Chương 17: QÚA KHỨ

Trời sáng, tại nhà ông Thái. Lão là người thức dậy đầu tiên, nhìn sang thấy bà Bích vẫn còn đang đắp chăn ngủ. Lão vươn vai ngồi dậy, cái lạnh buổi sáng khiến cho lão cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều sau những ngày khó chịu.

- Buổi sáng thức dậy thật là sảng khoái. – Lão khẽ thì thầm. Quay sang bà Bích lão gọi to. – Này!! Sáng lắm rồi dậy đi thôi bà già!!.

Không thấy bà Bích trả lời mà chỉ im lặng một cách lạ thường. Ông Thái giục.

- Có dậy không hả?! Bà còn định nướng đến khi nào nữa!!. Hồi khuya kêu ngủ sớm mà không nghe!! Cứ khoái cãi thôi!!.

Bất chợt ông Thái cảm thấy có điều gì đó hơi lạ, bình thường bà Bích thường dậy rất sớm thế mà bây giờ lại nằm lì như thế, chắc tại vì hôm qua thức khuya quá chăng?. Sự yên lặng của bà Bích khiến ông Thái phải e dè. Lão đưa tay đến gần, từ từ cầm lấy tấm chăn lạnh, tay lão run run kéo nhẹ. Bất chợt cảm giác nơi bàn tay có gì đó ươn ướt, tim lão chợt sững lại, trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Lão dùng hết sức giựt phăng lấy tấm chăn kéo mạnh, hình ảnh trước mắt khiến lão dường như chết ngất, lão trợn mắt hét lên thất thanh.

- Áaaaaaa....aaa...!!!. Trời ơi.... ai đó... cứu với....!!!.

.......

- Rầm...!!!. – Trí tung cửa phòng chạy vào. Hắn nhìn thấy xác mẹ hắn nằm ngửa trên giường tứ chi và đầu đều bị bẻ ngoặc ra đằng sau, máu me lênh láng, hình ảnh khủng khiếp đến độ khiến khuôn mặt ông Thái trở nên co rúm lại.

- Là nó... chính là nó... ha ha... nó trở về rồi... đã trở về rồi... ha ha!!. – Bất chợt lão vừa nói vừa cười như người điên dại.

- Cha àh!... Cha!!!. Bình tĩnh lại đi cha!!. – Trí tiến lại gần trấn tĩnh ông Thái.

- Có chuyện gì vậy!!. – Toàn từ ngoài chạy vào hỏi to. Hắn nhìn theo ánh mắt của ông Thái, hình ảnh trước mắt khiến hắn rụng rời cả hai chân ngồi phịch ra đất, không nói nên lời.

Lần lượt sau đó tất cả những người còn lại đều chạy vào phòng. Nhìn thấy thi thể đã lạnh của má chồng trước mắt, Dung bất thần không nói nên lời, cô dựa hẳn lưng vào tường, tay bụm miệng cố giữ bình tĩnh nhưng lại không thể nào kiềm nổi hai dòng lệ tràn trên khóe mắt.

- Áaaaaa....!!!. – Nga hét lên thất thanh rồi ngã quỵ xuống đất run lẩy bẩy.

Cũng như những lần trước, con Đẹt hoàn toàn bất tỉnh nhân sự, chỉ khác là không thể thốt ra lời mà thôi.

- Gọi công an đến đây!!!. – Trí lớn tiếng quát.

Lòng bàn tay hắn chợt nắm chặt lại nhưng chỉ vài khắc sau đó môi hắn lại khẽ nhếch lên, điều này chỉ xảy ra trong thoáng chốc mà thôi, hắn đang cười chăng?, điều gì đã khiến hắn có thái độ như vậy?. Giây phút đó chỉ có mỗi Dung là nhìn thấy được.


Hai giờ sau, tại nhà ông Thái. Các trinh sát đang thực hiện nhiệm vụ của mình, họ xem xét mọi nơi quanh phòng và tìm những gì mà họ cho đó có thể là những bằng chứng liên quan đến vụ án. Người nhà của nạn nhân thì ngồi tập trung tại phòng khách và được lấy lời khai ngay tại chổ.

Tín nhìn khắp nơi xung quanh hiện trường vụ án, mọi giả thuyết về diễn biến của vụ án cứ xoay quanh đầu óc, anh biết rằng vụ án mà anh đang theo dõi có một điều gì đó rất kỳ lạ và nằm ngoài khả năng của anh, đã có ba người chết mà vụ án lại chưa đi đến đâu thật là khiến người ta đau cả đầu. Tín nhăn mặt thở dài đi về phía cửa sổ, đây có lẽ là lần đầu tiên anh cảm thấy vô cùng khó khăn khi phải đối mặt với những vấn đề khó giải thích.

- Chẳng lẽ không còn cách nào khác để tìm ra cách hung thủ giết người sao?. – Tín khẽ lẩm bẩm một mình. – Tất cả cửa sổ đều được khoá từ bên trong, hung thủ không thể nào lẻn vào được, còn nếu nói chính chồng nạn nhân là hung thủ thì lại không thể, làm sao một người già như ông ấy lại có thể bẻ gãy tứ chi của nạn nhân được. Chỉ có thể là những người còn lại trong nhà mà thôi, nếu hung thủ cố ý lẻn vào phòng giết người không lẽ chồng nạn nhân lại không hề hay biết với lại ổ khoá cửa phòng vẫn còn nguyên vẹn không có vết trầy xước nào trước khi con nạn nhân phá cửa vào. Tại sao mọi chuyện cứ như là dấu chấm hỏi to tướng vậy nhỉ?!.

- Thưa thiếu tá!!. Chúng tôi phát hiện một vật lạ trong miệng nạn nhân!!.

- Vẫn là cánh hoa Sứ phải không?!.

- Vâng!!. Đúng vậy thưa thiếu tá!!.

- Hừ! Lại là nó!! Đây là lần thứ ba rồi!!. – Tín gác tay lên trán tỏ vẻ chán nản.

Bỗng một người thanh niên chạy vào thưa.

- Thiếu tá!! Chúng tôi đã tìm được vật chứng mà anh nói đến!!.

- Tốt! Nó vẫn còn nguyên vẹn chứ?! Họ đã giấu đi phải không?!.

- Có lẽ thế, chúng tôi vừa tìm được trong nhà kho, nó được giấu rất kỹ!.

- Được rồi, nếu họ cố ý giấu kỹ như thế chắc chắn là có vấn đề, đem vật chứng và những người còn lại cùng về sở thôi nào!!. – Mặt Tín trở nên lạnh lùng.

- Vâng, thưa thiếu tá!!.


Hai giờ sau đó, tại Cơ Quan Cảnh Sát Điều Tra Huyện Long Mỹ. Các trinh sát chia nhau lấy lời khai của từng thành viên trong gia đình ông Thái. Không hiểu vì sắp đặt trước hay chỉ là sự ngẫu nhiên mà Trí là người được Tín ưu tiên lấy lời khai trước.

- Cũng như anh nói từ 3 giờ đến 4 giờ sáng hôm nay anh và vợ đang ở trong phòng ngủ nên mọi động tĩnh anh đều không hay biết phải không?. – Tín nheo mắt nhìn Trí.

- Thưa sếp!! Từ nãy đến giờ sếp chỉ hỏi những câu ngớ ngẩn như vậy, bộ sếp không thấy mệt sao?. – Trí cười khoẩy.

- Hình như cái chết của mẹ anh không thể khiến anh đau lòng thì phải? Tôi thấy anh vẫn còn đủ bình tĩnh để đối phó với những câu hỏi của tôi.

- Thưa sếp! Tôi có đau lòng hay không thì cũng đâu có cần phải cho sếp thấy, tôi nghĩ sếp nên tập trung vào chuyên môn thì tốt hơn.

- Ở đây chúng tôi biết phải làm sao, không cần anh phải nhắc nhở đâu!.

- Tôi còn việc quan trọng ở nhà rất nhiều, tôi nghĩ mình không có thời gian với sếp ở đây. Mẹ tôi vừa mới qua đời, còn cha tôi thì như điên như dại, tôi nghĩ sếp cũng không ác nhân tới nỗi không cho người con này chăm sóc cha mình chứ?.

- Hì!. Anh khéo biện minh cho mình lắm, anh nói là lo cho cha hay là anh cần phải về nhà gấp để phi tang vật chứng hoặc muốn xóa bỏ vết tích gì đó?.

- Này!!. Tôi nghĩ sếp nên cẩn thận lời nói của mình. Nếu chưa có bằng cớ sếp không nên buộc tội người khác như vậy. Thật không hiểu sao sếp lại được lên cái chức vụ này đấy!. - Trí nhếch mép.

Tín trầm ngâm không nói gì, anh khẽ nói nhỏ với người lính canh bên cạnh và ra hiệu cho hắn ta đi ra ngoài. Sau khi tên lính canh đi khỏi, Tín đến gần nơi Trí ngồi, anh dùng hai tay xách ngược áo của Trí lên và thì thầm vào tai hắn.

- Tao rất muốn biết hiện tại mày đang nghĩ cái quái gì trong đầu?. Tao chắc chắn rằng mọi việc đều có liên quan tới mày!. Nếu tao có bằng cớ mày sẽ không có cơ hội để được cười như thế đâu!!. Nghe rõ chưa?!.

Sau khi được Tín thả lỏng ra, Trí vội sửa lại cổ áo và nói rất nhẹ nhàng vào tai Tín.

- Nếu sếp cảm thấy đủ tự tin về bản thân thì sếp cứ việc. Còn bây giờ tôi không có thời gian để kể chuyện cổ tích cho sếp nghe đâu. Tôi đi được rồi chứ sếp!!.

Sau khi Trí ra ngoài, người bước vào kế tiếp chính là Dung. Nhìn thấy Dung, Trí mỉm cười ấm áp và nói.

- Anh chờ em ở bên ngoài nhé!.

Dung mỉm cười gật đầu đáp lại, điều đó vô tình làm cho khuôn mặt của Tín thay đổi lạ, hình như có điều gì đó làm Tín khó chịu mỗi khi nhìn thấy Dung và Trí.

.......

- Đã mười năm không gặp, em vẫn khỏe chứ?!. – Tín từ tốn.

- Thời gian qua anh cũng không thay đổi gì nhiều!. Không ngờ bây giờ anh lại được thăng chức cao như vậy!.

- Anh xin lỗi! Thật ra anh....!. – Tín lắp bắp.

- Anh không cần phải nói nữa, em đủ hiểu mà!. Có lẽ em không xứng đáng để được nhớ tới hơn là sự nghiệp của anh. Lúc đó em quá khờ dại khi tin vào lời hứa ngày xưa. Không hiểu tại sao lúc đó em cứ đinh ninh là anh sẽ về. – Dung tỏ vẻ bình thản khi đối mặt với Tín.

- Không như em nghĩ đâu!. Lúc đó anh có ý định trở về mà, chỉ tại....!.

- Tại sao? Chỉ tại àh? Hai năm, năm năm, rồi mười năm, bây giờ gặp lại anh chỉ nói được hai từ "chỉ tại" thôi sao?. – Dung mỉm cười buồn bã.

Nghe Dung nói như vậy, Tín im lặng không nói gì, anh thở dài và mồi lấy một điếu thuốc rồi trầm ngâm nhìn Dung.

- Em lập gia đình từ khi nào vậy?. – Tín gặng cười hỏi.

- Cách đây hai năm! Thật ra chúng em đã gặp nhau từ bốn năm trước, anh ấy đối xử với em rất tốt, biết hoàn cảnh gia đình em khó khăn anh ấy đã giúp đỡ rất nhiều và em rất biết ơn về điều đó.

- Vì thế mà em đồng ý lấy hắn!. – Tín thẳng thừng.

- Nếu phải thì sao mà không phải thì sao?!. Còn hơn là cứ chờ mãi một người không về.

- Nhưng mà hắn....!!.

- Thôi anh àh!. Em nghĩ ta nên kết thúc cuộc nói chuyện về quá khứ đi, đã từ lâu em không còn muốn nhắc đến nữa, hiện tại chồng em đang chờ em bên ngoài, em nghĩ ta không cần phải nói thêm về vấn đề này nữa.

- Thôi được, nếu đã nói vậy thì em có thể đi rồi!.

Dung đứng dậy đi về phía cửa, bất chợt Tín lên tiếng.

- Hãy cẩn thận chồng của em, anh hoàn toàn không tin vào hắn.

Dung không nói gì, cô lặng lẽ bước ra ngoài. Kế đó một người thanh niên bước vào thưa.

- Thưa sếp tất cả mọi lời khai đã có đủ! Chỉ có chồng nạn nhân là đang trong trạng thái điên dại mà thôi, chúng tôi đã đưa ông ấy vào viện, có lẽ chúng ta sẽ phải chờ lấy lời khai sau ạh!!. Còn về vấn đề chậu hoa Sứ thì chúng tôi đã giao qua bên xét nghiệm, chắc hai hay ba hôm nữa sẽ có kết quả.

- Tôi biết rồi, anh cứ để hồ sơ trên bàn, hiện giờ tôi muốn được yên tĩnh, nếu không có gì đóng cửa lại giùm tôi nhé!.

Trong phòng chỉ còn lại mình Tín, anh gục mặt xuống bàn ôm lấy đầu.

- Tại sao chứ?! Tại sao không thể chờ anh về? Tất cả mọi chuyện anh làm đều là vì em thôi mà!. Em thà chấp nhận lấy một người mà em không yêu còn hơn là chờ anh trở về sao?. – Trí rên lên khe khẽ.