TRẬN CHIẾN THÀNH HẢI VÂN
Trong ánh đuốc sáng lập lánh, Nguyễn Hữu Du tay cầm trường mâu, chạy qua lại trước hàng quân
Bóng của hắn trải dài trên mặt đất giống như một pho tượng linh thần, không hổ là con trai của danh tướng trọng thần, thoạt nhìn hắn cũng có mấy phần khí phách của tổ tiên. Lúc này hắn nhậm mệnh đánh trận đầu, không thể không nói, hắn có phần căng thẳng.
Ở phía sau ngựa của Nguyễn Hữu Du, Hai ngàn khinh binh, mang theo vũ khí công thành đã tụ tập lại từ lâu, mặc dù tháng chạp gió bấc thổi qua lạnh lẽo vô cùng, thế nhưng họ vẫn nghiêm mình hiên ngang trong gió
Nguyễn Hữu Chỉnh xuống ngựa, bước đi đến trước mặt hai ngàn quân này rồi dừng lại, rút bội kiếm ra, giơ lên trời.
hét to lên:
- Từ khi tân chính mới, cuộc sống của các ngươi thế nào?
Đám quân sĩ cũng gào thét đáp lại
- Rất tốt.
Quả thực là như vậy, sau cải cách, cuộc sống của đám binh lính này tốt hơn nhiều, không ngững bổng lộc, tiêu chuẩn ít bị cắt xen, mà cuộc sống người nhà của họ cũng đi lên, có không ít binh sĩ ở đây, đã có chút của ăn của để. Cho nên lời nói của họ lúc này tuyệt đối là sự thật. Nguyễn Hữu Chỉnh gật đầu lại hét to hơn nữa:
- Vương thượng đối với các ngươi thế nào?
- RẤT TỐT!
- Vậy hôm nay hãy vì vương thượng đánh một trận này, đem Quảng Nam thu về bản đồ cương thổ.
Chỉ mũi kiếm xuống đất, Nguyễn Hưu Du hét lớn
- Đại Việt Trung Hưng! Chết Không Hối Tiếc!
Phía sau hắn. đám quân sĩ cũng hô theo giống như trời long đất lở, tiếng đồng thanh vang lên tưởng như phá vỡ cả không gian
- Đại Việt Trung Hưng!
- Chết Không Hối Tiếc!
Nguyễn Hữu Chỉnh giơ tay phải, tiếng hô ngay lập tức dừng lại.
- Các huynh đệ!
Lão phóng ra ánh mắt sắc bén như kiếm, quét nhìn về phía con trai mình và hai ngàn quân tiên phong, thanh âm vang vọng dưới bầu trời đêm giống như tiếng sấm sét, giống như sự phẫn nộ của một vị thần:
- Hãy mang Quảng Nam về bản đồ cương thổ! Tiến lên!
Hai ngàn khinh binh hét lên, cuồng nhiệt đáp lại.:
- Sát
- Sát
- Sát
Hai ngàn quân giơ đao vung kiếm, đều hò hét vác theo thang mây tiến về phía trước.
………………..
Trên thành Hải Vân,
Bên ngoài thành quân Trịnh hò hét không ngừng, quân Tây Sơn coi giữ cửa thành giống như gặp đại địch, cả đám đứng trên đầu thành không dám ngơi nghỉ một phút nào, chốc chốc lại có kẻ chạy đi kiểm tra phòng tuyến
Phạm Ngao ra lệnh quân Tây Sơn đề cao cảnh giác, lại tăng cường thêm hai tốp binh lính đi tuần, có bất cứ gió thổi cỏ lay gì, đều phải nghiêm túc báo cáo
Phía dưới thành Hải Vân, ba mươi mấy khẩu đại pháo đã được pháo thủ điều chỉnh, hướng lên thành
Cửa ải Hải Vân quan quả thực vô cùng hiểm trở, hai bên sườn của thành đều là vách núi, vùng phía dưới hầu như không có cây cối gì mọc được. Cửa thành cao và dài đều 15 thước (khoảng 6 mét), ngang 17 thước 5 tấc, cửa sau cao 15 thước, dài 11 thước, ngang 18 thước 1 tấc, cửa tò vò đều cao 10 thước 8 tấc, ngang 8 thước 1 tấc. Phía tả hữu cửa quan, xếp đá làm tường, trước sau tiếp nhau. Quả là khó công dễ thủ. Địa hình như vậy chớ nói là người, ngay cả vượn núi cũng đừng mong trèo vào được, quả thật là biên giới tự nhiên của hai xứ Thuận, Quảng.
Với ưu thế thời đại của mình, Trịnh Cán đã dự tính được điểm này, cho nên hắn đã nói cho Nguyễn Hữu Chỉnh một kế nhất định có thể công thành. Chỉ là muốn là được cũng không phải dễ.
Trong tiếng trống tiến công ầm ầm, ba mươi khẩu đại pháo bắt đầu nhả đạn, những viên đạn đại bác lớn vùn vụt bay đi sau đó mang theo những tiếng xé gió thật lớn hung hãn nện xuống tường thành Hải Vân. Trên đầu thành quân Tây Sơn thoáng chốc nổi lên hỗn loạn, bọn chúng cuống quít né tránh và tìm chỗ trốn.
Một viên đạn dữ tợn rơi xuống đầu tiên vào tường thành, Ngay lập tức mấy viên gạch xây tường đã chia năm xẻ bảy, bắn khắp nơi, bức tường kiên cố thoáng chốc đã bị lõm một lỗ hổng lớn rộng nửa trượng,
- Rầm rầm ầm...
Tiếp theo chốc lát, hơn ba mươi viên đạn liên tiếp từ không trung rơi xuống.
Một viên đạn nặng đến mấy chục cân rơi xuống đội cung tiễn thủ, mấy chục cung tiễn thủ đang đứng túm tụm lập tức tản ra, thế nhưng lại có một kẻ sợ đến há hốc mồm quên cả chạy
Mau lùi lại
Một lão binh liên tục rống to. Thế nhưng tên lính kia vẫn đứng ở đó, chỉ trong phút chốc đã bị đánh thành đống thịt nát.
Hai đội tân binh đột nhiên rối loạn, bởi vì vô số viên đạn đang rơi về phía đầu bọn họ, ngay lập tức, đám tân binh này vội vàng tản ra, tiếng ầm ầm không ngớt vang lên, nện xuống mặt đất, rất may chỉ có vài tên bị thương nhẹ. Dường như khác hẳn với đám quân sĩ đang gào thét rối loạn kia, một tốp linh ở phía xa vẫn điềm nhiên như không, đối với họ súng thần công này, không đâu vào đâu cả. Là một lão binh, bọn họ biết rõ, nếu cận thận ẩn nấp mà nói, thì đại pháo này,chẳng qua chỉ bắn để dọa thôi, xác suất trúng người rất thấp, ngược lại, hỏa thương, và cung tiễn thủ, mới là mối nguy trí mạng, nhưng nếu công thành, Hỏa thương binh thời kỳ này, mặc dù được trang bị súng tay, nhưng cũng không mang lại quá nhiều kết quả, vì vậy chỉ còn lo sợ cung tiễn thủ mà thôi
Đợt bắn đầu tiên của quân Trịnh cuối cùng đã trôi qua, ngoại trừ có hơn năm mươi người bị thương, và ba người chết ra cũng chỉ để lại trên tường Hải Vân, mấy chục cái lỗ thật lớn.
Thấy thời gian của mình đã đến, Nguyễn Hữu Du lập tức thúc hai ngàn quân lính tiến lên, cùng nhau hướng về thành Hải Vân đẩy mạnh, nhân số dày đặc, từ trên đầu thành nhìn xuống chỉ thấy quân Trịnh đông chi chít như một đàn kiến.
“Tiến lên!” Trong tiếng trống, Nguyễn Hữu Du cao giọng hô lên.
“Tiến lên!”
Trong tiếng hò hét như sấm dội, đại quân tiến vào Thành Hải Vân như dời non lấp bể, Lần này quân Trịnh mang theo rất nhiều vũ khí công thành, trước hết là những tấm thuẫn lớn, đây vốn dĩ là vũ khí phòng ngự chế ngự cây lăn đá ném, cái gọi là thuẫn chính là một cái giá dùng gỗ thô dựng nên, bên trên đã che những tấm gỗ dày, lại có rơm khô tẩm nước, chí ít có thể phòng ngự được đá lăn, cây gỗ, thậm chí một phần hỏa thương.
Một chiếc đại thuẫn rộng ba trượng, dài năm trượng, phía dưới có trang bị bánh xe gỗ, có thể từ từ đẩy đi, mà ở phía dưới một chiếc này thì ẩn giấu được ba bốn trăm binh sĩ là chuyện bình thường.
Trong tiếng trống trận, hai nghìn quân tiên phong cùng với hon một vạn đại quân Đại Việt đã phát động, thuẫn, thang dài hội tụ thành một đợi nước lũ màu đỏ đồ sộ cuốn đến thành Hải Vân.
Trên đầu thành, quân Tây Sơn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, hai mươi khẩu pháo cũng hướng xuống dưới, đạn đã lên, nòng, cung tiễn thủ, và hỏa thương binh đều đã tên lên dây, sẵn sàng đợi lệnh.
Đại quân Đại Việt càng lúc càng gần, đã bước vào tám trăm bước, tướng Tây Sơn phụ trách chỉ huy đại pháo và hỏa thương binh lần nay là trung lang tướng Tôn Hoài Nhân, đây cũng là một tướng lĩnh thuộc dạng thực chiến từ tiểu binh từng bước, từng bước đi lên chức vị tướng quân, hắn năm xưa đã từng tham gia cuộc chiến tranh giành thành Gia Định với quan quân chúa Nguyễn
Lúc này Tôn Hoài Nhân đang đứng im như tượng gỗ, dõi theo làn sóng tiến công của quân Đại Việt hắn cắn chặt mội đưa tay lên chém xuống, lập tức đại phaó của Tây Sơn đã bắn ra, cùng với vô số tên nhỏ dày đặc cùng nhau bắn về phía đại quân Đại Việt, lập tức, trong hai ngàn quân Việt đi đầu khắp nơi người ngã ngựa đổ, lần này chí ít có gần một trăm binh sĩ Đại Việt bị loại khỏi cuộc chiến
Lá cờ đỏ trong tay Tôn Hoài Nhân lại hạ xống lập tức,, lại một đợt xạ kích nữa phóng ra. đạn pháo phát ra tiếng rít gào, bay nhanh trong không trung, tốc độ cực nhanh mà xuất hiện trên đỉnh đầu của quân Đại Việt, binh sĩ Đại Việt gào lên liên hồi, đồng loạt né dạt sang hai bên, hoặc là núp vào Đại thuẫn.
‘Uỳnh!’. Rầm. rầm. rầm
Một loạt tiếng tiếng va mạnh khủng khiếp vang lên. Đạn đại pháo thi nhau đập xuống, cát bụi tung bay mù mịt, mấy binh sĩ Đại Việt trốn tránh không kịp, bị đập thành thịt vụn, sức xông kích mạnh mẽ làm cho Đại Thuẫn rung lên bần bật, máu tươi bắn tung tóe cùng với thịt nát dính đầy mặt đất, tạo thành một khung cảnh vô cùng kinh sợ.
Lại là một tiếng vang to, năm sáu viên đạn đập trúng vào Đại Thuẫn, ‘bùng’ , bùng, bùng, một tiếng chấn động cực mạnh, cùng với tiếng xé toạt của khung giá, Đại Thuẫn này đã bị đập sụp một góc mấy trăm binh sĩ Đại Việt giấu mình dưới Đại Thuẫn loạng choạng chạy ra, không ít người bị cột gỗ đổ sụp đập vào, nằm lại dưới đại thuẫn, không ngừng rên rỉ
Đợt bắn lần hai của quân Tây Sơn tiếp tục, Sát theo đó là đợt phát bắn lần ba, lần bốn.., mỗi một đợt bèn có mấy trăm người thương vong, , nhưng dù sao số lượng ít, không thể hình thành sức sát thương cực lớn, hơn một vạn đại quân đã đến được chân thành, lúc này, đại pháo đã mất đi tác dụng.
mấy nghìn binh sĩ Đại Việt mang các chiếc thang mấy trượng lên đặt vào thành, bắt đầu bỏ lên phía trên, từng đám từng đám binh Đại Việt hung hãn xông lên thang, bắt đầu lao lên phía trên, mưa tên của quân Tây Sơn bắn xuống, gỗ lăn đá ném cũng liên tục được vứt xuống, từng lớp từng lớp binh sĩ Đại Việt kêu thảm từ trên thang ngã xuống, trên người bị tên hoặc súng tay bắn trúng, đầu bị đập nát, dưới tường thành tử thi chất đống như núi, tiếp theo đó lại có binh sĩ Đại Việt điên cuồng leo lên thang, bất chấp tất cả mà xung phong. khắp nơi đều là thi thể và máu me thê thảm đến mức không có từ ngữ nào miêu tả được
Giờ phút này, quân đội Đại Việt do Nguyễn Hữu Chỉnh và Bùi Thế Cơ chỉ huy đã đưa vào gần mười hai ngàn quân, trận chiến công thành diễn ra hết sức ác liệt,. hai bên đã giết đến đỏ mắt. thế nhưng mặc dù công phá mãnh liệt như vậy nhưng cũng không mang lại kết quả. Quân Tây Sơn dựa vào địa thế hiểm yếu vẫn ra sức chống cự, xem ra muốn tốc chiến tốc thắng, trước khi quân Quảng Ngãi tới cứu viện là không thể.