Biết được cách để đạt điểm kinh nghiệm, Giang Phong bắt đầu rục rịch muốn quay lại vị trí chủ bếp.
Thế nhưng phòng bếp là địa bàn của đồng chí Giang Kiến Khang, ông ấy chính là quân vương của phòng bếp, từ nhỏ là dao gọt vỏ, dao róc xương, dao gọt hoa quả, đến lớn là nồi sắt, thớt gỗ, lò than, đều là hạ thần của ông ấy. Khả năng mà Giang Phong có thể mưu nghịch dưới trướng của ông ấy là không thể nào.
Suốt cả ngày trời, Giang Phong mới tìm được một cơ hội để nấu tô súp trứng rong biển. Đây là khi thừa dịp đồng chí Giang Kiến Khang bận tối mắt tối mũi, bằng không Giang Phong đến nồi cũng không được động đến.
Mười giờ tối, cửa hàng đóng cửa, đồng chí Giang Kiến Khang và Vương Tú Liên thu dọn phòng bếp, như thường lệ đưa Giang Phong về nhà trước.
Trước khi rời đi, Giang Phong mang theo hai củ dưa leo từ phòng bếp.
Một đĩa dưa leo đập quy củ, cái từ hình dung này đúng là quá tầm thường. Giang Phong cảm thấy, bản thân từ nhỏ đã làm dưa leo đập cho Vương Tú Liên, dày công làm món này mấy chục năm rồi, đánh giá ít nhất cũng phải cái gì mà màu sắc, mùi thơm, hương vị đều đủ cả.
Trần Tú Tú đã được nếm thử dưa leo đập, như vậy đã đủ để cả một vườn gia tộc dưa leo bị diệt tộc.
Về đến nhà, Giang Phong đứng trong phòng bếp cẩn thận dò xét quả dưa leo thuận tay lấy từ chỗ nào đó của Vương Tú Liên.
Một mập một gầy, một dài một ngắn, mặt ngoài thô ráp, trên màu vàng xanh lá của vỏ còn có mấy vết rạch dưới quá trình cọ rửa mạnh mẽ của Vương Tú Liên.
Dưa leo đập …. Thì phải đập như nào?
Đã từng đập qua vô số củ dưa leo, tất cả mập, yếu, gầy đều được Giang Phong chứng kiến lâm vào trầm mê.
Đập dưa leo thì còn phải đập như nào chứ? Lẽ nào bản thân còn phải giống tiểu thuyết võ hiệp, vận khí đan điền, dùng chân khí do thám cấu tạo bên trong của củ dưa leo một lần, trong khi đưa dao phay ra, nhanh nhẹn một chút, khi đập dưa leo phải xoay tròn sống dao ….
Thôi đi, hắn làm không nổi.
Lấy dao phay ra, để dưa leo lên cái thớt gỗ, đập đập đập.
Không có mùi thơm mê người, cũng không có màu sắc mê người, lại càng chẳng có phát sáng.
Dưa eo vẫn là dưa leo, chỉ là bị đập ra thôi.
Đổ giấm, cho vài giọt nước ớt, vậy là hai đĩa dưa leo đã hoàn thành.
Giấm là do đồng chí Giang Vệ Quốc tự mình cất, nước ớt thì do đồng chí Giang Kiến Khang tự mình làm.
【 Một phần dưa leo đập bình thường không có gì lạ 】
【 Một phần dưa leo đập được cho nhiều dấm chua hơn】
Giang Phong: …
Mặc dù không biết tại sao ở trong nhà cũng có thể nhìn thấy ghi chú, nhưng hai ghi chú này hiển nhiên làm cho người khác không hề vui vẻ tí nào.
Sau mười phút đồng hồ, Giang Phong bưng đĩa dưa leo đập, được cho nhiều dấm chua hơn, đi gõ cửa nhà hàng xóm.
Năm phút trước đó, sau khi thu dọn xong nhà bếp trở về, đồng chí Vương Tú Liên mãnh liệt khiển trách hành vi đêm hôm khuya khoắt rồi còn đập dưa leo của Giang Phong là lãng phí thức ăn, con mắt tinh tường ăn hết đĩa dưa leo bình thường không có gì lạ rồi dặn dò Giang Phong đưa một cái đĩa khác đến cho Trần Tú Tú ở bên cạnh ăn.
“Tú Tú, cái đứa trẻ đó không phải thích ăn dua leo đập nhất hay sao? Lúc nhỏ con đập dưa leo còn cho nhiều dấm chua như thế con bé đều có thể ăn hết sạch sành sanh!”
Giang Phong hoài nghi giọng nói lớn của đồng chí Vương Tú Liên, Trần Tú Tú ở sát vách chắc chắn đã nghe rõ mồm một.
Khi Trần Tú Tú mở cửa ra, nhìn thấy Giang Phong bê một đĩa dưa leo đập rõ ràng thì ngây ngẩn cả người.
“Ăn không?” Câu nói này đã xuất hiện vô số lần trong những cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ.
“Ăn.” Trần Tú Tú vô thức nói.
Trần Đốc Tụ không ở nhà, nhưng mà đây là chuyện bình thường, bắt đầu từ khi Giang Phong có kí ức, ông ta ba ngày thì đến hai ngày là đi công tác.
Giang Phong để đĩa dưa leo đập ở trên bàn ăn, trên bàn ăn đã có một bát cháo nguội lạnh để trong lồng bàn, không có thức ăn đi kèm.
Hơn nữa lại còn là một bát cháo, có vẻ bề ngoài không hề đẹp mắt, nhìn giống như đã bị cháy.
Giang Phong nhíu nhíu mày, hỏi: “Cậu không ăn cơm tối à?”
“Tôi không ăn nổi.” Trần Tú Tú đầy vẻ chán ghét.
Nhìn dáng vẻ này của cô ấy, Giang Phong không nhiều lời, trực tiếp đi vào phòng bếp.
Phòng bếp của nhà Trần Tú Tú so với phòng bếp của hậu trù khách sạn của nhà họ Giang thì đơn giản hơn rất nhiều. Hai cái dao phay, thớt gỗ đều có chút ẩm ướt và hơi nứt ra, một cái chảo, một bình muối, một hũ dầu, rõ ràng là không có bất kì gia vị nào khác nữa.
“Cậu muốn nấu cơm à??” Trần Tú Tú không ngăn anh lại, châm chọc cười cười, “Nhà tôi không có gì cả, chỉ có một cái chảo, một túi gạo, còn có bột thay cơm.”
Quả nhiên, mở tủ lạnh ra, bên trong ngoại trừ bia thì rỗng tuếch chả có gì cả.
“Ừ, đúng rồi, còn có bia của ông già nữa.” Trần Tú Tú nhìn anh, “Nguyên liệu nấu ăn của nhà cậu chắc đều để hết ở tiệm rồi, tôi mà muốn ăn thì hâm nóng lại bát cháo này là được rồi.”
Những lời này được phát ra từ miệng Trần Tú Tú đủ để chủ của tất cả các quán ăn cô ấy từng đi qua bị doạ cho chết khiếp.
Trước đây cái miệng nhỏ của Trần Tú Tú từ nhỏ đã bị đồng chí Giang Kiến Khang chiều cho sinh hư, sao có thể sẽ ăn một bát cháo thất bại sền sệt lại còn khét lẹt như thế kia chứ?
“Tôi làm một phần cháo trắng cho cậu.” Giang Phong cũng biết không thể nấu đồ ăn được, liền đưa ánh mắt về phía bao gạo duy nhất trong phòng bếp.
Trần Tú Tú ngồi trên ghế, yên tĩnh nhìn Giang Phong nấu cháo.
Người nhà họ Giang không thích ăn cháo, mà muốn ăn cũng sẽ không bao giờ ăn cháo trắng, ít nhất cũng phải là cháo thịt tôm tươi ngon, hoặc cháo thịt bò, cái loại có thể khiến cho người ta cảm nhận được vị cháo thịt tuyệt vời. Loại cháo trắng nhạt nhẽo vô vị này, là món ăn không thể nào xuất hiện trên bàn cơm của nhà họ Giang.
Nấu cháo phải cẩn thận, cần phải nắm chắc tỉ lệ của gạo và nước, nắm chắc thời cơ chuyển lửa, quấy đều một cách cân xứng, khiến cho hạt gạo nào cũng chắc nịch, xốp giòn.
Đương nhiên, những thứ này Giang Phong đều không làm được.
Anh chỉ có thể nấu được một bát cháo làm cho người ta cảm thấy có thể ăn được và còn là một bát cháo trắng nhạt nhẽo vô vị ăn không chết người.
“Chúng ta cũng lâu rồi không gặp nhau nhỉ?” Trần Tú Tú đột nhiên nói.
“Ừ, chắc cũng phải một năm rồi. Sau khi cậu lên đại học là chúng ta không còn gặp nhau nữa.” Giang Phong tỉ mẩn nghĩ lại.
“Buổi trưa hôm nay khi tôi chắc gặp cậu xém chút nữa là không nhận ra tôi rồi, hoá ra tôi béo lên không thành hình người, giống như là một viên thịt vậy.” Trần Tú Tú nói, nhìn nhìn cánh tay mình.
“Thực ra cậu không có béo.” Giang Phong vừa quấy nồi cháo, vừa nói chuyện: “Ít nhất dưới mắt nhìn của bố mẹ tôi thì cậu không béo chút nào.”
Định nghĩa đối với người béo của người nhà họ Giang là. Bé hơn 100 cân đều không được coi là béo, chỉ có thể coi là cường tráng.
Trần Tú Tú thoáng chốc nở nụ cười: “Cũng đúng, cũng chỉ có bọn họ mới không xem tôi là đứa béo.”
“Ăn kiêng giảm béo có hại cho cơ thể, đây là cậu nói đó.” Giang Phong nói.
Khi học cấp 3, mỗi lần tan học, Trần Tú Tú đều đến tiệm nhỏ của nhà họ Giang ăn cơm, lúc nào cũng vừa ăn thịt vừa híp híp mắt nói: “Tôi cũng biết là ăn nhiều thịt sẽ bị béo phì, nhưng lượng cơm tôi ăn vào lớn như vậy, nếu để ăn kiêng giảm béo thì sẽ có hại cho cơ thể.”
“Tôi biết mà.”
“Lúc bắt đầu tôi cũng muốn vận động giảm béo, nhưng thật sự là rất khó, cậu không thể nào tưởng tượng được một đứa béo 85 cân chạy một vòng quanh sân điền kinh khó đến mức nào đâu. Ăn kiêng thì đơn giản hơn nhiều, chỉ cần mua thuốc nôn mửa, nôn nôn tí là có thể gầy rồi.”
“Cũng không cần phải đi đến tiệm bán quần áo đặc biệt để mua quần áo nữa, đi trên đường cũng không bị người khác nhìn chằm chằm như sinh vật lạ, sau này thuốc nôn mửa cũng không cần dùng nữa, nhìn thấy đồ ăn mặn đầy dầu mỡ sẽ tự khắc muốn nôn, tốt hơn nhiều.”
Giang Phong không biết nói gì nữa, nhà họ Giang từ trước đến giờ không thiếu người béo, hơn nữa mỗi người đều là cao lớn vạm vỡ có thể đánh mười tên mập mạp, cũng không có người nào đui mù nói ra mấy lời như thế, càng sẽ không có người đi trên đường dùng ánh mắt quái dị nhìn bọn họ, có khi nhìn thấy gã to con mặt bự như thế ở trước mặt còn trốn đi chỗ khác.
Giang Phong chỉ có thể yên lặng nấu cháo.
Rất nhanh, một nồi cháo trắng bình thường không có gì nổi bật được ra lò.
【 Một nồi cháo trắng hương vị có thể xem xét】
Đây là lời đánh giá cao nhất mà trò chơi dành cho tất cả món ăn của Giang Phong trước đây rồi đấy.
Đặt chén cháo trắng trước mặt Trần Tú Tú, trên mặt Trần Tú Tú viết đầy hai chữ từ chối.
Cô ấy không muốn ăn cái gì cả và thậm chí là muốn không bao giờ ăn đồ ăn nữa.
Nhưng cô ấy lại không thể từ chối ý tốt của Giang Phong.
Cháo trắng vẫn còn bốc lên hơi nóng, Trần Tú Tú cầm đũa, gắp một miếng dưa leo nhỏ nhất.
“Đạt C.”
“Đinh, đạt được 10 điểm kinh nghiệm.”
“Ngon lắm.” Trần Tú Tú thấp giọng nói.
Giang Phong: ?????
Anh nhớ không nhầm thì mình đã tăng thêm nhiều giấm hơn vào dưa leo đập này đấy!