Cách trang trí và bố cục của nhà hàng mới đẹp quá mức so với tưởng tượng của Giang Kiến Khang. Vốn dĩ trong lòng ông ấy còn có chút thấp thỏm thì giờ lập tức sôi sục ý chí chiến đấu. Ông ấy bỏ đứa con trai của mình lại và lôi kéo đồng chí Vương Tú Liên đến chợ nông sản ở gần đó để tìm hiểu tình hình.
Vì có một nhà hàng lớn như vậy nên cần phải lựa chọn cẩn thận nguồn cung cấp nguyên liệu nấu ăn.
Giang Phong đã quen với việc bị bố mẹ mình bỏ lại, anh trở về ký túc xá cùng với Vương Hạo.
“Anh Phong, em vừa nhìn thấy bát canh trong có tổ yến với thịt gà trên bàn ăn ở tầng một. Đó là món gì vậy?” Vương Hạo tò mò hỏi.
“Đó là món mà bố tôi dùng để phô trương và thu hút khách hàng. Ông ấy căn bản không biết làm nó.” Giang Phong nói xong, nhìn thấy Vương Hạo có chút sững sờ thì lập tức giải thích với cậu ta: “Món ăn đó phải sử dụng tổ yến trắng làm nguyên liệu chính. Bố tôi chỉ biết lý thuyết suông, chứ thực tế thì chưa làm bao giờ. Còn ông nội tôi thì đã làm món đó khi ông ấy còn là đầu bếp ở trong một nhà hàng quốc doanh."
Vương Hạo chợt hiểu ra và nói: "Bảo sao mà tài nấu nướng của anh lại tốt như vậy, hóa ra là do gia đình truyền lại."
Khi đi đến siêu thị ở bên cạnh trường học, Giang Phong đột nhiên dừng lại.
"Cậu có muốn ăn salad dưa chuột không?"
Trong túi của anh có vài quả ớt khổ và dầu ớt.
Vương Hạo cũng là người nổi tiếng thích ăn uống nên chắc sẽ cho anh tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm trong việc nấu nướng. Nếu đợi đến khi cậu ta nếm thử tay nghề của đồng chí Giang Kiến Khang vào đêm nay rồi mới nấu cho cậu ta ăn thì có lẽ sẽ không còn dễ lừa gạt như trước nữa.
Vương Hạo đương nhiên biết món salad dưa chuột: "Anh Phong, anh vậy mà còn biết làm món này sao? Đi thôi, đi thôi, trong siêu thị có dưa chuột. Chờ anh làm xong thì em sẽ đăng lên vòng bạn bè để cho mấy tên tham ăn sống ở bên cạnh biết."
Hai mắt Giang Phong sáng lên: "Bọn họ đều đến trường học sao?"
"Lũ súc sinh đó đến đón năm mới từ trước nên tất cả đều đang ở đây. Anh Phong, lần này chúng ta phải đóng cửa thật chặt. Lần trước bọn chúng ngửi thấy mùi cơm niêu sườn heo nên tấn công hết sạch, không để lại cho em một miếng nào." Vương Hạo cười hì hì nói.
“Không sao đâu, lần này tôi sẽ làm nhiều hơn một chút. Cậu cứ đi hỏi bọn nó xem có muốn ăn không?” Đương nhiên là Giang Phong sẽ không từ chối nếu lũ kia muốn tới. Bởi vì ở trong mắt anh, những tên này chính là điểm kinh nghiệm sáng lấp lánh!
Do Giang Phong đã nói như vậy nên Vương Hạo lấy điện thoại di động ra hỏi mọi người trong nhóm WeChat và quả nhiên đã nhận được sự hưởng ứng nhiệt tình của mấy tên nam sinh trở lại trường học từ sớm.
Giang Phong mua mười quả dưa chuột.
Dưa chuột trong siêu thị của trường học không được tươi cho lắm, nhìn thoáng qua thì thấy đã già rồi. Chất lượng cũng không tốt nên anh không thèm chọn nữa mà chỉ lấy mười quả trông có vẻ được, sau đó tự mình mang đi cân rồi đến quầy thu ngân để tính tiền.
Thấy anh mua mười quả dưa chuột, bác gái ở quầy thu ngân còn cố ý nhìn anh thêm mấy lần.
“Đừng mua rau củ ở trường học, mấy cái đó đều sử dụng thuốc kích thích tăng trưởng đấy.” Có lẽ là vì thấy bộ dạng của Giang Phong trông khá ưa nhìn, nên bác gái mở miệng nhắc nhở vài câu: “Ở phía sau khu chợ bán buôn có một cái chợ bán rau nhỏ, trong đó có rất nhiều rau củ tự trồng, không có thuốc trừ sâu và cũng khá tươi mới."
“Cảm ơn bác gái.” Giang Phong ngọt ngào nói lời cảm ơn rồi lấy điện thoại di động ra và nhắn cho đồng chí Giang Kiến Khang tin tức này.
Vương Hạo đang đợi Giang Phong ở lối vào của siêu thị. Khi cậu ta thấy anh xách một túi lớn dưa chuột đi ra thì ngạc nhiên hỏi: "Anh Phong, em nhớ rõ ở trong kí túc xá của chúng ta không có con dao làm bếp nào đúng không?"
Trong kí túc xá chỉ có một con dao sắc dùng để gọt hoa quả, đó cũng là lý do tại sao bình thường Giang Phong không muốn nấu ăn ở trong kí túc xá. Bởi vì nếu dùng con dao gọt hoa quả đó thì anh phải mất cả nửa ngày để thái miếng thịt. Nghĩ đã thấy rất tốn công.
“Một con dao gọt hoa quả là được rồi.” Giang Phong nói.
Điều quan trọng để làm salad dưa chuột chính là kỹ năng dùng dao, tiếp theo là các nguyên liệu. Mỗi thứ đều có một hương vị riêng nhưng tóm lại là kiểu gì cũng sẽ không quá tệ.
Về phần kỹ năng dùng dao.
Với kỹ năng dùng dao cơ bản như vậy thì bắt đầu từ năm lớp năm tiểu học, Giang Phong đã có thể cắt quả dưa chuột và làm ra món salad một cách hoàn chỉnh rồi.
Phòng trọ trong khu ký túc xá của bọn họ ở tầng năm. Khi Giang Phong xách một túi gia vị và một túi dưa chuột lên tầng năm thì suýt chút nữa anh đã nghĩ rằng bản thân đi nhầm tầng.
Từ chỗ cầu thang đi đến phòng năm trăm linh một chật ních người, cao thấp béo gầy đều có đủ, liếc mắt nhìn thoáng qua thì thấy có ít nhất là mười mấy người.
Ai không biết còn tưởng rằng mọi người đến vây xung quanh ở đây là để đánh nhau.
“Mẹ kiếp, tôi vừa mới nói một câu mà các người đã đến đây rồi.” Nhìn thấy tình huống này, Vương Hạo không kìm được mà chửi bậy một câu.
Trong số đó có bạn học cùng lớp với Giang Phong, có một số người học cùng khoa, và còn có những người thường xuyên đến mua đồ ở quầy bán đồ ăn vặt của Vương Hạo, cũng thường xuất hiện ở phòng năm trăm linh một này.