Chương 63: CHƯƠNG 63 TRƯỚC TRẬN HUYẾT CHIẾN

* TRƯỚC TRẬN HUYẾT CHIẾN*

Trịnh Cán, ngồi sau án thư, đang trầm ngâm nhìn lên tấm bản đồ Quảng Nam trước mặt, với một biểu lộ cảm xúc mà lẽ ra không nên có ở một đứa trẻ năm tuổi, ánh mắt hắn trầm tư, suy nghĩ, quần thần phía dưới không ai dám thở mạnh, uy danh và quyền lực của hắn ở Nam Đại Việt đã được xác lập, mặc dù hắn còn chưa đến 6 tuổi, nhưng không có một ai dám có ý đồ khinh thường ấu chúa, tất cả đều nhìn hắn với ánh mắt vừa kính trọng, vừa kinh sợ.

Lúc này mắt hắn đang nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ trên tấm bình phong . Quốc khố sau khi chi dùng cho việc khao thưởng, đóng tàu và đúc súng đã không còn nhiều, với số lượng tồn kho như vậy sao có thể phái viện quân, thế nhưng Trịnh Cán cũng không thể buông lỏng cuộc chiến ở Quảng Nam được, trận chiến này chính là liên quan đến vận mệnh quốc gia!

Hoàng Đình Thể là đại tướng năm xưa cũng đã từng đánh đông dẹp bắc. thế nhưng lão cũng đã già, liệu có thể đảm nhận trọng trách quan trọng như thế không?

Trịnh Cán còn đang lo được mất, ôm đầu suy nghĩ bỗng nhiên một bóng đen im lặng từ bóng tối đi ra, chắp tay thi lễ nói:

- Vương Thượng, vừa mới nhận bồ câu đưa tin từ Quảng Nam,huyện Nam Giang đã bị quân địch san phẳng, người chết vô số kể, Hoàng Trấn thủ chủ động xuất kích đón đánh Chiêu Nan.

- Thế còn hướng Lưu Nhạc thì sao?

Trịnh Cán nheo nheo đôi mắt, Hoàng Đình Thể cũng chỉ còn cách như vậy. Cái gọi là không tin không dùng, đã dùng phải tin, nếu đã đem trấn này giao cho Hoàng Đình Thể, thì cần gì phải lo lắng được mất.

Lập tức Trịnh Cán nhìn tên thám báo Chu tước rồi nói.

“Ngươi mau dùng mọi cách nhanh nhất thông tri đến Hoàng Đình Thể, nói với hắn nếu có thể cầm cự được ba tháng, hắn sẽ là công thần của Đại Việt ta”

- Rõ

…………………..

Hoàng Đình Thể đang cùng ba đứa con trai lão và Vũ Tá Kiên, đi kiểm tra địa thế, theo sau lão là mấy trăm thân binh vây quanh, hôm trước quân lão đã rời khỏi Điển thành, hiện giờ đang ở huyện thọ Nguyên phía Đông sông Thu Bồn.

Lúc này đám Hoàng Đình Thể đang đứng ở trên một ngọn đồi cao , phạm vi vài trăm dặm quanh núi nằm trong tầm mắt.

Vũ Tá Kiên chỉ vào vùng đất diện tích vô cùng lớn phía bên kia sông, nói

- Đại Soái, chỗ đó năm xưa vốn là một cái đầm rộng lớn, thế nhưng do dòng sông thay đổi hướng đi, cộng thêm bên lở bên bồi, cho nên chỗ đó dần dần khô cạn, hàng năm chỉ có vài tháng là ngập lụt. nhưng chí ít phải là mua mưa mới được

Hoàng Đình Thể nhíu mày

- Từ giờ đến mua mưa chí ít cũng còn bốn tháng nữa, không kịp rồi,

Vũ Tá Kiên mặt mũi ỉu xìu, thế nhưng con trai cả của Hoàng Đình Thể là Hoàng Đình Duệ bỗng nhiên đăm chiêu nói

- Phụ thân nếu chúng ta có cách dẫn nước về đây thì chỗ này ngay lập tức sẽ biến thành biển nước

Một tên thân binh phía sau Hoàng Đình Thể bỗng nói:

- Các vị tướng quân , việc này tiểu nhân biết. chỉ cần chúng ta phá vỡ đê Tiên Lãnh là được, một khi nước đổ về đây, nơi này nhanh chóng biến thành biển nước.

- Phá đê cần bao nhiêu lâu

Người con thứ hai của lão là Hoàng Đình Khuê nói

- Vượng Thượng cho mang đến ba trăm quả Thiên Lôi nếu như sử dụng thiên lôi là mấu chốt, cộng thêm sức người thì chỉ cần khoảng mười ngày.

- Mười ngày không kịp, quân Chiêu Nan đã cách đây còn có năm ngày đường, ta cho người ba ngày, nhất định đê Tiên Lãnh phải sẵn sàng bị phá vỡ, dùng hết Thiên lôi cũng được

- Điều này,

Hoàng Đình Khuê còn đang do dự, Hoàng Đình Thể đã quát lớn:

- Sao, không làm được ư

- Làm được

- Tốt lắm, Vũ Tá Kiên

- Có mạt tướng

Ngươi dẫn theo một ngàn binh sĩ, nhanh chóng di di dời dân chúng phía Tây huyện Thọ Nguyên đi, mang theo nhẹ nhàng thôi, nếu chậm chễ tất cả các ngươi đều sẽ chôn cùng quân địch,

- Tuân lệnh

Hoàng Đình Thể sau khi ban bố mệnh lệnh xong thì quay người đi xuống khỏi quả đồi, vừa đi vừa nói:

- Mau về đại doanh, tìm cách dụ Chiêu Nan khiến hắn tiến quân vào nơi này, nơi đây chính là mồ chôn của hắn.

Trấn Tà Bhing, phía đông huyện nam giang, Trên đường lớn đại quân tiên phong của Chiêu Nan đông như châu chấu đang hướng về phía Đông tiến tới

Nơi đại quân đi qua, ven đường, thị trấn, thôn xóm cơ bản đều bị chúng phá nát đại quân cướp bóc khắp nơi, tùy ý gian dâm, phóng hỏa giết người, ven đường, thị trấn, thôn xóm trở thành một mảnh đất khô cằn.

Trên đường lớn, một đám dân chúng Nam Giang, bao gồm già trẻ lớn bé, đang chạy nạn.

Trong đám người, một ông lão đã quá già gạt lệ nói:

- Bọn chúng không phải là người, bọn chúng gặp người là giết, trẻ nhỏ cũng không buông tha, con dâu của ta thật đáng thương, đã bị bọn chúng chém chết. Còn bị bọn chúng làm nhục

- Đúng vậy, bọn chúng không khác lũ ác ma.

Một tên hơn bốn mươi tuổi vừa bế một đứa trẻ vừa nói

- Được rồi, được rồi, lão trượng, người đừng nói nữa , mau đi thôi

- Mau lên, mau lên, bằng không chúng đuổi kịp, tất cả đoàn người đều không sống được...

Khi mọi người đang cố sức chạy về phía trước, bỗng nhiên phía sau có tiếng vó ngựa vang lên, đoàn người sợ hãi quay lại nhìn chỉ thấy phía xa bụi đất bay lên cuồn cuộn

- Không tốt,

- Chạy mau, mọi người chạy mau, chạy mau,,,,,,,

Mấy trăm nạn dân trên đường lập tức hoảng loạn, chia thành từng tốp chạy trối chết.

Nhưng mà, không đợi cho nhóm nạn dân chạy đi xa, kỵ binh quân Viêng Chăn đã chạy tói, một tên có vẻ là người dẫn đầu toán lính này vung trường đâu hét lớn,

- Giết, giết sạch bọn họ,

Kỵ binh phía sau hắn đều rút kiếm sắc, giục ngựa chạy tới

- một tên cũng không để chúng chạy thoát, tiểu nương tử kia là của ta, ha ha ha

Tên cầm đầu lại hét lớn, con mắt giống như dã thú toát lên vẻ điên cuồng, hắn nhìn chằm chằm vào một thiếu phụ khoảng hơn hai mươi tuổi, sau đó hắn thúc ngựa chạy về phía trước. chỉ vài hơi thở, hắn đã tóm được người thiếu phụ nọ, bàn tay hắn vừa thò vào váy nàng vừa cười ha hả,

Nhưng mà ngay sau đó, đột nhiên một mũi tiễn bắn vào khoảng không.

Chỉ nghe " vù" một tiếng, đầu hắn đã bị mũi tên xuyên thủng, nụ cười trên môi hắn tắt ngấm, hắn buống người thiếu phụ ra, cố gắng quay đầu lại xem kẻ nào bắn mình, thế nhưng hắn chỉ thấy toàn một màu tối đen, bóng tối đã bao trùm lấy hắn,

- Có mai phục

Tên cầm đầu vừa chết, mấy trăm kỵ binh quân Viêng Chăn tức thì náo loạn.

- Quân Đại Việt, Quân Đại Việt tới rồi

Mấy trăm kỵ binh quân Chiêu Nan đồng loạt ghìm ngựa quay đầu lại, phía ngoài chưa tới trăm bước không biết từ lúc nào đã xuất hiện nhiều ngựa chiến, trên lưng chúng là kỵ binh quân Việt, một kỵ binh quân Việt mặc giáp trụ màu đen khoác chiến bào màu đỏ.

Viên tướng dẫn đầu quân đội Đại Việt, chỉ trường đao xuống đất, lập tức phía sau lại vang lên tiếng giương cung, Chỉ nghe một âm thanh vang lên, lại có kỵ binh quân Viêng chăn trúng tên kêu thảm rơi xuống.

Quân việt tràn lên phía trước, chí ít cũng phải hai ngàn người, nhanh chóng tỏa ra vậy quân Viêng Chăn vào giữa

Nhưng, lúc này mới nghĩ đến bỏ chạy thì đã muộn. rất nhiều tên bị trúng tên ngã xuống ngựa.

- Chết tiệt,

- Con mẹ nó,

- quay lại liều mạng với chúng!

- Không chạy được nữa rồi.

BonNhang mau thoát ra, quay về báo cho Khamtai tướng quân, mauuuuu.

Một tiếng phẫn nộ kêu lên, mấy trăm kỵ binh quân Viêng Chăn lập tức chuyển đầu ngựa quay lại tấn công quân Việt, mở một đường máu, cho BonNhang thoát

Thế nhưng Binh lực quân Việt chiếm ưu thế tuyệt đối, đánh nhau hồi lâu mà quân Viên Chăn vẫn không tiến nổi bước nào.

Cách đó không xa, dân chạy nạn tìm được đường sống trong cái chết lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, dìu già dắt trẻ lần thứ hai tiếp tục cuộc hành trình chạy nạn. quan quân Đại Việt đã hướng dẫn họ chạy về phía đông, nơi đó có Đại quân tiếp ứng, Giờ khắc này, dân chạy nạn cuối cùng cũng đã hiểu, có một đội quân hùng mạnh bảo vệ bọn họ, loại cảm giác này thật tốt. Đại Việt cũng được, Tây Sơn cũng được, chúng ta chỉ cần yên ổn là được rồi, dần dần đám nạn dân này,. Đã chấp nhận Đại Việt chấp nhận Trịnh Cán là người cầm quyền hợp pháp của đất Quảng Nam./

…………….

Một canh giờ sau, Hai vạn quân tiên phong của Khamtai đi đến, thế nhưng lúc này, trận hỗn chiến đã sớm kết thúc, hơn ba trăm kỵ binh xích hầu (1) của hắn toàn bộ chết trận, ngay cả một con ngựa cũng không con nào chạy trốn được, từng cái đầu người được xếp thành một tòa tháp ba tầng, trên cái sọ của tên cầm đầu cắm một lá đại kỳ của quân đội Đại Việt, bên cạnh Đại Kỳ là một mảnh vải trắng có tám chữ.

Đại Việt Trung Hưng, Chiêu Nan Đại Bại

Nhìn đầu người chồng chất phía dưới lá cờ của Đại Việt,. Khuôn mặt Khamtay thoáng chốc đen lại, hắn gào lên một tiếng. Khiêu khích, đây chính là khiêu khích. Thằng nhãi Trịnh cán, các ngươi coi thường chúng ta quá lắm

- Đuổi theo, đuổi theo cho bản tướng quân, giết sạch, đốt sạch, phá sạch, Hoàng Đình Thể, ta sẽ không tha cho ngươi

Một lát sau. Tin tức đã truyền đến trung quân của Chiêu Nan, vừa nghe tên lính thuật lại, Chiêu nan đã tức giận chém gãy đôi đại kỳ

- Đại Việt Trung Hưng, Chiêu Nan Đại Bại, hừ khẩu khí thật lớn, dám kiêu căng trước mặt trẫm, khi trẫm dẫn đại quân mở mang bờ cõi, không biết thằng nhãi đó còn đang ở nơi nào

Chiêu Mân cũng nói:

- Hoàng Đình Thể thực sự là điên cuồng, chỉ có mấy vạn đám ô hợp không bảo vệ Điển Thành mà lại còn chạy tới đây để tìm cái chết ư?, hắn dám hẹn chúng ta quyết chiến ở Thọ Nguyên.

- Đúng vậy

Chiêu Nan ngồi xuống ghế da hổ đăm chiêu suy nghĩ Lão già đó không kiên cường tử thủ Điển Thành mà lại mang theo đại quân ra huyện Thọ Nguyên quyết chiến, điều này có chút ngoài dự liệu

Sự việc ắt hẳn có điều khác thường, quân Việt bất ngờ muốn quyết chiến với quân ta tại huyện Thọ Nguyên trong đó nhất định có huyền cơ, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, đây chỉ là kế dụ địch bọn chúng chắc chắn có mưu đồ khác. Việc này cần phải thương nghị lại.