

Nhìn những con số hiện lên web trên màn hình máy tính, Sở Quang ngồi trong căn phòng chật hẹp thở phào nhẹ nhõm, buông con chuột đang nắm chặt.

“Như vậy là được rồi sao?”

Trả lời hắn là hai hàng chữ:

【Nhiệm vụ hoàn thành.】

【Khen thưởng: Một bộ áo chống đạn nano carbon, điểm thưởng +5.】

Bức tường một bên của gian phòng hơi rung lên, ván cửa hợp kim mở ra một độ cong, để lộ một bộ đồ màu đen ở bệ sau cánh cửa.

Bộ đồ được đẩy vào trong, sau đó cánh cửa hợp kim đóng lại, căn phòng cũng yên tĩnh trở lại.

Sở Quang lập tức đứng dậy khỏi bàn máy tính, đi tới nhặt bộ đồ đó lên.

Bộ đồ rất nhẹ, cảm giác như đồ ngủ bằng lụa, sờ rất nhẵn nhụi mềm mại, khó mà tưởng tượng được thứ này lại có thể chống đạn.

【Tên: Áo chống đạn nano carbon.

Công dụng: Có thể hấp thụ công năng của đạn, phân tán lực trùng kích trong phạm vi độ bền chịu được, chống lại lực xuyên thấu ở một mức độ nhất định, giảm bớt tổn thương.

Độ bền: 100%.】

Phần thưởng thu được từ hệ thống tránh nạn thường được để trong kho vật phẩm, có kèm theo giới thiệu sản phẩm và hướng dẫn sử dụng.

Sở Quang lập tức cởi áo ra, mặc nó vào.

Ban đầu hơi lạnh một chút, nhưng hắn nhanh chóng thích ứng được.

Lúc này, vật kim loại hình trụ đặt trong góc phòng phát ra âm thanh điện tử vô cảm:

“Chúc mừng ngài, chủ nhân, xem ra ngài đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên.”

“Ngươi có thể đừng lên tiếng bất ngờ được không.”

“Vâng, chủ nhân.”

Con robot nhìn như sọt giấy vụn kia tên là Tiểu Thất, là trợ lý của người quản lý khu tránh nạn số 404, theo quy định thì nó không có tên, chỉ có số hiệu 777, nhưng Sở Quang thấy phiền nên đặt cho nó một cái tên.

Còn Sở Quang là ai, làm sao lại ở trong khu tránh nạn số 404 này thì phải nói đến một đêm mây đen gió lớn…