Chương 15: Chương 15

Phương Dĩnh Đông ngồi trên ghế phụ, vẫn giữ im lặng, gương mặt nhìn qua có chút nghiêm nghị, không biết đang suy nghĩ gì.

Hạng Du cũng không nói chuyện, tập trung lái xe, trực tiếp lái về nhà mình. Đậu xe đàng hoàng trong gara. Tắt đèn xe, Hạng Du thở dài, mở đèn bên trong xe lên, cười nói: “Bác sĩ Phương, muốn ăn cái gì, lúc nãy quên mua đồ ăn rồi.”

Phương Dĩnh Đông vẫn trầm mặc, Hạng Du nghiêng người qua, cầm lấy cổ tay y, nhẹ nhàng kéo về phía mình, ai ngờ lại nghe đối phương hít hà một tiếng.

Hạng Du nhíu mày, nâng tay y đưa đến trước đèn xe để nhìn, trên cổ tay ửng đỏ một vòng, còn bị tróc một chút da, trên mu bàn tay cũng có vài vết xướt, may mắn là không phải quá nghiêm trọng, máu chỉ chảy chút ít rồi ngưng.

“Là khi nãy bị tên khốn kia làm?”

Phương Dĩnh Đông vẫn không nói lời nào, chỉ im lặng, ngoan ngoãn để hắn cầm tay, mà hai mắt…cũng không nhìn hắn.

Hạng Du cảm thấy bất lực cực kỳ, nghiêng hẳn người qua, một tay chống lên ghế phụ, một tay xoay mặt y lại. Hai mắt đo đỏ, bên trong là một màn nước mỏng, dùng sức cắn môi dưới, cằm bị Hạng Du bắt lấy không thể không nhìn hắn, liền nhắm hai mắt, nhưng không ngờ một cái nhắm mắt này lại làm cho nước mắt rơi ra khỏi tròng mắt kia.

Trong lòng Hạng Du nhói một cái, mạnh mẽ kéo y ôm vào lòng, động tác nghiêng người có chút khó khăn nhưng Hạng Du lại không nghĩ nhiều như vậy, một tay đỡ lấy eo, tay còn lại thì sờ sờ đầu người kia.

Hạng Du cũng không ngờ mình có một ngày lại có thể dịu dàng đến như vậy, nhìn người khác đau khổ hắn cũng đau khổ, thì ra người đang khổ sở kia, chính là người mình thầm mến sao?

“Được rồi, bác sĩ Phương, đừng khóc nữa, tôi rất đau á.”

Tự phỉ nhổ bản thân, đến “á” cũng nói ra miệng được, cái đồ miệng tiện mà, miệng tiện mà!!

Phương Dĩnh Đông không phải là muốn khóc nhưng cả người run rẩy, nghe được những lời hắn nói thì nước mắt như vỡ đê mà trào ra không ngớt.

“……Tôi……”

Bác sĩ Phương vừa nói được một chữ liền bị nghẹn nấc đến phải thở dốc không ngừng.

“Đừng nói, đừng nói gì hết.” Hạng Du nhẹ nhàng vỗ lưng y, giúp y thuận khí. “Anh không cần nói gì hết, tôi đều biết cả mà, tôi tin anh, đừng để ý đến đồ cặn bã kia, lời gã nói anh cứ xem là phế thải đi! Khốn kiếp!”

Hạng Du càng nói lại càng tức, nếu không phải vừa rồi nhận ra sắc mặt của bác sĩ Phương không tốt, bản thân hắn cũng sẽ không đơn giản mà tặng tên kia hai đấm như vậy đâu.

“Được rồi, không khóc nữa, anh muốn ăn cái gì?”

Hạng Du đỡ Phương Dĩnh Đông ngồi ngay lại, thay y lau nước mắt, nhìn thấy y vẫn còn nhắm mắt, ra chiều dù sống dù chết cũng không chịu nhìn mình. Ý xấu lại nổi lên, sáp qua, chạm nhẹ một cái trên môi y, khiến bác sĩ Phương hoảng đến mức nhất thời mở to mắt, một đôi mắt phượng hẹp dài, ấy thế mà lại trợn trên tròn xoe.

Hạng Du cười cười, nói: “Bác sĩ Phương, lần đầu tiên tôi thấy mắt anh giống như chuông đồng nho nhỏ đó.”

Nâng tay y lên, bản thân hắn cũng không hiểu vì sao lại như có chút thành kính mà hôn lên vệt đỏ nơi cổ tay ấy, cười nói: “Bác sĩ Phương, ăn mì tình yêu được không? Lần này đến lượt tôi nấu cho anh ăn.”

Phương Dĩnh Đông vẫn là lần đầu đến nhà Hạng Du, nhà cũng không lớn lắm, là loại hai phòng ngủ một phòng khách điển hình, trong phòng làm việc thì có đến ba mặt tường đều là kệ sách, là loại giá sách bằng gỗ nguyên khối cực kỳ quý giá có cửa kéo là kính trong suốt, nhìn qua là có thể thấy hết các loại sách đặt bên trong, có một ngăn chất đầy sách đã từng xuất bản của hắn, hai ngăn khác là sách tham khảo linh tinh. Nhìn qua thì phản ứng đầu tiên chính là: đồ sộ!

Trong phòng còn có một chiếc máy tính, bên cạnh là một cái laptop khác vẫn còn đang chưa tắt máy, trên màn hình là file word [Mặt nạ dối lừa] đang viết được một nửa.

[Mặt nạ dối lừa] đã gần đến kết thúc rồi, một phần của đoạn kết sẽ không post lên forum, chừa lại để xuất bản, đây là chỉ thị mà Bi kịch biên tập đưa ra cho hắn.

Phương Dĩnh Đông liếc mắt một cái, thấy là kết cục của [Mặt nạ dối lừa] thì không dám xem nữa, đi đến giá sách xem sách khác.

Hạng Du nghĩ bác sĩ Phương quả thật là cục cưng ngoan mà.

“Bác sĩ Phương, lúc đến nhà anh cũng không thấy, anh giấu sách ở đâu thế?”

Phương Dĩnh Đông cảm nhận được hơi thở của hắn, rụt rụt cổ dịch về phía trước, nói: “Không có giấu…”

“Sao — không giấu sao?” Hạng Du tỏ vẻ vô cùng thất vọng, “Tôi còn nghĩ anh thích Ác Tục Du Hí, thích đến mức quyển nào ra cũng mua. Nói vậy là không phải à, bác sĩ Phương, tôi rất thương tâm đó!”

Hạng Du cũng bị những lời mà bản thân vừa nói hại rơi da gà đầy đất nên không chọc Phương Dĩnh Đông nữa, vào bếp nấu mì tình yêu, vừa nấu vừa nói: “Bác sĩ Phương, cuối tuần sau bọn Thư Nhiên có tổ chức tiệc cuối năm, anh có đến không?”

Phương Dĩnh Đông cũng đi theo hắn vào bếp, nghĩ một chút, sau đó mới gật đầu: “Ừ. Hẳn là không có lịch phẫu thuật.”

“Đi nha, đến lúc đó tôi đến đón anh, cùng nhau đi… Anh ra ngoài đi, trong bếp bị ám khói dầu vào người đó.”

Tay nghề nấu mì của Hạng Du tốt hơn bác sĩ Phương rất nhiều, hơn nữa thứ làm ra cũng không phải là mì ăn liền tình yêu gì gì đó.

Hạng Du muốn chiên một cái trứng để trên mì, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhớ đến cái chảo rán mini lần trước khi Đồ Ngốc giục bản thảo đã thuận tay mang đến.

Chảo rán mini cực kì mini, mỗi lần cũng chỉ có thể chiên được một cái trứng, vô cùng phiền phức, bất quá trứng chiên ra lại có hình trái tim. Hạng Du đã từng khinh bỉ rằng loại chảo này cũng chỉ có mấy cô nhóc mơ mộng mới có thể mua.

Đồ Ngốc lại mỉa móc qua, nói dùng mấy thứ này cần phải có tay nghề, đừng thấy là hình trái tim thế nhưng nếu chiên lại không nhất định ra hình ra dạng được! Hạng Du nổi điên, đuổi người đi, lưu đồ lại.

Ngây người nhìn chảo mini hai giây, Hạng Du khịt mũi một cái, đổ dầu vào, chiên trứng……

Tiệc cuối năm đều vô cùng quy mô, người đến cũng đặc biệt nhiều, chủ yếu là vì có thể mang theo người nhà cho nên tiệc năm nay lại hoành tráng chưa từng có, cũng có rất nhiều người đến là vì Ác Tục Du Hí.

Bi kịch biên tập còn cố ý điện thoại cho Hạng Du, cảnh cáo hắn, không được ‘leo cây’ giữa chừng!

Hạng Du nghĩ, tôi là người như vậy sao?

Sáng sớm đã gọi điện cho bác sĩ Phương rồi, bác sĩ Phương nói không có lịch phẫu thuật, có thể đi.

Chờ đến giữa trưa, gọi điện thoại thì di động lại không có ai tiếp, mãi đến chiều cũng không ai bắt máy, Hạng Du lái xe đến bệnh viện, gặp được nhóc y tá Tiểu Mộc, nhỏ nói anh rể với bác sĩ Phương lúc trưa bị gọi đi, bây giờ vẫn đang phẫu thuật.

Hạng Du khách khí nói cám ơn, lúc này Đới Đông Bành lại gọi điện đến.

“Lão đại, cậu sao vẫn chưa đến? Đừng nói là cậu không đến đó! Mọi người đều là vì cậu mà đến, cậu nếu như leo cây…”

“……” Hạng Du nhíu mày, “Qua liền.”

Lại gọi điện cho Phương Dĩnh Đông một lần nữa, vẫn không có ai bắt máy, đành phải một mình lái xe đi dự tiệc.

Thư Nhiên đại ma vương hôm nay mặc một bộ vest đen, trên mũi là một cặp kính gọng vàng, tay cầm ly rượu chân dài, gương mặt luôn thường trực nụ cười, một bộ dáng nhã nhặn, bất quá tuyệt đối là một tên bại hoại nhã nhặn.

Xung quanh là một đám danh môn thục nữ, Thư Nhiên vẫn nói cười rất tự nhiên, chỉ là thường thường miết mắt về phía bên cạnh, Hạng Du không biểu hiện gì, người phía bên kia không phải là tổng biên tập bên tổ đam mỹ sao?

Thư Nhiên thấy Hạng Du liền cáo từ với đám mỹ nữ kia, chào hỏi với Hạng Du, “Đã tới à, tôi còn nghĩ cậu sẽ cho cả đám leo cây.”

Bác sĩ Phương không đến, Hạng Du cũng không có tâm tình để dự tiệc, chẳng qua là đã đáp ứng rồi, không thể không đến.

Hạng Du nhìn người kia một chút, lại mở miệng nói: “Anh thích người kia sao lại không theo đuổi? Hay là thấy như vậy thú vị hơn?”

Thư Nhiên sửng sốt, rồi lập tức bình tĩnh cười, tay đẩy kính mắt một chút, đánh trống lảng, “Bác sĩ Phương không đến à?”

Hạng Du nhếch mày, đáp không đúng hỏi thì coi bằng khỏi đáp.

Thư Nhiên lại dùng chiêu bài nhã nhặn của mình mà mỉm cười, vỗ vai Hạng Du, “Tôi đoán là không đến.”

Nói xong lại cực kỳ khó ưa mà xoay người bỏ đi, chẳng qua còn lưu lại một câu ẩn chứa tiếng cười, “Không thì cậu cũng không mang bộ mặt người chết như vậy.”

END 15