Chương 92: LIÊN MINH BA NƯỚC 2

* LIÊN MINH BA NƯỚC 2*

Lưu Huệ sau khi đánh đuổi Nguyễn Anh cùng tàn quân ra đảo Thổ Chu, Chiêu Tăng chiêu sương phải chạy qua Tây Ninh rồi về xiêm, đã về tới Thành Đồ Bàn, Hắn tuy rằng không cam lòng khi để Nguyễn Anh chạy thoát Nhưng cũng không còn cách nào, chỉ trách số trời chưa cho Nguyễn Anh phải chết , còn như các nước dám giúp đỡ Nguyễn Anh chống lại Tây Sơn, hiện tại cũng chưa phải thời điểm dụng binh.

Nghe cấp dưới báo cáo rằng, ngày mai Lưu Huệ sẽ vào thành, Lưu Nhạc không kìm nổi lòng liền thở dài. Sự việc đây chính mới là phiền toái lớn nhất, nhất là Lưu Huệ không chỉ có công huân lớn. hơn nữa bộ khúc cũ trải rộng khắp trong quân, gần đây, trong thành Đồ Bàn, uy danh của Lưu Huệ lên như diều gặp gió

Nghĩ ngợi một lát

Lưu Nhạc lúc này mới hạ quyết tâm, trầm giọng nói:

- Chuẩn bị khởi hành, trẫm muốn đi gặp hoàng đệ.

Hắn đã quyết định làm theo lời trương mỹ ngọc

Trong đại doanh hạ tại tạm thời cách thành đồ bàn hai dặm.

Lưu Nhạc giơ chén rượu lên, có chút cảm thán nói với Lưu Huệ, Lưu Lữ:

- Năm xưa, ba anh em chúng ta áo vải làm nên nghiệp lớn, thực sự lúc đó trẫm cũng không nghĩ còn sống đến ngày hôm này.

- Hoàng thượng, chuyện cũ năm xưa nhắc đến làm gì chứ?

Lưu Huệ có chút xúc động, lời nói của Lưu Nhạc khiến hắn nhớ lại quang cảnh khi mới khởi binh, khi đó ba huynh đệ thân mật khăng khít, có rượu cùng uống, có mồi ngon cùng ăn, có cực khổ chia nhau gành vác, chỉ có điều sau này giag sơn ngày một lớn, lòng tham quyền cố vị càng nặng

Lưu Nhạc uống vài chén rượu vào lại nói:

- Luận về công lao, ngươi hoàn toàn không hề thua kém ai cả, ngươi mà nhận thứ hai, sợ rằng Tây Sơn ta, không ai dám nhận nhất, trẫm lẽ ra đã sớm phong ngươi làm vương, trong lòng ngươi không oán trách trẫm chứ?

Lưu Lữ thấy tình hình căng thẳng liền nói

- Hoàng thượng khó xử, tam đệ há có thể không biết?

Lưu Huệ uống cạn ly rượu nhưng không nói gì

, cho tới bây giờ Lưu Huệ cũng không có ý niệm oán trách trong đầu, Hắn hiện tại chỉ lo lắng một điều duy nhất chính là Lưu Nhạc đã bắt đầu đề phòng hắn, khiến cho hắn hoạt động có chút khó khăn, phong vương phong hầu, nam nhi nào lại không muốn, trong mơ hắn cũng muốn được phong vương, thế nhưng giờ chưa phải lúc, đừng nhìn Lưu Huệ hắn bộ hạ khắp nơi, uy danh hiển hách, nếu muốn đối kháng với Lưu Nhạc thực sự phần thắng không lớn.

Lưu Nhạc coi như không thấy ánh mắt Lưu Huệ lại nói tiếp:

- Tam đệ, Trẫm luận về trí hãy mưu đều không bằng ngươi, lúc này phân nửa quân đội nằm trong tay ngươi rồi, Trẫm miễn cưỡng ngồi trên ngai vàng, e là trong lòng bộ khúc của ngươi không phục chi bằng tặng hoàng vị cho tam đệ thì hơn

- Hoàng thượng?

Lưu Huệ nghe vậy vội vã buông ly rượu đứng bật dậy

- Tam đệ, đây đều là những lời tận đáy lòng trẫm

Lưu Nhạc nhìn Lưu Lữ, Lưu Huệ rồi lại nói tiếp

- Có người khuyên trẫm, nhân lúc khanh chưa mạnh mà diệt sát toàn bộ chi của khanh thế nhưng trẫm không thể xuống tay, dù thế nào đi nữa, các ngươi đều là em của trẫm, sao trẫm có thể làm vậy

- Đại ca.

Lưu Lữ xúc động, quỳ xuống không thốt nên lời, Lưu Huệ liếc mắt nhìn rồi cũng quỳ xuống theo

- Hoàng thượng, không nên suy nghĩ nhiều, ba huynh đệ chúng ta vẫn như xưa, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.

…………………

Một tháng sau, Thành Bản Phủ.

Lê Hiển Tông ngồi trên ngai vàng âm trầm bất định, hỏi Trịnh Tông:

- Trịnh Vương, Khanh thấy sao?

Ngay lúc trước, Lê Hiển Tông mới tiếp kiến Sứ giả của Trịnh Cán, Lê Quý Đôn, đối với việc Trịnh Cán đề nghị hợp tung liên minh, Lê Hiển Tông với nhạy cảm chính trị của nhiều năm làm vua cũng không ngay lập tức đồng ý.

Bởi vì Nếu kết đồng minh không chỉ đơn giản là nói mồm. Một khi nhập đồng minh, nhất định phải có một minh chủ lãnh đạo, mà ba nước bất kể nước nào làm mình chủ, hai nước còn lại cũng chưa chắc đồng ý, hơn nữa khi liên minh nếu một trong ba nước bị tấn công, thì toàn bộ quân đội đều phải chịu sự điều hành của mình chủ. Điều này có nghĩa là gì, có nghĩa là nước nào làm minh chủ, sẽ thò được một tay vào nên chính trị của nước khác, việc liên quan đến quân đội không phải chuyện đùa

Trịnh Tông suy nghĩ một lát, nói:

- Hoàng Thượng, Thần cho là chúng ta có thể tạm thời liên minh cũng được

Trịnh Tông đã nghĩ kỹ. Năm trước hắn đánh Lưỡng Quảng, cuối cùng hai trận chiến toàn thắng. nhưng để bảo vệ số đất vừa mới cướp được đó, hắn đã phải cho quân đội đồn trú tại đó dài ngày, quốc lực dùng cho việc này, hiện tại đã có phần không kham nổi. Nói không khoa trương chút nào, nếu lúc này không phải Trịnh Cán vừa đánh Quảng Nam xong, hắn nhất định sẽ dẫn quân Bắc phạt.

Cho nên, các quốc gia nhất định phải liên hợp lại, hơn nữa cũng không thể không chút ràng buộc như liên hợp trước đây, mà các quốc gia nhất định phải thật sự kết minh, lúc đó nếu chẳng may Đại Thanh dấy binh, nước ta cũng không phải đơn thương độc mã.

Lê Hiển Tông thở dài nói:

- Khanh nói đúng, Nếu không liên minh, các vùng đất mới của nước ta sớm muộn cũng không giữ được

Hai người bàn bạc cuối cùng quyết định tham gia kết minh.

Xuyên Việt đến nay đã vài năm, Trịnh Cán tuổi thật lúc này đã ba mươi hai tuổi, hắn yên lặng ngồi trên ngai suy nghĩ về những ngày sắp tới. cho tới bây giờ hắn cũng coi như có chút thành tựu. hiện ta chính sự có bọn lê quý đôn, đoàn thụ, quân sự thì có Hoàng ĐÌnh Bảo, Nguyễn Hữu Chỉnh…., giờ đây không phải tấu chương nào cũng cần hắn xem, hắn chỉ xem vài bản tượng trưng, còn lại giao hết cho nội các,

Tuy nhiên mấy tháng nay, Trịnh Cán ngày nào cũng đi về sớm tối, phê duyệt tấu chương tới mỏi cả tay. Cái gì mà việc phát chẩn cho nạn dân ôn dịch, cái gì mà ra đề thi cho kỳ thi quốc gia sắp tới. khai khẩn đất hoang tại Nghệ An, Thanh Hóa, còn việc cất nhắc bổ nhiệm các chức quan, không một chuyện nào là không nhỏ khiến cho hắn đầu hoa mắt váng, lúc này nước Việt đang ở thời kỳ quan trọng, không thể không cẩn trọng.

Sáng nay, Hắn lại triệu tập các bậc nội các đại thần đến để bàn chuyện đại sự

Bùi Danh Toại, mới được điều từ An Quảng trở về triều, cầm một bản tấu nói”:

- Vương thượng, con số nhân khẩu mới nhất đã được thống kê, Sau khi luật cư trú được ban bố, toàn bộ nhân khẩu toàn quốc đã được thống kê không sai biệt lắm, hiện tại toàn bộ Đại Việt ta có bảy triệu năm ngàn, hai trăm tám mươi sáu nhân khẩu nhưng có điều Quảng Nam mới thu được có rất ít tráng đinh, chủ yếu là người già và trẻ nhỏ,

Trịnh Cán nghe vậy thì ngay lập tức hỏi

- vậy khanh nói xem, cần bao nhiêu năm, thì mới chuyển biến

Kết cấu nhân khẩu đã mất cân bằng nghiêm trọng, do Trịnh Ngyễn bảy lần đại chiến (2), chết hàng vạn người, dẫn đến tráng đinh suy giảm, chỉ có toàn mẹ góa con côi, việc này cũng có nghĩa trong một thời gian dài nữa số trẻ em mới lớn lên bù đắp vào thiếu hụt đất, điều đó cũng có nghĩa, hiện tại đất đai rộng lớn mới chiếm được không có cách nào phát triển ngay được. mà lại còn phải vận chuyển lương thực gửi binh đóng giữ.

Bùi Danh Toại nói:

- Bẩm Vương thượng, chí ít cũng phải mười lăm năm

- Hả?

Trịnh Cán , trầm giọng nói:

- Lâu như vậy

Phạm Ngô Cầu cười khổ:

- Vương thượng, Mười lăm năm đã là rất nhanh rồi.

Trịnh Cán gõ mạnh tay xuống bàn, nói:

- Không được. Nhiều nhất là năm năm phải đem đất Quảng Nam đi vào quỹ đạo.

Năm nay Trịnh Cán đã bảy tuổi còn rất rất trẻ, nhưng hắn lại không thể đợi mười lăm năm được, chính sách bế quan đã khiến quốc gia yếu nhược, đã bị phương tây bỏ rất xa, tuy rằng hắn xuyên không đã đem cục diện thay đổi một chút, nhưng hắn cũng đã nhận được Chu Tước doanh báo cáo, Vương tử Cả (1) của nhà Nguyễn đã đi cùng với Bá Đa Lộc, sang Pháp cầu cứu càng khiến trong lòng Trịnh Cán thêm cảnh giác. Mọi chuyện đã trật khỏi bánh răng lịch sử của nó, ai biết Pháp sẽ đến lúc nào?

Cho nên, Trịnh Cán nhất định phải trong vòng Năm Năm làm chủ Quảng Nam, làm bàn đạp đánh bại Tây Sơn, sau đó tập trung toàn lực lên phía bắc đối Trịnh Tông. Lửa đã cháy đến chân mày. Cho nên, Trịnh Cán nhiều nhất chỉ có thế có năm năm

- Cái gì, năm năm?

Bùi Dành Toại há hốc mồm, mặt lão chảy xệ dài còn hơn mặt ngựa,. thất thanh:

- Vương thượng Việc này hoàn toàn không thể?

- Thời kỳ phi thường, hãy dùng thủ đoạn phi thường

Còn chưa dứt lời, Tiểu Huyền Tử bỗng nhiên vội vàng đi vào, khom người bẩm báo:

- Vương Thượng, có tin tức của Nguyễn Anh.

………..

Bảy lần đại chiến giữa hai họ từ 1627-1672. hai bên Trịnh – Nguyễn đánh nhau lớn 7 lần và một số lần đánh nhau quy mô nhỏ hơn. Chiến trường chủ yếu ở hai bờ sông Gianh, vùng Nghệ An, Hà Tĩnh và Quảng Bình ngày nay. Sử sách không chép rõ thiệt hại về người qua từng cuộc chiến là bao nhiêu nhưng chắc chắn con số thương vong của hai bên phải tới hàng vạn người. Ngoài ra, nhân dân trong vùng chiến sự bị thiệt hại nhiều hơn cả.