Chương 16: Trò Chơi Công Lược Toàn Năng - Chương 15

Edit: Mều

Chương 15:

Sau khi nghi thức kết thúc, diễn viên đều về vị trí của mình.

Hôm nay quay ngoại cảnh nên nhân vật không nhiều, trọng điểm là nam nữ chính và Liễu Bạch Trúc, phụ là tiểu sư đệ đến truyền lời.

Mở màn là cảnh Mộ Dung đánh lén Liễu Bạch Trúc, vì có cảnh đánh nhau nên thầy võ thuật giảng giải động tác cho hai người trước.

Cận Vũ đóng không ít phim võ thuật nên việc treo người trên dây đã tập mãi thành quen, ngược lại là Khương Ly mới lần đầu đóng phim, thầy võ thuật không yên tâm nên nói thêm hai lần.

Cảnh sơn dã trong rừng.

Mộ Dung hạ thấp người trốn trong bụi rậm, cách đó không xa là Liễu Bạch Trúc đang đưa lưng về phía hắn ngồi dưới tàng cây điều tức, đám mây vừa che khuất mặt trời, Mộ Dung liền kiễng mũi chân phát lực, thân hình mạnh mẽ nhảy lên cầm kiếm đâm về phía Liễu Bạch Trúc.

Mây trắng đi qua, ánh sáng dần chiếu, thân kiếm lóe lên tia sáng mang theo khí thế ác liệt.

Liễu Bạch Trúc đang nhắm mắt tĩnh tọa bỗng dưng khẽ động lỗ tai, nghe trong gió truyền tới tiếng kiếm, hai mắt vừa mở, nghiêng người tránh thoát lưỡi kiếm từ sau lưng, tay trái nhanh chóng nắm chặt lấy chuôi kiếm bên cạnh, "vù" một tiếng, trường kiếm ra khỏi vỏ.

Mũi kiếm hai người chạm vào nhau, nơi giao nhau vẽ ra nhiều đốm lửa.

Hai người từ chiêu thức đến vũ khí đều giống nhau, chiêu thức của Mộ Dung mang theo sự tàn nhẫn, mỗi một chiêu đều mang thế sét đánh, mà Liễu Bạch Trúc lại mềm mại như nước, lùi một bước để tiến hai bước, trong lúc nhất thời hai người đánh đến khó dừng được."

"Cắt!"

Chu Tấn hô tạm dừng, hai người từ trên cao dần dần thả xuống, nói: "Động tác của Khương Ly còn chậm, lúc xuất kiếm lưu loát một chút, đừng làm động tác thừa thải!"

"Xin lỗi đạo diễn, tôi biết rồi."

Khương Ly gật đầu với đối phương, thân thể này tuy thể chất ổn nhưng vẫn có khiếm khuyết, đôi lúc vẫn không theo kịp các động tác võ.

"Thật xin lỗi anh Vũ, làm phiền anh lại diễn lần nữa."

Cận Vũ không để ý, khoát tay nói: "Không sao, cậu đừng lo lắng. Vừa nãy biểu hiện rất tốt."

"Được."

Chuyên viên trang điểm tới giúp hai người chỉnh trang lại rồi tiếp tục quay.

Khi hai người đang đấu thì nữ chính Sở Yên Nhiên xuất hiện, vẫy tay gọi hai người: "Cảnh ca, Liễu ca, tới giờ rồi!"

(Vì đang đóng phim cổ đại nên tui sẽ để các nhân vật gọi nhau theo kiểu cổ đại.)

Cô vừa lên tiếng, hai người liếc mắt nhìn sang rồi song song lui về sau, ngừng tỷ thí.

Sở Yên Nhiên chạy tới đưa cho hai người khăn lau mồ hôi, sau đó le lưỡi với Mộ Dung một cái, ghét bỏ nói: "Cảnh ca thật sự quá mất mặt rồi. Đánh lén cũng không thắng được Liễu ca."

"Không phải đâu, là Cảnh ca nhường ta thôi." Liễu Bạch Trúc ôn hòa cười nói, đem trường kiếm cất vào vỏ.

"Nghe thấy chưa?" Mộ Dung gõ trán Sở Yên Nhiên, "Cho dù ta không đánh thắng Bạch Trúc thì đánh ngươi vẫn là dư sức."

Sở Yên Nhiên nghe vậy, tức giận nhìn hắn chằm chằm: "Còn tự hào mà đi so sánh với ta à, không biết xấu hổ!"

Ba người đùa giỡn một phen, một tiểu đồng mặc áo bào trắng chạy tới nói sư phụ quay về, ba người mau quay lại.

"Cắt!"

Cảnh quay tới đây là kết thúc, Khương Ly là người mới nhưng toàn bộ quá trình chỉ NG

(not good)

một lần, hơn nữa động tác cùng ánh mắt rất đúng góc quay, diễn cùng Cận Vũ nhưng không bị rơi vào thế yếu.

Chu Tấn vốn còn sợ cậu lần đầu diễn sẽ khá phiền phức nhưng không ngờ lại rất hài lòng, vỗ vai cậu, mặt nghiêm túc lộ ý cười: "Cậu nhóc này không tồi, tiếp tục cố gắng. Còn có Cận Vũ hôm nay rất tốt, tiếp tục bảo trì."

Hai người cười đáp, Cận Vũ quay người về phòng hóa trang, Khương Ly đang định đi thì nghe thấy phó đạo diễn Giang đột nhiên gọi cậu lại: "Tiểu Khương dúng không?"

Khương Ly nhìn nụ cười trên mặt đối phương, không biết gã gọi mình vì chuyện gì.

"Phó đạo diễn Giang."

"Nghe nói đây là lần đầu cậu đóng phim?" Phó đạo diễn Giang tiến gần hai bước, tính thăm dò mà nói, "Hình như nhìn cậu có chút quen."

Khương Ly lui một bước: "Là lần đầu đóng phim. Có thể là khuôn mặt của tôi tương đối phổ thông nên thoạt nhìn cảm thấy quen mắt."

Phó đạo diễn Giang bị nghẹn, gã nhìn chằm chằm gương mặt "phổ thông" kia, cố ép cười hiền: "Tôi cũng nghĩ vậy, trước đây chưa từng thấy."

Khương Ly gật đầu, nói "Xin lỗi không tiếp" rồi đi về phòng hóa trang.

Phó đạo diễn Giang nhìn bóng lưng của cậu, hy vọng Khương Ly có thể hiểu được ý của gã, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, trước đây chưa từng có liên quan nào.

Bởi vì đang quay ở ngoại ô nên phòng hóa trang chỉ là được dựng lên vài tấm bạt ở dưới bóng cây che ánh nắng, bằng không nhất định sẽ nóng tới chết.

Khương Ly vừa tới, Tiểu Chu đã đưa cậu chai nước rồi cầm quạt nhỏ giúp cậu quạt để cậu khỏi bị say nắng.

"Để tôi cầm được rồi." Khương Ly cầm lấy quạt nhỏ, vì ở ngoài trời nên vẫn nóng nhưng có còn hơn không.

Vừa nãy Khương Ly quay phim, Phùng Đông cũng ở bên cạnh nhìn nên cũng thấy sau khi cậu dừng quay thì phó đạo diễn Giang có gọi cậu nói mấy câu, chờ Khương Ly tới đây kéo cậu sang một bên, thấp giọng hỏi: "Vừa nãy phó đạo diễn tìm cậu có việc gì?"

Nếu như là người bình thường nói chuyện với Khương Ly thì anh không để ý nhưng thanh danh phó đạo diễn Giang không tốt, thích giao dịch ngầm, còn hay dùng một số thủ đoạn không sạch sẽ. Lúc trước trong tay anh có một nghê nhân vội vã muốn nổi danh nên lừa anh bò tới giường đối phương rồi cuối cùng bị đối phương làm cho bị thương phải nhập viện.

Ban nãy thấy đối phương chủ động tìm Khương Ly nói chuyện, anh đã cảm thấy không ổn, với tướng mạo của Khương Ly không bị đối phương chú ý là không có khả năng.

"Không có gì, chỉ tùy tiện hỏi hai câu." Khương Ly chú ý thấy trán Phùng Đông đổ mồ hổi nên nghiêng quạt thổi gió cho anh một chút.

Tùy tiện hỏi hai câu?

Phùng Đông khẽ cau mày, nghĩ thầm chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy, nhìn xung quanh mấy lần, phát hiện không có ai chú ý liền hạ thấp giọng nói: "Khương Ly, cậu nghe anh đừng tiếp xúc với ông ta. Nếu ông ta có tìm cậu thì có thể tránh liền tránh, không cần đi đường vòng, biết không?"

Ở giới giải trí nhiều năm như vậy, Khương Ly không cần nghĩ cũng biết lời của anh như vậy là có ý gì.

Kiếp trước lúc cậu mới chân ướt chân ráo bước vào giới giải trí từng bị một nhà sản xuất phim vừa ý, đối phương liên lạc với người đại diện của cậu bỏ tiền mua một buổi tổi của cậu, chỉ cần đáp ứng không chỉ có tiền mà còn có đất diễn.

Lúc đó vừa mới ký hợp đồng, tư lịch cậu không có gì đặc biệt, chỉ có thể quay ít quảng cáo không có danh tiếng cùng chụp mấy tấm hình, người đại diện vì muốn kiếm lời mà lừa cậu đi tới bữa tiệc của dối phương. Gã cưỡng ép cậu phải nghe theo, cậu không theo, dùng chai rượu đập lên đầu đối phương, cuối cùng phải bồi thường cho đối phương rồi bị công ty đóng băng hai năm.

Ở trong cái giới này, người đại diện bán nghệ nhân của mình là chuyện rất thông thường, dùng thân thể của nghệ nhân đổi lấy tài nguyên, tiền tài, tiếng tai, nghệ nhân đi lên thì đương nhiên giá trị của người đại diện cũng sẽ lên theo, có không ít nghệ nhân bị người đại diện của mình lừa gạt đem bán cho người khác.

Khương Ly đã sớm nhìn thấu những chuyện này, cậu không ngờ tới chính là Phùng Đông là người đại diện của mình không bao lâu sẽ chủ động nhắc nhở cậu phó đạo diễn Giang không phải là người tốt, không nên tiếp xúc với đối phương.

Loại khuyên nhủ thiện ý này khiến trong lòng cậu rất ấm áp.

Phùng Đông thấy cậu không lên tiếng cho là cậu không lọt lời của mình không khỏi có chút thất vọng nhưng vẫn nhấn mạnh nói lại.

Khương Ly cười đáp: "Em biết rồi. Anh Phùng, anh yên tâm."

Lúc cậu nói những lời này, ánh mắt sạch sẽ như hồ nước trong khiến người ta tin tưởng.

Nghe cậu nói như vậy, Phùng Đông yên lòng cũng cười nói: "Vậy thì tốt, đi trang điểm lại đi."

Nhìn bóng lưng rời đi của Khương Ly, Phùng Đông nhớ lại cảnh quay của Khương Ly ban nãy, ở cậu không hề có cảm giác gò bó của người mới mà từ động tác tới biểu cảm đều rất tự nhiên, không có cảm giác giống như lần đầu đóng phim, thiên phú như vậy chỉ cần dùng thời gian mài giũa nhất định sẽ đạt thành tựu.

Sau khi trang điểm lại tiếp tục cảnh quay kế tiếp.

Sau một ngày quay phim, Khương Ly cảm thấy thân thể này vô cùng uể oải, cho dù trên mặt cậu không biểu hiện nhưng vẫn không thể khống chế lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.

Trong kịch bản có không ít cảnh đánh nhau, mới ngày đầu mà đã mệt thế rồi nếu không cố gắng nâng cao thể lực thì nhất định sẽ ảnh hưởng tới tiến độ quay phim.

Dù sao cũng mới là ngày thứ nhất, Chu Tấn không yêu cầu tăng ca, an bài xong cảnh quay hôm sau rồi để mọi người tản đi.

Vì để chọn được diễn viên có thực lực sát với nguyên tác nên thời gian chọn vai diễn ra khá lâu nên Chu Tấn muốn quay phim nhanh hơn, liên tiếp mấy ngày đều là diễn ngoại ô, ngoại trừ ngày thứ nhất thì những ngày sau đều diễn tới khuya khiến rất nhiều diễn viên than trời gọi đất.

Khương Ly một người diễn hai vai mà hai nhân vật này không ít đất diễn nên lịch trình của cậu càng dày đặc hơn so với người khác, chỉ ngắn ngủi một tuần mà cả người gầy đi mấy ký, nhưng dưới cường độ luyện tập cao khiến cơ thể săn chắc hơn nhiều, cũng bắt đầu chậm rãi tiến vào trạng thái làm việc cao độ, không giống lúc đầu còn chảy mồ hôi lạnh.

Lúc cậu đang đóng phim thì Giang Trạm cũng đang bận lu bu, sản nghiệp trong tay hắn có giải trí, khách sạn, nhà hàng, sắp tới còn định đầu tư bất động sản nên những ngày qua đều đi đấu giá đất đai.

Hết một ngày làm việc bận bịu, Giang Trạm nhận mèo con Kỷ Thư đưa tới, là mèo con hai tháng tuổi giống Ragdoll.

Mèo Ragdoll là Giang Trạm tự chọn vì tính cách dịu dàng, ngoan ngoãn.

Mèo con co người ở trong lồng, cúi đầu liếm lông, Giang Trạm đưa tay sờ nó một chút, mèo con kêu meo, cực kỳ ngoan ngoãn.

Giang Trạm rất hài lòng, thưởng cho Kỷ Thư một tháng lương, mang theo mèo tan tầm sớm định cho Khương Ly một sự ngạc nhiên nho nhỏ.

Những ngày qua cả hắn và Khương Ly đều rất bận, thời gian gặp mặt rất ít, Khương Ly đóng phim về muộn có lúc ngủ ở khách sạn đoàn phim an bài, có lúc về nhà nhưng vừa về đã ngã đầu lên gối, hai người không nói được mấy câu.

Kỷ Thư cùng Giang Trạm trở về đi tới chỗ bán đồ dùng cho mèo rồi mua ổ mèo, nơi cho mèo đi vệ sinh, giá leo trèo, thức ăn,.. toàn bộ những vật dụng vần thiết, hơn nữa còn đều là đồ chất lượng tốt.

Sau khi dọn đồ theo lời dặn của Giang Trạm, Kỷ Thư nhìn boss đang chơi với mèo trên sofa, lên tiếng nói: "Giang tổng, tôi đi trước."

Giang Trạm không ngẩng đầu mà vung tay, lực chú ý nằm trên người mèo con không để ý tới hắn, mới vừa rồi còn làm nũng kêu meo meo mà sao giờ đột nhiên không để ý nữa.

Đùa một lúc cũng không thấy có đáp lại, Giang Trạm mất hứng, cho nó ăn rồi ôm tới ổ mèo, còn mình đi vào thư phòng.

Buổi tối lúc Khương Ly quay về đã thấy trong phòng khách có giá leo trèo của mèo cao chừng hai mét thuộc kiểu gốc cây già.

Ở dưới giá còn có ổ mèo, nơi vệ sinh của mèo và đồ chơi cho mèo.

Trong ổ mèo truyền tới tiếng kêu yểu điệu của mèo con, cậu phản ứng lại, nhanh chân đi tới thì thấy có mèo con đang nằm trong ổ mèo.

Mèo con lông trắng ngẩng đầu lên, con mắt màu xanh làm mê mê tỉnh tỉnh nhìn cậu, nhẹ nhàng kêu: "Meo~"

Một tiếng này khiến tâm Khương Ly mềm thành vũng nước, kinh hỉ tới quá đột ngột khiến cậu không dám bế mèo con.

"Đứng ngốc ở đó làm gì, cho cậu đấy."

Ở bên cạnh truyền tới thanh âm của Giang Trạm, Khương Ly quay đầu nhìn thấy hắn đứng ở cửa thư phòng.

Đời trước Khương Ly muốn nuôi thú cưng nhưng bận công việc sợ chăm sóc không tốt nên không nuôi, sau muốn giải nghệ để nuôi thì chưa nuôi đã chết.

Lần trước nói muốn nuôi thú cưng bị Giang Trạm từ chối, cậu còn cho là phải chờ sau khi kết thúc bao dưỡng mới có thể nuôi nhưng không ngờ Giang Trạm sẽ mang mèo về tặng cậu.

Xúc động ở trong lòng ngực vỡ tung ra, loại cảm giác được người khác đặt ở trong lòng khiến đầu óc cậu nóng lên, quay người chạy về phía Giang Trạm rồi như trẻ con nhảy lên ôm hắn.

"Giang Trạm, sao anh lại tốt như vậy chứ!"

Giang Trạm bị cậu ôm đột ngột phải lui về sau, hai tay vội vã nâng mông cậu đề phòng cậu ngã xuống, nhẹ giọng trách cứ: "Chạy nhanh như vậy làm gì?"

"Tôi thật sự rất cảm động." Khương Ly không che giấu được niềm vui sướng, ôm mặt hắn hôn một cái, nói lại lần nữa, "Anh quá tốt rồi!"

Từ khi hai người quen biết tới nay, đây là lần đầu tiên hắn thấy Khương Ly vui vẻ như vậy. Giang Trạm bị lây nhiễm cảm xúc của cậu, tâm tình tốt lên, đang muốn cúi đầu hôn cậu thì Khương Ly nhảy xuống người hắn rồi chạy như bay trở về ôm mèo.

Giang Trạm: "..."

Khương Ly yêu thích không buông ôm mèo nói chuyện, cứ "Bảo bối à, ba ba rất thương con", "Tiểu tâm can của ba", Giang Trạm ở cạnh nhìn không nổi đi qua lên tiếng nói: "Đừng nhận thức loạn, nó gọi cậu là ba thì gọi tôi là gì?"

Đừng nói là gọi mẹ nha? Không đúng địa vị chút nào!

Khương Ly nghe vậy, suy nghĩ một chút rồi đề nghị: "Anh là kim chủ ba ba của tôi, hay là gọi ông?"

Giang Trạm: "..."

Chỉ với cái miệng này của cậu, đừng nói nửa năm, chỉ nửa tháng bao dưỡng mà sắp tức chết hắn rồi.

..

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu hồ lô: Ông ơi! Ông ơi!

Giang Trạm: Nhân sinh như một vở kịch, vì hữu duyên mới gặp nhau, vì việc nhỏ mà nổi nóng, quay đầu ngẫm lại cần gì phải... Đệch cụ nó!