Giang Phong lại mở lại bảng thuộc tính một lần nữa, nhưng tất cả những gì nhìn thấy chỉ là một dòng thanh tiến trình.
Tiến độ cập nhật: 0%
Có thể là do trái đất hơi xa xôi mà tốc độ mạng lại quá chậm.
Một giờ đồng hồ trôi qua, tiến độ cập nhật mới có 2%
Giang Phong: ...
Chẳng trách người ta đều nói là ngôi làng trái đất, ngôi làng trái đất, tốc độ mạng trong thôn làng này rất chậm.
Nếu trò chơi đang cập nhật thì Giang Phong sẽ đến quán ăn phụ giúp.
Những khách quen cũ đều biết quán ăn nhỏ của gia đình Giang Phong sắp phải chuyển đi rồi, mấy ngày này việc kinh doanh cực kỳ hot, bất luận có phải là quán ăn hay không, cửa hàng từ 6 giờ sáng đến 10 giờ tối đều chật kín người.
Buổi trưa ngày hôm sau, khi Giang Phong đến quán ăn phụ giúp, vừa hay nghe thấy một vị khách quen đã hai mươi năm cảm thán nói: “Sau này chỗ chúng tôi đây sẽ không thể nào tìm thấy một quán ăn có đồ ăn ngon như quán ăn của các anh nữa.”
Thành phố Z bé nhỏ này không phải là không có đầu bếp giỏi, nhưng người có tay nghề giỏi hơn Giang Kiến Khang lại là một đầu bếp chính ở một quán ăn đã 30 năm tuổi trong thành phố, ban đầu là một quán ăn, sau đó được đổi thành khách sạn, giá các món ăn cũng đắt hơn nhiều lần so với các món ăn ở quán ăn vặt Kiện Khang.
Trước đây có một khoảng thời gian phổ biến các quán ăn nhỏ ở địa phương ít người biết đến nhưng đồ ăn thì lại rất ngon, và quán ăn vặt Kiện Khang là cửa hàng có mức độ phổ biến cao nhất. Khoảng thời gian đó, ngày nào Giang Phong cũng chạy đi ship hàng, da đen đi mấy tông liền, người không biết còn tưởng anh vừa đi học chuyển gạch ở công trường.
Trở lại chuyện chính, đối với những vị khách quen cũ, Giang Kiến Khang cũng có chút không nỡ.
Ban đầu, lúc nhà hàng quốc doanh đóng cửa, Giang Kiến Khang thất nghiệp, công việc ổn định không còn nữa, cảm giác như trời sập đến nơi vậy. Ông ấy cùng với đồng chí Vương Tú Liên đem toàn bộ số tiền tích cóp được mua lấy cửa hàng này rồi mở một quán ăn nhỏ, lúc mới bắt đầu nếu như không phải nhờ sự ủng hộ của những vị thực khách này thì Giang Kiến Khang sẽ nghèo đến nỗi có thể đi ăn xin ở cầu vượt luôn.
Làm sao có thể tiết kiệm được một khoản tiền để đến thành phố A mở nhà hàng như bây giờ.
Hôm nay là ngày kinh doanh cuối cùng của quán ăn vặt Kiện Khang, vốn dĩ là dự định mở thêm hai ngày nữa, kết quả ông cụ lại về quê sớm, đồng chí Giang Kiến Khang và Vương Tú Liên cũng chuẩn bị đến thành phố A trước dự kiến.
Nhà hàng mới sắp khai trương rồi, phải đi làm quen với nó một chút.
Buổi tối của ngày kinh doanh cuối cùng, Giang Kiến Khang mời tất cả những vị khách quen cũ của quán ăn vặt Kiện Khang và những người trong khu phố cũ đến ăn cơm. Trong quán ngồi không đủ chỗ, phải đặt thêm bàn ở bên ngoài quán, hầu hết những chủ cửa hàng của con phố này đều là những người quen trong khu phố cũ của Giang Kiến Khang, biết tin quán ăn vặt Kiện Khang sẽ chỉ hoạt động ngày cuối cùng, họ đã nhường vị trí trước cửa hàng của mình, nhiều chủ cửa hàng còn cho mượn bàn ghế, thậm chí còn có mấy chủ cửa hàng còn cho mượn bát đũa ở cửa hàng của mình.
Những chiếc bàn, những chiếc ghế với quy cách không giống nhau, màu sắc cũng không giống nhau phủ đầy cả một con phố.
Giang Kiến Khang ở sau bếp, bận bịu không ngừng nghỉ từ lúc 6 giờ đến tận 9 giờ 15 phút, từng món từng món được Giang Phong liên tục bưng ra.
Với ba mươi bốn bàn khách, hầu như tất cả mọi người Giang Phong đều có ấn tượng.
Lúc này Giang Phong mới đột nhiên nhận ra rằng, từ lúc nào, quán ăn vặt Kiện Khang lại có nhiều khách quen như vậy.
11 giờ, những vị khách cuối cùng cũng ra về hết.
Giang Kiến Khang đã mệt lả người, mồ hôi nhễ nhại, chiếc áo sơ mi ngoại cỡ đã lâu thấm đẫm mồ hôi, ông ngồi dưới quạt điện trong quán để hong gió.
Giang Phong và đồng chí Vương Tú Liên thu dọn bàn ghế bát đũa, dọn dẹp sạch sẽ tinh tươm xong liền đưa đi trả, nhân tiện gửi lời cảm ơn.
Thu dọn xong xuôi cũng đã hơn 12 giờ rồi, thành phố Z không nhộn nhịp về đêm, 12 giờ trên đường phố ngoài đèn đường ra thì không có bất kỳ ánh sáng nào nữa.
Giang Kiến Khang đứng trước cửa quán, thở dài nhìn tấm biển đã cũ nát rồi tháo xuống.
Ông không có ý định bán hay cho thuê cửa hàng, cứ để nó ở đây cũng được.
Từ đó thành phố Z không còn quán ăn vặt Kiện Khang nữa.
“Con trai!”
“Dạ.”
“Theo ông nội học hành cho đàng hoàng rồi nhận học trò, mở chuỗi cửa hàng, đợi bố mẹ từ thành phố A trở về, chúng ta sẽ mở một nhà hàng lớn hơn!”
“Chuỗi cửa hàng?”
“Bố đã nghĩ xong tên cửa hàng rồi, gọi là Kiện Khang Quán!”
“…”