* Nước Ngầm Kinh Đô*
Trong khoảnh khắc Đám người Dương Thận rời và chu tước doanh đến báo cáo, rất nhiều nghi vấn không lời giải thích hiện lên trong tâm trí Trịnh Cán. ảnh vệ trong phủ côn quận công đã lộ, là ai làm lộ, về nguyên tắc các ảnh vệ này đều làm việc độc lập không biết lẫn nhau, để tránh người khác nhổ cỏ sạch sẽ, danh sách đầy đủ chỉ có ở tổng bộ, vậy thì kẻ nào đã phản bội.
Chiều hôm đó, Lại Có 2 tên Chu Tước Doanh khác gấp rút phi ngựa một mạch, vài con chiến mã đã mệt đến chết, cuối cùng cũng tới huyện Hương Khê, tin tức từ Kinh Thành lần thứ hai rốt cuộc cũng đến tay Trịnh Cán. Thế cục kinh thành hiện tại không có xảy ra vấn đề gì, tuy nhiên Côn quận công đã liên hệ được rất nhiều quyền quý, hơn nữa không biết định mưu đồ chuyện gì,
“Hoàng Thượng, mọi hành động của Côn Quận Công và người của hắn đều được Đơn vị số 4 của chúng ta theo dõi kỹ càng, mặc dù không thể xâm nhập sâu hơn, nhưng cũng quyết không bị động tất cả đang đợi lệnh hoàng thượng.” Ảnh vệ thở hổn hển bẩm báo, nhanh chóng thuật lại nội dung quan trọng. Mắt mấy mấy tên đã đỏ au, hiển nhiên là đã mệt nhọc đến cực điểm. từ Thăng Long đến Hà Tĩnh họ không dám dừng lại dù chỉ một khắc, hiện tại chỉ là gắng gượng chống đỡ để bẩm báo. Bọn họ biết rõ tầm quan trọng của tin tức này, thế nhưng dù như vậy thì đây cũng là tin tức từ mấy ngày trước. Triều cục thay đổi trong nháy mắt, trong mấy ngày này, Côn quận công lại làm ra chuyện gì, hiện tại như thế nào, bọn họ khó mà dự đoán được.
Mặc dù trước nay tâm tình của Trịnh Cán rất hiếm khi dao động, nhưng lúc này nghe bẩm báo xong, vẫn không nhịn được mà hơi biến sắc. Côn quận công, Đặng Tử Giang, đại tướng Võ Tiến Lương Mỗi một việc đều là việc lớn, tất cả đều đột ngột xảy ra nhưng lại liên kết chặt chẽ với nhau và bắt đầu từ việc hắn hạ lệnh cắt giảm lương bổng của quý tộc.
“Có những ai tham gia cùng Trịnh Bồng” Trịnh Cán lập tức hỏi vấn đề mà mình muốn biết nhất, đồng thời cũng quan trọng nhất. có những ai đã đứng về phía Trịnh bồng, có những ai ủng hộ dòng chính của họ Trịnh biết được việc này, hắn mới có thể định ra đối sách được:
“Bẩm Hoàng Thượng, có rất nhiều vương công quý tộc, một số vị đại thần, Tên chu tước doanh kể ra một danh sách những cái tên. Trịnh Cán trầm tư giây lát, sau đó lập tức ra lệnh:
“Các ngươi đi nghỉ tạm trước đi, ta sẽ ra lệnh sau.”
Ảnh vệ chắp tay nghe lệnh, gần như vừa về tới phòng nghỉ là đã lập tức ngả người ngủ mê man. Trịnh Cán cau mày, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, trên mặt tràn đầy sát khí.
“Hoàng thượng chúng ta có cần về kinh ngay không?” Nguyễn Hữu Chỉnh và Bùi Danh Toại thấy thế bèn hỏi. Kinh Thành biến động, mà Hoàng thượng lại cách Kinh Thành quá xa, tin tức không thông, sẽ để mất tiên cơ rất nhiều chuyện. Việc cấp bách hiện nay là phải lập tức trở về Kinh Thành. Tuần du để sau cũng được. Trịnh Cán lắc đầu, nói:
“Trẫm còn phải suy nghĩ một chút.”
Sự việc xảy ra quá đột ngột, lại còn nghiêm trọng như vậy, quả thật là việc tày đình khó mà đoán trước...Trịnh Cán biết hiện tại mình nên trở về Kinh Triệu tùy cơ ứng biến, nhưng cũng bởi vì sự việc quá lớn, nên lại khiến hắn có cảm giác không thật. chuyện kho lương và chuyện kho bạc có liên quan gì đến Trịnh Bồng, đến quan viên triều đình hay không, Hành động của Đặng Tử Giang và Võ Tiến Lương là tự phát hay có kẻ đứng đằng sau sai khiến, Những việc hệ trọng, bất kể là từ phương diện triều cục hay là những phương diện khác như thế này, vốn không nên xảy ra vấn đề gì. Ấy vậy mà nó lại xảy ra! Những hành động của Côn quận công, đặc biệt là việc đi khắp nơi lôi kéo quan hệ, có vẻ quá nhanh, cũng quá liều lĩnh, hắn ta không sợ Trịnh Cán hắn biết hay sao, Trịnh Bồng không sợ Trịnh Cán sẽ giết hắn hay sao., những việc Trịnh Bồng đã làm quá lộ liệu chẳng khác nào nóng vội muốn mở rộng thế lực, Trịnh Cán hắn nếu biết có thể dung tha sao?, mà chắc chắn là hắn sẽ biết. Loạt hành động này của Trịnh Bồng giống như chắc chắn Trịnh Cán hắn sẽ không thể trở về hoàng cung được
Như vậy là như thế nào?Ánh mắt Trịnh Cán chợt biến đổi, sát khí trên mặt càng thêm nồng đậm, khiến cho người ta nhìn mà khiếp sợ. Đúng lúc Nguyễn Hữu Chỉnh liếc tới, vừa nhìn thấy dáng vẻ này của Trịnh Cán, lão liền kinh hãi, vội vàng hỏi: “Hoàng thượng có chỗ nào không ổn?”
Trịnh Cán lắc đầu tỏ ý không phải, hắn thu hồi tâm tình chậm rãi ngồi xuống, Sau khi nghe Trịnh Cán phân tích xong, sắc mặt Nguyễn Hữu Chỉnh và Bùi Danh Toại cũng thay đổi:
Lão thật sự không ngờ triều cục sẽ biến hóa kịch liệt như vậy.
“Hoàng thượng sợ rằng chuyện bọn chúng gây bất lợi cho Hoàng thượng là có thể xảy ra?”
Đúng như hoàng thượng nói nói, Côn quận công phải chắc chắn hoàng thượng sẽ không về kinh thì mới dám tùy ý làm bậy như thế. Trịnh Cán gật đầu rồi lại nói:
“Còn có một điểm, Trẫm cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Đại tướng quân Võ Tiến Lương đã phái binh sĩ trông giữ kho lương thực, và kho bạc không cho quan viên Hộ Bộ điều tra. Thái độ làm người của Võ Tiến Lương vẫn luôn cẩn trọng giữ mình, võ tướng quân đội tại sao lại tham gia vào chuyện kho lương thực và kho bạc tại địa phương lẽ ra do quan phủ cai quản? Còn cả Đặng Tử Giang... Trẫm cảm thấy chuyện bọn họ làm không tương xứng với chức vị và hành vi trước đây. Trừ khi...”
“Trừ khi bọn họ đều biết điều gì đó, hoặc tệ hơn bọn họ biết rõ ý đồ của Côn Quận Công!”
Nguyễn Hữu Chỉnh tiếp lời.Trịnh Cán gật đầu, đáp:
“Đúng là như vậy.”Nói như vậy, rất có thể hai tên kia đã đạt được gì đó với Trịnh Bồng Thế nhưng bọn họ đều không phải là người đơn giản, Trịnh Bồng là dựa vào cái gì mà có thể khiến hai người này mạo hiểm.
Trịnh Cán quả thật không thể nghĩ ra nổi. Bất kể là diễn biến kỳ lạ ở đây, hay là biến đổi kịch liệt ở Kinh Thành đều mơ hồ có liên quan đến nhau. Nếu không phải Dương Thận đến đây, hắn cũng không thể biết được, rất có thể Đặng Tử Giang và Võ Tiến Lương đã biết gì đó.
Trịnh Cán nhịp ngón tay xuống bàn rồi nói:
“Ảnh vệ nghe lệnh”
Từ trên nóc nhà một tên anh vệ nhảy xuống ôm quyền, Trịnh cán gằn từng chữ:
“Đem theo người đến chỗ Đặng Tử Giang điều tra, dùng mọi thủ đoạn, trẫm muốn biết tin tức trong thời gian nhanh nhất”
Võ Tiến Lương là đại tướng quân của Nghệ An, có võ công cao cường, lại nắm giữ quân đội. không phải là đối tượng thích hợp để hỏi han, thế nhưng Đặng Tử Giang thì lại khác...Đặng Tử Giang là một quan văn, tra hỏi thông tin từ miệng ông ta sẽ dễ dàng hơn, hắn có đủ lòng tin đối với Ảnh vệ. việc nhỏ như thế này mà còn không làm được thì hắn bỏ tiền ra nuôi một đám người để làm gì,
Thế cục bây giờ đã hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn, giống như núi cao sắp đổ sụp vậy. Càng là những lúc nguy cấp như thế này thì càng không thể để bản thân mình rối loạn được. Phải biết được tình hình từ chỗ Đặng Tử Giang mới có thể quyết định có trở về Kinh Thành hay không.