HAI BÊN ĐẤU TRÍ
Trong đại trướng của quân Xiêm, Đang có khoảng hơn ba mươi vị tướng lĩnh đang ngồi nghị sự,
Sau khi nghe báo cáo, Nguyễn Anh nhíu mày hỏi:
- Như vậy dân chúng thông đồng với Tây Sơn đánh úp chúng ta?
Nguyễn Anh thực đúng là cần phải quan tâm đến chuyện này, nếu đúng như vậy, vất vả mới cướp được đất vài trấn, kết quả hết thảy dân chúng lại quay lưng lại với mình, hắn còn gì để cai quản
Chiêu Tăng nói:
- Các huyện cấp báo đã có ít nhất vài trăm lính của ta, đã bị phục kích bất ngờ,
- Đúng là lũ điêu dân!
Sa Thạnh giận dữ nói:
- Đại soái, không bằng phát binh giết hết bọn chúng
Nguyễn Anh giơ tay ngăn Sa Thạnh lại, nói:
- Hồ đồ, chỉ dựa vào việc bắt giữ, chém giết không giải quyết được vấn đề, tức khắc truyền lệnh tới các quận, các huyện nhanh chóng an dân, thuế và phu phen tạp dịch tạm thời miễn đi đã.
Sa Thanh còn định nói nữa, ngưng Nguyễn Anh đã nói luôn:
- Nếu không phải các người thả long quân kỷ thì làm gì có ngày hôm nay.
- Hừ
Sa Thanh còn định nói nữa, nhưng Chiêu Tăng đã hừ lạnh
Sa Thanh nghe vậy thì im lặng, nhẹ nhàng vuốt cằm, rồi lại ngồi trở xuống
Chiêu Sương nói
- Được rồi, trước hết hãy cứ làm theo lời Ông Thượng Sư, không thể để Tây Sơn có cơ hội lật ngược ván cờ
Nguyễn Anh phẩy tay áo, trầm giọng nói:
- Cần phải đối xử tử tế với dân chúng, tuy nhiên đối với những kẻ cố tình chống lại cần phải nghiêm trị, truyền lệnh tới các huyện chỉ cần bắt giữ được gian tế hoặc kẻ phản bội,.giết không tha
- Rõ!
Mặc Tử Sinh lĩnh mệnh chạy đi.
…….
Kinh Thành Thăng Long,
- Xoảng
Trịnh Cán vô cùng tức giận, ném ly trà xuống dưới mặt đất, tuy hắn chỉ mới sáu tuổi, nhưng nắm thực quyền lâu ngày, khiến cho trên người hắn sinh ra uy nghiêm không gì sánh được, hắn giận giữ quát lớn:
- Các khanh nói xem, chuyện này là thế nào, tại sao cơ mật của quân khí giám lại lộ ra ngoài,
Chiều hôm qua, tin tình báo đưa về, trong trận chiến trên sông Mân thít, quân Nguyễn đã sử dụng hỏa dược và thuốc nổ, mặc dù thời đại này. Chi quân đội nào cũng biết dùng hai loại đó, nhưng không ngờ, hỏa dược và thuốc nổ này lại giống hệt của Quân Khí giám Nam Đại Việt, điều này khiến cho Trịnh Cán phát hiện ra rằng vẫn có nhưng thứ mình chưa nắm được, cho nên lúc này hắn mới tức giận như vậy, đối mặt với cơn thịnh nộ của Điện Đô Vương, đám quần thần ở phía dưới im thin thít.
Thân là Thượng Thư Bộ Binh,Hoàng Đình Bảo quỳ dưới mắt đất mồ hôi chảy ròng ròng, khốn kiếp dưới mí mắt lão mà dám có kẻ tuồn thông tin ra ngoài thực là đáng chết.
Lê Quý Đôn và Đoàn Thụ nhìn nhau đều cùng bước lên nói:
- Vương thượng, bớt giận, Hoàng đại nhân tuy rằng là chủ quản nhưng cũng không thể quản lý hết được, việc này nhất định có gian tế tinh vi.
Nhìn Lê Quý Đôn với ánh mắt cảm kích, Hoàng Đình Bảo cũng lựa theo đó tâu trình:
- Vương thượng, xin cho thần mười ngày, nếu không tra ra được kẻ nào, hạ thần xin mang đầu đến gặp
Lúc này Trịnh Cán đã bớt tức giận, giờ là lúc dùng người, cho nên hắn phất tay rồi nói.
- Việc điều tra hãy để cho Chu tước lo, khanh hãy nhanh chóng đốc thúc, quân khí giám và xưởng đóng tàu, nhanh chóng đúc súng và đóng thuyền, nên nhớ nếu như quả nhân thấy bản vẽ súng lộ ra ngoài, khanh tự biết hậu quả
Hoàng Đình Bảo dập đầu sát đất
- Tạ Vương thượng, thần quyết không làm nhục mệnh.
Trịnh Cán gật đầu:
- Thôi đứng lên đi,
Nhắm chừng hắn đã nguôi giận, Vũ Huy Tấn đứng ra nói:
- Hồi bẩm Vương thượng, giám mục Jean Davoust Cho người trình lên thư mời, mong muốn Vương thượng dự lễ khánh thành nhà thờ lớn tại phủ Phụng thiên.
Sau khi Giáo Hoàng Pio VI chấp nhận đổi kỹ thuật đóng tàu và đúc súng để lấy việc tự do truyền đạo, Trịnh Cán đã ban chiếu cho phép Jean Davoust xây dựng nhà thờ trong Kinh thành, vị trí đặt nhà thờ ở gần hồ Tả Vọng, Jean Davoust được Trịnh Cán cho phép đã xây một nhà thờ rất lớn, định lấy nó làm trung tâm công giáo của Đảng ngoài, đây còn có một mơ ước riêng của lão đó là nhà thờ này biết đâu dưới thời mình là giám mục sẽ được tấn phong Vương cung thánh đường(1). Một vinh dự mà không phải nhà thờ nào cũng được nhận,
Nghe Vũ Huy Tấn nói vậy, Trịnh Cán gật đầu rồi hỏi:
- Khi nào thì bắt đầu
- Hồi bẩm Vương thượng, trong thư nói; giờ mão của ngày mốt ạ
Trịnh Cán suy nghĩ một lát rồi nói:
- Vậy hôm đo Nội các đại thần theo quả nhân, cũng nên cho đám đó biết, Đại Việt ta hải nạp bách xuyên, không kỳ thị bất kỳ đạo nào, nhưng trước hết bọn chúng phải trung thành với triều đình đã.
Đám đại thần bên dưới dạ ran:
- Chúng thần tuân chỉ.
…………
Hôm này là một ngày đặc biệt quan trọng với Jean Davoust, bất kể thế nào, lão cũng đã nhanh chân hơn Bá Đa Lộc, trong khi Bá Đa Lộc còn đang đau đầu với nội chiến của Tây Sơn và Chúa Nguyễn, thì lão nhiễm nhiên đã được Nam Đại Việt cho xây cất nhà thờ, đây sẽ là một điểm cộng trước mặt giáo hoàng trong các lần báo cáo sắp tới, sau những thất bại của giáo hội công giáo tại các nước châu á. Lần này công này rất có thể mang cho lão cơ hội trở thành Hồng Y được mang các chức vụ quan trọng, thậm chí được làm tổng giám mục, đứng chỉ huy các hạng mục cuối cùng để đón tiếp Người đứng đầu Đại Việt, Điện Đô Vương Trịnh Cán, lão vui vẻ ngắm nhìn đứa con tinh thần của mình. Dưới sự giúp đỡ tài chính của giáo hội, giáo dân, và thậm trí là Triều Đình của Trịnh Cán. Nhà thờ này chính là một kiệt tác.
Thánh đường này là một nhà thờ theo phong cách Phục Hưng nằm hồ Tả Vọng, phía tây Kinh thành Thăng Long. Kiến trúc của nó nổi bật lên giữa các công trình mang đậm chất Châu Á. Trên đường vào thánh đường này phải băng qua một quảng trường hình vuông, lát bằng đá , cuối quảng trường là mười hai bức tượng của các tông đồ cao tới ba mét làm bằng đá. Thánh đường có hình chữ thập, với một gian giữa thon dài dưới dạng thánh giá. Lối vào thông qua một tiền sảnh kéo dài suốt tòa nhà. Trang trí bằng những bức vẽ vô cùng cầu kỳ, toàn bộ kiến trúc chiếm một diện tích vô cùng lớn/. Sang Đại Việt từ rất nhiều năm, cho nên có một số niềm tin của vị giám mục này cũng đã bị ảnh hưởng với văn hóa Việt, lão cũng đã xem giờ và quyết định chính giờ mão là giờ đẹp để khánh thành và bắt đầu các nghi thức phụng vụ đầu tiên, lúc này còn một chút nữa là đến giờ mão, bất chợt từ phía xa, một đoàn Cẩm Y Vệ chạy tới, theo sau là ngự lâm quân, cùng ngự tiền thị vệ, tiền hô hậu ủng một cỗ kiệu to lớn đến 16 người khiêng, dân chúng hai bên đường thấy cỗ kiệu này đều quỳ rạp xuống:
- Thấy không, kia chính là Vương gia,
- Còn ít tuổi mà hùng tài đại lược,
Lại một số giọng nói khác vang lên
- Chính nhờ tân chính mới mà chúng ta mới có ngày hôm nay
- điện hạ quả thật yêu dân như con
- đúng vậy, chúng ta cầu chúc cho điện hạ sống lâu trăm tuổi,
Ngồi bên trong kiệu Trịnh Cán cũng có nghe được những lời nghị luận này, lần đầu tiên kể từ khi xuyên việt hắn cảm nhận được một niềm vui khi làm bậc quân vương, hắn nhận ra chỉ cần bách tính tin tưởng đã là thành công lớn nhất, hắn vẫy tay gọi một tên Chỉ huy sứ Cẩm y vệ lại nói:
- Tryền lệnh quả nhân Sa giá đi qua bách tính không phải quỳ lạy
Tên chỉ huy sứ cẩm y vệ chạy lên trước cao giọng:
- Điện hạ có chỉ, bách tĩnh miễn quỳ bái
- Điện hạ có chỉ, bách tĩnh miễn quỳ bái
Đám dân chúng nghe vậy lại càng dập đầu thành kính hơn:
- Điện hạ anh minh, chúc điện hạ cát tường
Rất nhanh sa giá đi đến trước nhà thờ, Jean Davoust cùng đám đệ tử đã đứng đợi sẵn. Trịnh Cán vừa bước xuống kiệu
Jean Davoust cùng rất nhiều giáo dân đã quỳ xuống:
- Gặp qua Vương thượng, Vương thượng, thiên tuế thiên tuế, thiên thiên tuế
Trịnh Cán gật đầu:
- Miễn lễ
Jean Davoust đứng dậy vui mừng nói:
- Thiên triều điện hạ, nhờ hồng phúc của người mà Chúng thần mới được phép tự do truyền đạo, thần xin đại diện giáo hội cảm tạ người
Đứng trước cậu bé này Jean Davoust không dám có chút thất lễ nào, tận mắt chứng kiến những kỳ tích mà Trịnh Cán làm ra lão lại càng kính sợ, lão biết rõ Hắn cho lão truyền đạo được, thì cũng có thể rút lại được, thậm chí còn không tốn một chút sức nào, cho nên đối mặt với hắn lão thực sự không dám thất lễ
Trịnh Cán nghe lão nói vậy thì cười lớn:
- Jean Davoust chỉ cần khanh lãnh đạo đám giáo dân trung thành với Đại Việt, trung thành với quả nhân, quả nhân có thể hứa với khanh đạo công giáo luôn được lãnh thổ quả nhân chào đón
Jean Davoust phủ phục:-
- Tạ ơn thiên triều điện hạ. mời người vào trong
Trịnh Cán gật đầu, được chúng ta đi
………………..
Giờ hợi trong một ngõ nhỏ của Kinh thành Thăng Long. Có ba người đang đứng nói chuyện, bên trái là một kẻ nhìn nhu một tên ăn mày, toàn thân rách rưới, bên phải có hai người trông giống thầy trò, cả hai không ngờ đều mặc trang phục của quân khí giám
Chỉ nghe người học trò lên tiếng:
- đã mang tiền tới chưa
Tên ăn mày không nói gì mà cầm một túi vải ném xuống trước mặt, trong đó và lên tiếng động của kim loại . nói:
- Toàn bộ vàng ở đây, đồ ta cần đâu?
Thanh niên kéo túi ra rồi xem, rồi nói:
- Được lắm, cho ngươi
Tên thanh niên nháy mắt với sư phụ mình rồi nhanh chóng cởi áo ngoài, rồi đưa cái áo lót cho tên ăn mày,
- đây là kỹ thuật đúc súng, còn về đóng thuyền để khi nào có ta sẽ đưa cho ngươi,
Nói xong hắn cầm túi vàng vội vã bỏ đi
Tên ăn mày mượn ánh trăng nhìn thoáng qua đồ vật mà thanh niên lưu lại, cười nhẹ một tiếng cầm áo nhét vào trong người, cũng vội vàng rời đi. đợi thân ảnh của ba người đi khuất, ba bóng đen bất chợt hiện ra, một tên có vẻ như cầm đầu nói:
- Hai người bám theo tên ăn mày kia, còn ta đi bẩm báo thống lĩnh
Hai tên được gia nhiệm vụ gật đầu lăng không nhảy lên, như loài chim từ nóc nhà trực tiếp vượt qua tường vây rơi bên ngoài. Rồi mất dạng, tên con lại nhếch mép cười
- Thống lĩnh dự đoán như thần, đã cho theo dõi hết đám người quân khí giám, không ngờ lại có kẻ dám phản bội điện hạ.
……….
1.Vương cung thánh đường: là một danh hiệu tôn vinh đặc biệt mà Giáo hoàng dành cho một số nhà thờ hoặc thánh địa xét theo tính cách cổ kính, tầm quan trọng trong lịch sử và ý nghĩa tâm linh đối với Giáo hội Công giáo Rôma. Phần lớn vương cung thánh đường là nhà thờ chính tòa, nhưng không phải nhà thờ chính tòa nào cũng là vương cung thánh đường.