MÁU NHUỘM YÊN HƯNG
Mấy ngày trước. năm ngàn quân thiết kỵ của Trịnh Cán đã thành công lọt vào An Quảng bằng cách giả làm thương nhân buôn ngựa, nay được lệnh của Hoàng Đình Quyết rất nhanh đã tập sẵn sàng chiến đấu, trấn thủ phủ đã bị vậy kín trong ngoài, cho dù Nguyễn Thành Long lúc này cũng chính là cảm thấy miệng đắng chát, thế lực lão khổ tâm kinh doanh bao lâu rất có khả năng không chịu nổi một đòn, điện hạ thực sự muốn nhổ tận gốc thế lực quý tộc cát cứ, lão thở dài, hy vọng duy nhất chính là Đặng Mậu Lân có thể giết chết Bùi Danh Toại nhưng điều này có thể hay sao.
………….
Trên triền núi phía trước đại môn Đặng phủ, chật ních quân sỹ, tất cả đều mặc áo giáp đằng đằng sát khí,
- Chúng ta chết chắc rồi!!
Có tên tráng đinh khoảng chừng hai mươi mấy tuổi run rẩy lắp bắp nói
- Câm mồm, hoảng cái gì?
Đặng Mậu Lân giận tím mặt tát cho tên nhát kia hai cái như trời giáng
- Còn dám nói lung tung, coi chừng ông đây giết chết ngươi
Thùng Thùng Thùng
Tu Tu Tu
Tiếng trộng trận cùng tiếng tù và vang lên, tất cả kỵ binh vây quanh đặng phủ, đột nhiên dâng lên như thủy triều chạy được một đoạn, toàn bộ kỵ binh đều xỏ đao vào hông, đem cung tiến từ trên lưng xuống, bắn vun vút qua đầu tường.
Lập tức trong vang lên rất nhiều tiếng kêu thê thương thảm thiết, hàng chục tên tráng đinh của Đặng Mậu Lân đã bị trọng tiễn của kỵ binh bắn trúng có tên đang quằn quại trên mặt đất không ngừng rên rỉ.
Liền ngay sau đó, một toán khinh binh chạy lên trước mang theo mười mấy tấm ván gỗ bắc qua hào để làm đường cho kỵ binh tiến đến. ngoài số lượng canh giữ Trấn Thủ Phủ và làm một số việc khác ra, tám trăm kỵ binh ở đây đã nhất tề xông lên
Nhanh chóng vượt qua hào, tiếp cận đại môn Đặng phủ. Cả đám nhanh chóng giương cung lắp tên xạ tiễn như mưa, người của Đặng Mậu Lân, phải nấp sau tường thành mới tránh được một kiếp
Hoàng Đình Quyết rút yêu đao ra giơ lên phía trước, giọng của hắn giữa tiếng ồn ào chém giết vẫn rõ mồn một,
- Giết vào trong cho ta, một tên cũng không để sống sót
Lập tức hơn hai mươi tên binh sĩ chạy lên phía trước vung gươm chém gãy cây tùng trước cửa phủ, tạm thời chế ra một cái mộc đơn giản, sau đó chúng hợp lực nâng đoạn cây tùng này lên thúc cào cửa phủ,
Không quá ba hơi thở, đại môn Đặng Phủ đã bị đẩy bung ra Trên tường có mấy tráng đinh mạnh mẽ đứng dậy, nhanh chóng bắn tên ném đá xuống, nhưng áo giáp của binh sĩ này không hề tầm thường, tên của bọn tráng đinh cơ bản không xuyên qua được Tám trăm kỵ binh vừa lọt vào cổng phủ, lập tức chính là một trận tàn sát. Dưới nghiêm lệnh của Hoàng Đình Quyết, toàn bộ già trẻ trai gái trong Đặng Phủ rộng lớn và các vùng phụ cận chống đối lại triều đình gần hai ngàn người đều bị giết chết.
Ngày hôm sau, tin tức Đặng Phủ bị tắm máu được truyền khắp toàn bộ huyện Yên Hưng, sau đó nhanh chóng truyền khắp toàn bộ Trấn An Quảng. khiến người người khiếp sợ, bá tính vỗ tay vui mừng, từ nay một tên ác bá đã chết, thế nhưng đám địa chủ quý tộc thì lại như ngồi trên đống lửa, bởi vì bọn chúng biết, sau khi lấy Đặng Mậu Lân khai đao, tất Bùi Danh Toại sẽ hướng mũi dùi về phía chúng.
Ngày tiếp theo Bùi Doanh Toại nghênh ngang đi vào trấn thủ phủ ném xuống trước mặt đám người Nguyễn Thành Long một xấp thư từ dầy cộp, bên trong toàn là thư từ qua lại giữa trấn thủ, án sát, bố chính với đặng mậu lân, trong rất nhiều bức thư còn hàm ý lời lẽ đại nghịch bất đạo, mượn xưa chửi nay, Nguyễn Thành Long xem thư mà tái mét mặt mày, nếu chỉ vì án Đặng Mậu Lân, lão cùng lắm là bị khép tội ngự hạ không nghiêm mà thôi, còn bây giờ có xấp thư từ này, lão có thể bị khép tội tạo phản,
Án Sát Sứ Bạch Xuân Quang tức giận hét lên:
- Vu cáo, đây tuyệt đối là ngậm máu phun người, ta lập công vì quốc triều, các ngươi, các ngươi không thể làm như vậy...
Hoàng Đình Quyết cười khẩy, vu cáo thì đúng là có, bất quá người vu cáo ngươi là điện hạ, ngươi lên đó mà kiện, nguyên lại đám thư từ này chính là do Trịnh Cán mời đám thư lại biết giả mạo chữ viết lập nên, hòng khép tội cả đám quan quân An Quảng thu lại binh quyền. dù là giả ai dám đứng ra mà nói
Hoàng Đình Quyết tiến lên phía trước
Nhìn về phía Nguyễn Thành Long đang sa sầm sắc mặt :
- Nguyễn Trân thủ, bằng chứng như núi, lão còn gì để nói
Nguyễn Thành Long, trợn mắt nhìn hắn rồi nói
- Khốn kiếp, bản quan là trọng thần hai triều, lập biết bao công lao cho triều đình, nay các ngươi chưa có thánh chỉ, dựa vào bằng chứng ngụy tạo này mà dám bắt Nguyễn Mỗ ư??
Bùi Danh Toại ngồi trên chủ vị cười ha ha, rất không có hình tượng một khâm sai đại thần, lão nhìn vào Nguyễn Thành Long rồi nói
- Muốn thánh chỉ ư, Hoàng Thống Lĩnh, viết cho hắn một bản.
Bùi Danh Toại giơ cao thượng phương bảo kiếm trên tay, ra lệnh:
- Bắt hết chúng lại, giờ ngọ ngày mai, chém tất cả.
Đám binh sĩ dạ ran
- Tuân lệnh Khâm sai đại nhân
Nguyễn Thành Long kinh ngạc nhìn thanh cổ kiếm trên tay Bùi Danh Toại, đôi mắt cơ hồ lồi ra ngoài, lão ngồi phịch xuống đất, mũ ô sa trên đầu cũng lăn qua một bên
Phụt,
Máu tươi từ miệng lão phun ra như trút.
……………………..
Chưa đến ba bốn ngày, ba gia tộc lớn nhất nhì An Quảng đã bị Bùi Danh Toại chém giết quá nửa, đúng là máu chảy thành sông. Vị Khâm sai đại thần này hành động cũng đủ quyết đoán, đám gia tộc nhỏ còn lại thấy tình hình như vậy đều án binh bất động, không dám phản ứng, cũng không làm ra hành động gì đáng nói
Ngô huyện lệnh chắp hai tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng khách, đại bá của hắn và cũng là tộc trưởng Ngô Đạt cùng mấy vị đức cao vọng trọng trong các tông tộc khác đều đang nhăn mặt nhíu mày. Bầu không khí trong đại sảnh vô cùng khẩn trương, đám nha hoàn trong phủ đi đứng cẩn thận vô cùng, không ai dám thở mạnh, chỉ sợ các vị đại nhân không vui sẽ lôi chúng ra loạn côn đánh chết
Mấy ngày trước từ đứa cháu của mình, Ngô Đạt đã nắm được tin Đặng Mậu Lân không thoát được, nhưng lão không ngờ, trong nhà của Đặng Mậu Lân lại còn có thư từ đi lại với ba vị đứng đầu an quảng.
Mẹ nó thật là hết mức hoang đường. Đặng Mậu Lân cậy quyền cậy thế còn hơn cả nhà vua, ở đây ai cũng muốn hắn chết cho nhanh chứ ai lại còn thư từ qua lại, đây rõ ràng là thằng nhãi Trịnh Cán gài tang vật . làm một mẻ hốt trọn, nói giết là giết, vài ngàn người cứ thế mà đi chầu âm phủ,
Vốn lúc đầu Ngô Đạt còn nghĩ rằng, chẳng qua triều đình chỉ nhắm vào một vài người mà thôi, nhưng qua lần này lão nhận ra rõ ràng là triều đình đang muốn trừ khử tầng lớp quý tộc. làm suy yếu thế lực của họ. xem ra hiện tại cũng không so với lúc trước rồi, Trước kia Tĩnh Vương còn chưa hề động tới quý tộc bọn họ, hàng năm lại cho nhiều ưu đãi. Nhưng từ ngày vị Điện Đô Vương này lên nắm quyền xem ra gió đã đổi chiều . dưới trướng hắn có Hoàng Đình Bảo hết sức tận tâm. Lúc này gia tộc nào nhảy ra khiêu chiến trước tất tìm lấy cái chết.
Ngô Đạt thông minh có thể nghĩ đến điểm này thì những lão quái của tộc khác cũng vậy, vì thế cho nên, sau khi ba tộc lớn nhất An Quang bị diệt sát. Cũng không thấy thế lực nào đứng lên phản đối. nhưng đó chỉ là các gia tộc lớn mà thôi, các tộc nhỏ chừng vài trăm người thì dù có tra hộ khẩu hay không họ cũng không tổn thất bao nhiêu, nên mấy ngày nay toàn huyện Yên Hưng đã có không ít gia tộc bắt đầu thực thi tân pháp tự đến huyện nha báo danh
Về cơ bản các gia tộc nhỏ và trung bình đã bị trấn áp máu tanh của Bùi Danh Toại dọa sợ vỡ mật
Ngô Hạo vô cùng lo lắng nói khẽ
- Đại bá rút cục chúng ta nên làm thế nào
Một tộc lão của Cao gia, cũng là một tộc lớn cũng lên tiếng
- Đúng vậy Ngô huynh, nên làm thế nào mới ổn thỏa? huynh nói thử xem hay là chúng ta nhanh chóng phái người đi khai báo hộ khẩu của chúng ta đi, sau đó trình báo…
- Vớ vẩn
Trưởng lão của Hoàng gia lên tiếng
- Kiên quyết không thể làm vậy được!
Đám bên dưới cũng nhao nhao phụ họa ý kiến của lão già họ Hoàng, , bọn họ không biết này đã không giống như vài năm trước nữa, Trịnh Cán đã quyết tâm không nương tay với đám chiếm đoạt ruộng đất, gian dối nhân khẩu hơn nữa đám tộc lão này đều lo lắng, , một khi đem số nhân khẩu thực thông báo, thuế phải nộp lên gấp mấy lần, bọn họ làm sao mà ăn chơi hưởng lạc
Nhất thời ánh mắt cả đám đều ngước lên Ngô đạt, cao lão nói:
Ngô Huynh huynh nói thế nào cao gia ta nghe thế ấy
- đúng vậy
- Hoàng gia chúng ta cùng tiến thoái với Ngô Huynh
Nhìn tình cảnh này đủ biết bình thời Ngô Đạt có bao nhiêu uy vọng
Ngẫm nghĩ một lát Ngô Đạt cuối cùng ra quyết định, lão quay đầu sang nhà họ Cao lên tiếng
- Cao Văn huynh việc này còn phải nhờ lão đi Vĩnh An (1) một chuyến
- Vĩnh An ư?
Lão già Cao Văn kia vừa nghe đã biết Ngô Đạt Muốn nói gì, em gái của gia chủ họ Cao chính là chính thê của Vĩnh Xương Bá Trịnh Hồng Quyền, tên này tính ra cũng là tôn thất họ Trịnh. Gã này cũng không phải là người giàu có bình thường, mà là người giàu nhất Huyện Vĩnh An. Dựa trên thực lực mà nói Ngô tộc ở Yên Hưng có thể thét ra lửa, Trịnh Hồng Quyền chỉ cần giậm chân, toàn bộ huyện Vĩnh An cũng là chấn động. Tri châu Vĩnh An đi qua nhà hắn cũng phải xuống ngựa quỳ lạy, tuy lực ảnh hưởng trên toàn trấn An Quảng không bằng Đặng Mậu Lân, nhưng ở trong Vĩnh An, hắn chính là thổ Hoàng Đế, Đặng Mậu Lân ít nhiều chỉ là trốn thuế mà thôi, tên này không những trốn thuế mà còn trưng thu luôn thuế của Vùng hắn ở, quản lý các vị vương hầu này, các vị trấn thủ thường là mặc kệ, ai hơi đâu đắc tội đám thân thích hoàng gia.\
Ngô Đạt bảo Cao Văn đi Vĩnh An, dụng ý không hỏi cũng biết. đây chính là mượn nhờ lực ảnh hưởng của Trịnh Hồng Quyền, xét về huyết thống Trịnh Cán còn phải gọi hắn là anh họ,
- Cao huynh đi mấy gia tộc chúng ta cũng xin đóng góp chút lễ vật,
- Đúng vậy, nhất định phải kéo Trịnh bá gia cùng trên trận tuyến. gia tộc chúng ta mới thoát khỏi kiếp nạn
Đám tộc lão còn lại cũng gật đầu liên tục,
Ngô Đạt quay sang nói bằng giọng không cho chối cãi
- Ngô Hạo, ngươi hộ tống Cao lão đi,
- Vâng
……………
Hành dinh khâm sai, Bùi Danh Toại có phần bận tối mắt tối mũi, đám quan lại cấp dưới cũng là xơ tóc gáy chạy xuôi chạy ngược, đánh đổ được Trấn thủ An Quảng, cùng với Đặng Mậu Lân chưa phải là hết, đây mới chỉ là thế lực lớn nhất, còn những thế lực khác vẫn án binh bất động, cần phải tìm cách xử lý triệt để
Cứ trời còn chưa sáng, ngoài cửa hành dinh khâm sai đã vang lên tiếng kêu oan náo loạn cả một vung:
“- Bùi Khâm sai, xin hãy nhận cáo trạng của thảo dân”
“- Bùi Thanh thiên, mắt thần như điện xin hãy làm chủ cho thảo dân!”
“- Gia phụ là đồng niên với Khâm sai đại nhân, xin hãy nhận của tiểu điệt một lạy”
Vô số thanh âm lọt vào tai Bùi Danh Toại khiến cho lão đầu váng mắt hoa, đám dân đen này, không đến thưa kiện thì cũng là nhấc lên quan hệ, nào là xá muội chua có hôn phối, tôn nữ mới mười sáu, thực sự đau đầu nhức óc
Chỉ riêng việc kê biên đất đai tài sản, tiến hành kê khai hộ tịch cho đám dân chúng của Yên Hưng cũng đã làm cho lão bận rộn tới mức chân không chấm đất. Đầu tiên lão ra nghiêm lệnh cho Nguyễn Huy Bá dẫn binh lính đi bắt hết đám người làm ác nô của ba dòng họ lớn lại, nhất nhất tra vấn tội danh.
Sau có mấy hôm mà số người bị bắt đã lên tới hàng trăm người, tiếng kêu khóc chửi bới náo loạn cả một vùng, việc kê biên của cải cũng không dễ dàng gì, ba nhà ức hiếp dân chúng nhiều năm chỉ riêng ruộng đất đã là hàng trăm vạn mẫu, ngọc ngà châu báu nhiều không kể xiết, Bùi Danh Toại giao cho đám cấp dưới , sau khi tra rõ bèn trả lại cho chủ cũ.
đáng thương thay ba dòng họ Nguyễn, Bạch, Lê giờ đây đã tan đàn xẻ nghé, kẻ bị giết, kẻ bị bắt, nha hoàn người làm ai trở về nhà nấy, cây ngã chim bay tứ tán. Cảnh huy hoàng năm xưa đã thực sự biến mất
Còn những chuyện khác cũng không cần đích thân Bùi Danh Toại động thủ, động cước. đám quan lại phụ thuộc nhất nhất thay lão giải quyết đâu ra đó. Hàng ngày Bùi Danh Toại chỉ việc lên công đường ngồi xuống, đập bàn quát tháo, không hạ lệnh bắt giam thì cũng là mùa thu mang đi xử trảm,, những chuyện còn lại đã có đám Sư Gia, phu tử, thay lão lo liệu. thanh danh của lão kể từ khi giết Đặng Mậu Lân, trả lại ruộng đất cho dân, chém đầu Nguyễn Thanh Long ngày càng vang dậy, dân chúng ai nói đến Bùi Danh Toại lão cũng phải dựng ngón tay cái lên khen một tiếng thanh thiên đại lão gia, Bao Thanh Thiên nhà Tống bất quá cũng chỉ đến vậy.
Mỗi khi lão có việc đi thị sát. Hai bên đường dân chúng lập tức quỳ lạy hoan hô, người cho trứng gà, kẻ tặng sản vật, khiến cho lão cười đến không khép được miệng.
Tất cả đều là do Trịnh Cán ban cho lão, sau này khi đã là khai quốc công thần. Không đi theo Trịnh Tông là quyết định mà lão cho là tương đối sáng suốt của đời mình.
Bất quá việc trước mắt mà lão phải lo chính là làm sao ở các huyện khác của An Quảng cũng phải thi hành tân pháp, nếu không đến kỳ chinh thu thuế khóa lão sẽ chẳng có gì mà nộp lên triều, thân là Tuần phủ việc này lão phải quản Chinh thu thế nào, phát giải thế nào, triều đình tự có quy định, thế nhưng có thu được hay không thì lại phải xem bản lĩnh của lão.
……………………..
Vĩnh An (thuộc Quảng Tây, Trung Quốc hiện nay)