Chương 178: Đại Chiến Thị Nại (1)

* Đại Chiến Thị Nại (1)*

Trịnh Cán nhìn sang thiếu phụ, chỉ thấy sắc mặt nàng vô cùng nhợt nhạt, người mềm mà lại ủ rũ, thỉnh thoảng nóng, lại thỉnh thoảng lạnh. Hay là nàng bị sốt rét. Trịnh Cán không để ý thiếu nữ kia nói gì, trầm giọng:

- Tình huống nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng, Đỗ Hà, chúng ta đưa đại nương đây về,

Trịnh Cán cũng không có y thuật gì cao minh nhưng đã học qua không ít tri thức cấp cứu tại đại học, kể cả việc cấp cứu . Hắn nói nhỏ vào tai thiếu nữ Viên Vịnh Nhi rồi quay ra xin Nguyễn Đại Lang một chút rượu. Lão giả không hề do dự đổ đầy một chén lớn, Trịnh Cán bảo thiếu nữ đưa mẹ mình vào xe, rồi dạy cách đánh gió, khiến cơ thể thiếu phụ nóng lên trước đã, Nhìn Trịnh Cán vì cứu mẹ mình mà chạy ngược chạy xuôi, Nàng liền lấy ra một cái khăn tay đưa cho hắn, Trịnh Cán cười vẻ cảm kích, thiếu nữ bất giác đỏ bừng mặt, bọn họ chỉ là bèo nước gặp nhau, làm như thể quả thực quá mức thân mật, chỉ là nghĩ đến Trịnh Cán vì cứu mẹ nàng mà mệt nhọc, cũng không kịp nghĩ nhiều

“ Trước mắt hãy tạm như vậy đã, bây giờ hãy đưa đại nương vào kinh, ta sẽ đi tìm Lê Hữu Trác, “

Đoạn hắn quay qua Nguyễn Đại Lang và Nguyễn Du rồi nói:

“ Hai vị, tại hạ Lê Huy, chúng ta hôm nay gặp mặt tại đây thực sự là có duyên, mong sau này còn gặp lại hai vị, nếu hai vị sau này ở trong kinh thành cần giúp đỡ gì, cứ đến Tần phủ ở phía tây kinh thành tìm hắn”

Trịnh Cán mỉm cười chỉ vào Đỗ Hà. Lão giả tóc bạc Nguyễn Đại Lang nãy giờ một mực ở bên cạnh nhìn xem, hắn hành tẩu thiên hạ hơn năm mươi năm, cũng biết một chút về thủ đoạn cấp cứu nhưng thấy Trịnh Cán thủ pháp cao minh nên cũng không chặn ngang một cước. Lúc này thấy Trịnh Cán đã làm cho thiếu phụ hồi tỉnh lại một chút ngoài thầm khen còn đưa cho thuốc tùy thân. Trịnh Cán tiếp lấy đưa cho thiếu phụ,. Thiếu phụ cũng rất nhanh tỉnh táo lại, thần trí cũng khôi phục bình thường, sắc mặt tuy còn kém nhưng đã hơn trước rất nhiều!

Nguyễn Du cũng khen:

“- Không thể tưởng được tiểu huynh đệ tuổi còn trẻ nhưng lại là chân hào kiệt thích làm việc thiện! Nguyễn Du ta hôm nay coi ngươi là bằng hữu!”

Trịnh Cán cười cười, tay này đúng là lão đại của văn chương thời kỳ này, trong lịch sử đã từng bôn tẩu bên trung quốc trong vòng mấy năm đi hàng ngàn Km, không phải người thường, nếu đưa được hắn về Quốc Tử Giám…

Nghỉ ngơi một lúc, Trịnh Cán lên tiếng từ biệt. đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay.

Trước khi đi, Nguyễn Đại Lang cao giọng nói:

“- Tiểu huynh đệ, nếu có việc gì cần giúp thì cứ đến Quỳnh Nhai Sơn Trang tìm ta, nếu làm được ta sẽ không từ chối!”

“- Đa tạ!”

Trịnh Cán cao giọng ứng một câu, có thể cùng kết giao với hai người này, cũng coi như chuyến đi này không tệ rồi. Trịnh Cán nghĩ một hồi rồi lệnh cho Đỗ Hà cho người về gọi Lê Hữu Trác, lại lệnh cho tiểu thuận tử đánh xe ngựa đưa thiếu phụ kia vào thành.

Trịnh Cán cũng lên ngồi trên ngựa vừa đi hắn vừa nghĩ đến những biến hóa từ khi mình đi tới Đại Việt, lại có cảm giác cảm khái ngàn vạn.

Bởi vì hắn xuất hiện, lịch sử đã không còn là lịch sử, Đây cũng không hẳn là đại việt ở thế giới mà hắn sống, đây chỉ là thế giới song song mà thôi, mặc dù cũng có việc giống, nhưng cũng xuất hiện rất nhiều biến cố. Trong đó biến cố lớn nhất chính là hắn không chết mà còn sống đến bây giờ lại còn lên ngôi Hoàng đế, giết chết Trịnh Tông cùng việc mình tự tay mở rộng lãnh thổ, nhất thống giang sơn. Đối với chuyện của đại chiến giữa tây sơn và đại nam, Trịnh Cán tin tưởng phán đoán của mình sẽ không sai! Trong trận chiến đó lịch sử sẽ không thay đổi, Tây Sơn chắc chắn đại bại.

Tuy sắp xảy ra việc binh đao, sẽ tạo thành thương vong nhất định, nhưng lại làm cho Đại Việt có cơ hội tiến về phía nam, sẽ không giống như trong lịch sử, nhà Nguyễn lên ngôi cuối cùng để Đại Việt rơi vào cảnh đô hộ.

Dùng thực lực của Đại Việt hôm nay, chẳng mấy chốc sẽ đẩy Đại Nam diệt vong.

Thêm một thời gian nữa, xe ngựa đã vào đến kinh thành, Đỗ Hà sai hộ vệ chạy như bay đến phủ của mình bảo gia nhân sẵn sàng đón Trịnh Cán, đồng thời Lý Thần Y cũng đã ở đó chờ sẵn. Hiện nay

Nhờ vào có được dị thuật diệu thủ hồi xuân, lại có đệ tử là phi tần của Hoàng Thượng, Lê Hữu Trác đã lên tới quan tam phẩm, tước nhất đẳng hầu gia, lại thêm tâm lý thoải mái nên giờ này tuy đã tám mươi bảy tuổi những lão vẫn còn sống, nếu đúng theo lịch sử lão đã chết cách đây sáu năm rồi.

Xe ngựa rất nhanh đi vào phủ, đám nô tỳ hầu hạ nhanh chóng chạy ra dìu thiếu phụ kia vào, Lê Hữu Trác cũng đã có mặt sẵn ở đó, lão nhanh chóng bắt mạnh. Hồi lâu mặt lão nhăn tít lại.

Lão quay sang nói:

“ Hoàng à không thưa công tử, bệnh này vô cùng cổ quái thứ cho lão hủ chưa chữa ngay được, tuy nhiên lão phu sẽ kê đơn thuốc thuốc này sẽ khiến bệnh chậm phát tác, trong lúc đó, lão hủ sẽ từ từ nghiên cứu”

Trịnh Cán gật đầu:

“ Cũng được, “

Rồi hắn quay qua nói với Đỗ Hà,

“ Chuẩn bị chỗ cho phu nhân đây”

Thế nhưng Thiếu nữ kia đã nói:

“ Công tử cứu giúp chúng ta rất cảm kích nhưng, đến nước này chúng ta không biết lấy gì báo đáp cả, hơn nữa chúng ta, chúng ta cũng không có nhiều tiền”

Trịnh Cán cười:

- Cứu người cứu cho trót, đưa phật đưa đến tây thiên! Nàng không cần nghĩ nhiều!

Đỗ Hà đứng bên cạnh thầm nghĩ, đây chắc hẳn là Hoàng Thượng vừa mắt cô nương nay rồi, nếu hôm nay không giữ được nàng này, e rằng Hoàng Thượng sẽ không vui, mình cần phải làm gì đó mới được, Nghĩ ngợi hồi lâu Đỗ Hà mới nói:

“ Cô nương, không bằng như thế này đi, tại hạ biết cô nương là người khẳng khái, tuy nhiên chữ hiếu làm đầu, nay phu nhân bị bệnh như vậy, thần y cũng chưa tìm ra cách chữa ngay, chi bằng tạm thời hai vị cứ ở đây, còn vấn đề tiền, cô nương có thể làm công cho nhà ta, ta sẽ trả tiền công cho cô, thế có được không”

Thiếu nữ suy nghĩ một lát rồi nói:

“ Như vậy, tiểu tỳ Vịnh Nhi xin ra mắt lão gia”

Thiếu phụ tuy là mẫu thân, nhưng dường như rất nghe lời thiếu nữ, nghe nàng nói vậy cũng không cự tuyệt. Trịnh Cán, cười nói:

- Chăm sóc tốt mẹ ngươi!, Khi nào rảnh ta sẽ tới

……………….

Ra khỏi Tần phủ, Trịnh Cán nói với một tên ảnh vệ, dặn hắn đi xem hai vị Nguyễn Đại Lang và Nguyễn Du kia làm gì rồi nhanh chóng hồi báo, tên thị vệ nhanh chóng chạy đi. Hắn hồi cung chưa được bao lâu thì tên Ảnh vệ kia chạy về, Trịnh Cán hiếu kỳ hỏi:

“ thế nào”

“Hồi bẩm Hoàng thượng, hai vị kia đến nhà của Nghi Thành Hầu, Thái Sử Cơ Mật Viện Nguyễn Đề, ở đó còn có một vị tên là Đoàn Nguyễn Tuấn”

“ Ồ”

Trịnh Cán nghe vậy thì khá ngạc nhiên, Nguyễn Đề là anh trai Nguyễn Du, mặc dù Nguyễn Khản đi theo Trịnh Tông nhưng Nguyễn Đề lại theo trịnh cán, việc này không vấn đề gì, nhưng Đoàn Nguyễn Tuấn có mặt ở đó, thì đây chắc hắn là một việc xảy ra trong lịch sử mà hắn đã từng được đọc, đây chính là lúc Nguyễn Du lấy em gái út của Đoàn Nguyễn Tuấn, Trịnh Cán bất giác cười thầm, cơ hội đây rồi, lần này e rằng Nguyễn Du sẽ phải vào Quốc Tử Giám làm việc, ha hả.

……………..

Đại trướng của Nguyễn Anh trên đảo Cù Mông, sau khi nghe một tên thám báo báo cáo, Nguyễn Anh giật mình

"Hả?" Nguyễn Anh nghiêm giọng hỏi: "Quân Tây Sơn đang dùng xích sắt kết các chiến thuyền lại với nhau ư?"

Ngô Ứng Hổ, người quen thuộc địa hình Thị Nại vội vàng nói: "Đầm Thị Nại nằm chắn mặt Đông Hải, Về mặt chiến lược, đầm Thị Nại là cửa ngõ ra vào Bình Định bằng đường thủy. Do đó, Tây Sơn xây dựng hệ thống phòng thủ tại đây để trấn giữ vùng biển. Tại đây đã được xây dựng thành Thị Nại. Đại bản doanh của thủy quân Tây Sơn cũng được đặt tại đầm Thị Nại và núi Tam Tòa. Tại sao Quân Tây Sơn không tập trung Hỏa lực hai bên núi mà lại gắn thuyền làm gì? Chẳng phải đây là cơ hội cho quân ta tấn công sao?"

"Ừ"

Nguyễn Anh gật đầu, hắn lại hỏi tên Thám báo: "Có dò xét xem mỗi thuyền có bao nhiêu binh lính Quân Tây Sơn trú đóng không?

Tên tiểu giáo nói: "Hồi bẩm Hoàng Thượng, trước kia thuyền đơn lẻ, mỗi thuyền chỉ chở được 400 đến 600 quân, nhưng nay, bằng cách gắn kết các thuyền lại, tổng số quân trên đó đã nhiều hơn một chút. “

"Ồ?"

Nguyễn Anh thất vọng nói:

"Ta đã biết bọn chúng định làm gì, chúng muốn biến mặt nước như trên cạn, để dễ bề phòng thủ, như vậy quân ta sẽ không thể hành động khinh xuất được'.

Một viên tướng mặt vàng như nghệ trong góc phụ hoạ: "Hoàng thượng anh minh. Nếu chiến thuyền bọn chúng đi lẻ, chúng ta còn có cơ hội, nhưng nếu chúng kết thành chiến thuyền liên hoàn quân ta rất khó có thể trong khoảng thời gian rất ngắn tiêu diệt chúng, trong khi đó quân thiết Đại pháo hai bên núi chỉ chỉ cần một khoảng thời gian ngắn có thể bắn chúng ta thành thịt vụn. Nếu như quân ta đánh lén không thành, lại bị Quân Tây Sơn ứng phó kịp thời, hậu quả không thể tưởng tượng nổi".

Đặng Đức Siêu cũng nói: "Mặc dù chúng ta chờ gió nam cũng không thể để Quân Tây Sơn tự do củng cố thế được. Mạt tướng cho rằng phải phái thuỷ quân tới quấy nhiễu, ngăn cản Quân Tây Sơn thao luyện, đồng thời phái thêm thám báo nắm tình hình".

"Báo…" Đặng Đức Siêu chưa nói xong, lại có một tên mật thám thở hổn hển chạy vào, hắn quỳ xuống đất bẩm báo: "Báo, Bẩm báo Hoàng thượng, Phú Yên cấp báo".

"Hả?" Nguyễn Anh trầm giọng nói: "Mau nói".

Tên mật thám thở dốc nói: "Quân Tây Sơn đang ngang nhiên xây dựng thêm sáu đồn lớn kiên cố ".

"Xây dựng thêm đồn kiên cố?" Nguyễn Anh cau mày nói: "Lưu Huệ muốn làm gì vậy? Đối với quy mô quân đội của hắn hiện nay mà nói, số lượng đồn lũy hiện tại hoàn toàn có thể đáp ứng nhu cầu, chúng hoàn toàn không cần phải xây dựng thêm đồn lũy làm gì cả".

Tên mật thám lại nói: "Hoàng thượng, các đội trinh sát còn có tình huống rất khả nghi".

Nguyễn Anh hỏi: "Tình hình như thế nào, còn không mau bẩm báo?"

"Hồi bẩm hoàng gia, Ngoài việc xây dựng đồn lũy, chiến thuyền liên hoàn của chúng cũng rất khác lạ, mặc dù kết nối với nhau bằng xích sắt, nhưng chúng lại cho xây dựng thêm một bức tướng rào rất lớn để ngăn cản chiến thuyền.. Hơn nữa cứ cách một quãng Quân Tây Sơn lại xây dựng một tiễn tháp có thể chứa được chừng ba mươi người ngay trên mặt biển. e rằng bọn chúng định cô lập hoàn toàn thủy quân bên trong tiến hành phòng ngự lâu dài với chúng ta".

"Kỳ quái, đúng là kỳ quái" Lê Văn Duyệt hoang mang nói: "Võ Văn Dũng chính là lão đại thủy quân và cũng kiêm luôn chỉ huy bọn hải tặc trung hoa hoành hành Đông Hải nhiều năm, không có lý do gì hắn lại không biết Thị Nại dễ thủ khó công xây dựng như vậy chỉ tổ phí hoài sức lực của quân sĩ. Chẳng lẽ Võ Văn Dũng lo rằng, pháo hai bên bờ không đủ cản chúng ta ư

"Không đâu" Lê Chất phản đối: "Lưu Huệ không phải phường ngu ngốc, Võ Văn Dũng lại càng không có chuyện không biết tình hình Thị Nại. Quân Tây Sơn làm như vậy, bản tướng e chúng muốn cắt đôi Thị Nại. ngăn cản hoàn toàn quân ta hội họp với cách quân trên bộ đánh về Trung đô, nếu không ngăn cản được chí ít cũng không cho chúng ta cứu thành bình định, “

Lê Chất vẫn chưa nói xong, bất chợt bên ngoài trướng vang lên tiếng bước chân nặng nề.

Bóng người loé lên, mãnh tướng thủy quân Trương Tiến Bảo đã bước vào đại trướng, hắn quỳ xuống thi lễ:

“ Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế”

Nguyễn Anh gật đầu

" Tướng quân cực khổ rồi, mau đứng dậy. Có dò xét được không?"

"Hồi bẩm Hoàng Thượng đã có kết quả" Trương Tiến Bảo người còn sũng nước hăm hở nói: "Mạt tướng nhân dịp đêm tối lẻn vào đại trại thuỷ quân Thị Nại, ẩn núp ba ngày hai đêm, cuối cùng đã thăm dò được thực hư thuỷ quân của tây sơn. Bẩm Hoàng thượng, Lực lượng của bọn chúng gồm có hai chiếc Định Quốc đại hiệu khồng lồ, 673 chiến hạm đủ cỡ lớn nhỏ. Trong số này, có những chiến hạm lớn trang bị súng đại bác và thủy thủ đoàn nhiều hơn cả những chiến hạm lớn nhất kiểu Tây phương mà chúng ta có. Thực lực của bọn chúng không hề tầm thường, đặc biệt có những chiến thuyền cơ động, chỉ có một khẩu đại pháo duy nhất, nhưng khẩu đại pháo đó lớn gấp ba lần đại pháo to nhất của quân ta,”.

Tướng lĩnh Đại nam trong trướng biến sắc. Rất nhiều người trong số này không ngờ thuỷ quân của Võ Văn Dũng lại có nhiều chiến thuyền tới như vậy.

Nguyễn Anh nói: "Còn có tình hình nào nữa không?"

"Bẩm, Có" Trương Tiến Bảo nói: "Khi mạt tướng ẩn núp bên trong trại thì phát hiện có một loại chiến thuyền rất đáng sợ".

Nguyễn Anh hỏi: "Chiến thuyền gì?"

Trương Tiến Bảo nói: "Bọn chúng có một hạm đội khoảng 100 chiến thuyền, kết thành hàng ngang trên mặt đầm, Hình dáng chiến thuyền đó rất khác lạ, giống tam cấp chiến thuyền nhưng to lớn hơn rất nhiều,. Ở phía đầu chiến thuyền có hai hàng chuỳ đâm sắc bén. Nếu giáp lá cà, e rằng thuyền ta sẽ bị xuyên thủng".

Võ Di Nguy từ trước tới giờ vẫn chưa lên tiếng lúc này mới nói: "Hoàng thượng, chớ nên lo lắng, Chúng dám kết nối thuyền lại, nếu như bị hỏa công của quân ta đánh phải, chúng nhất định sẽ tan vỡ. Hơn nữa, thủy quân của chúng ta đã khác xa lúc ở Rạch Gầm, Xoài Mút, lại thêm tàu Phượng Phi, Long Pho và Bằng Phi thần tin là quân ta có ưu thế, chúng ta chớ nên đề cao địch mà giảm uy thế của mình"".

Nguyễn Anh nói: "Thế nhưng tình hình bây giờ cũng không giống với khi đó. . lúc này tuy rằng ta thuận gió, nhưng nếu giáp lá cà vướng hàng chùy sắt và hàng rào trên nước kia, chỉ sọ chưa kịp làm nổ hỏa dược, quân ta đã chết hết.

Ban đêm, trên đảo cù mông gió thổi lành lạnh.

Hội nghị quân sự của Nguyễn Anh trước cuộc chiến đã chấm dứt. Nguyễn Anh dẫn Lê Văn Duyệt, Võ Di Nguy đi tới bờ biển.

Lê Văn Duyệt nói: "Hoàng Thượng chớ lo lắng, Quân ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng nhất định sẽ chiến thắng,,".

Nguyễn Anh lo lắng nói: "Trận chiến này chỉ e lành ít dữ nhiều".

"Đúng vậy. Đây cũng là điều lo lắng của mạt tướng" Võ Di Nguy cũng nói: "Mạt tướng cho rằng Quân Tây Sơn mở thêm đồn cũng như xây hàng rào thủy trại cũng không phải đơn giản chỉ để dụ quân ta chia binh ra đối phó. Nếu quân ta không để ý tới chúng, Quân Tây Sơn có thể từ giả biến thành làm. Một khi như vậy thì chúng ta suốt ngày phải phòng bị trên bộ lẫn trên biển. Cuộc chiến này nhất định không cần phải đánh nữa'.

"Trẫm há chẳng biết như vậy sao?" Nguyễn Anh bùi ngùi thở dài nói: "Nhưng Thủy Bộ hai quân mà không hợp lại được, trẫm cũng không có cách nào chỉ huy toàn cục".

"Ai!'.

Mọi người cùng thở dài. Nguyễn Anh nói không sai. Bộ binh của Đại Nam chỉ hơi chiếm ưu thế so với quan quân Tây Sơn. Thế nhưng thủy quân mà nói, Đại nam xách dép mà chạy theo Tây Sơn cũng còn cách một đoạn. Nếu bây giờ không có cách liên hợp hai dạo thủy bộ, chiến tranh kéo dài, Chuyện diệt vong chỉ còn là chuyện trong nay mai.

" Thực lực Quân Tây Sơn quá mạnh. Nếu như không phải ba huynh đệ bọn chúng bất hòa, chỉ cần thêm mười năm nữa, , Đại Nam căn bản không có cơ hội chiến thắng"

Nguyễn Anh chắp tay sau lưng, , thở dài nói: "Hiện tại cơ hội duy nhất của liên quân là đánh thắng cuộc thuỷ chiến Thị Nại, tiêu diệt thuỷ quân của Tây Sơn sau đó kết hợp với bộ binh của Lê Đình Đắc, Nguyễn Chất, Nguyễn Văn Thành. Tới khi đó thì cho dù có có chuyện gì xảy ra, Phượng Hoàng Trung Đô của bọn chúng cũng không giữ nổi".

Lê Văn Duyệt trầm giọng nói: "Võ Văn Dũng đã hoành hành sông nước trong nhiều năm, tinh thông thuỷ chiến. Tướng sĩ chiêu mộ lại là tinh tráng tinh thông thuỷ tính, trong đó có rất nhiều giang dương đại đạo hoành hành sông nước. cướp biển trên Đông hải, phúc kiến, Hơn nữa hiện tại binh lực của ta chỉ chiếm ưu thế nhỏ nhoi, giao tranh cùng với một đối thủ như vậy, chỉ e rất khó thắng".

Võ Di Nguy gật đầu nói: "Hơn nữa theo như Trương Tiến Bảo tướng quân, thuỷ quân của Quân Tây Sơn còn có Chiến thuyền lợi hại như vậy. Cho dù chúng ta có gió nam đánh hoả công thì chỉ e những hoả thuyền còn chưa tiến tới gần đội thuyền của Quân Tây Sơn đã bị những chiến thuyền này đánh chìm. Trên lâu thuyền của Quân Tây Sơn còn lắp đặt cả Siêu đại pháo. haix".

"Mọi sự do con người" Nguyễn Anh bùi ngùi nói: "Một khi xảy ra chiến tranh, tất có thắng có bại. Chỉ cần bản thân đã tận lực thì không còn gì nuối tiếc".

Hai vị đại tướng lặng lẽ đứng đó bên cạnh Nguyễn Anh, không có gió mà cả hai đều cảm thấy lạnh giá trong lòng,. Ngay cả Hoàng thượng cũng mất đi lòng tin chiến thắng vậy Đại Nam còn hy vọng không?.

Thế nhưng, Nguyễn Anh lại đột ngột thốt lên một tiếng, khiến Lê Văn Duyệt và Võ Di Nguy giật bắn cả người, vội vàng hỏi:

“ Hoàng thượng, người sao vậy ạ”

Chỉ thấy Nguyễn Anh cười ha ha, trong đêm tối nghe rợn cả người:

“ Tìm ra. Trẫm tìm ra cách rồi”!!

Các bạn theo dõi page của mình để biết lịch ra chương nhé, cảm ơn các bạn nhiều nhiều, link đây ạ: https://www.facebook.com/K%E1%BA%B9o-Chu%E1%BB%91i-106455871078689/?eid=ARDyegCtMTpIOrP31_rKuZvaThMbP9wJfddY31xmtk63h7vhhVfetWuM-HhJJKSpOG8YaOjIcBQdEgyM