Miễn Thuế
Nghe Tần Hồng Miên hỏi, Nguyễn Khắc Thành chắp tay nói:
- Vị Đại tướng này, chiến tranh đã kết thúc, Thanh quân đã thất bại, , ta tới chính là muốn nói với tướng quân một tiếng.
Những lời này khiến đầu tường thành ồ lớn, quân sĩ trên thành cũng ngơ ngác nhìn nhau, không ít người lui lại phía sau vài bước. Sát khí trong lòng họ cũng dần biết mất, xuất hiện một rối loạn nhỏ.
Tần Hồng Miên nghiến răng nghiến lợi:
“ Vớ vẩn, có Vương gia ở đây, làm sao Đại Thanh có thể bại”
Nguyễn Khắc Thành tuy rằng nhờ quan hệ mà đi lên, nhưng hắn cũng đã là một vị tướng trải qua trận mạc, hắn đã cảm nhận được sự thay đổi của binh sĩ quân địch, bắt đầu trở nên yếu đuối khiếp nhược. Điều này khiến hắn như mở cờ trong bụng, rất nhanh. Từ phía sau, hắn lấy trong túi vải ra một cái đầu người, giơ lên cao nói:
“- Vương gia của các ngươi chỉ còn lại từng này thôi!”
Binh sĩ xung quanh đều ồ lên kinh hãi, tất cả mọi người đều thấy rõ, đầu người kia chính là Vương gia Phúc Khang An của bọn họ. Điều này khiến trong lòng mọi người đều nảy sinh ý niệm đại thế đã mất.
Nguyễn Khắc Thành dựa vào kinh nghiệm mà tính toán rằng đầu Phúc Khang An dễ dàng tạo nên mâu thuẫn gay gắt, nếu sau khi vào thành mới lộ đầu người, chẳng may Tần Hồng Miên trở mặt, bọn họ không còn đường chạy. Không bằng hiện tại lấy ra, cho dù Tần Hồng Miên trở mặt, bọn họ còn có hi vọng chạy thoát. Nếu như xuất đầu người, Tần Hồng Miên không trở mặt, y tiếp nhận hiện thực quân Thanh bị diệt, chuyện tình phía sau có thể đàm phán.
Tần Hồng Miên chằm chằm nhìn đầu Phúc Khang An, khuôn mặt trướng đỏ bừng, một hồi sau, y nói một câu:
“- Đưa thủ cấp của Vương gia vào thành cho ta xem!”
Nguyễn Khắc Thành ném mạnh chiếc đầu lên trên thành. Binh sĩ chạy tới, giao đầu Phúc Khang An cho Tần Hồng Miên, Tần Hồng Miên cầm lấy đầu người,. Quả thực chính là Vương gia Phúc Khang An của y, toàn thân y bỗng nhiên run lên, trong lòng bắt đầu bốc lên ngọn hỏa báo thù thay Phúc Khang An.
Y khàn giọng hét lớn:
“- Báo thù cho Vương gia!”
Y vừa dứt lời, một lưỡi đao bỗng nhiên từ phía sau lưng y xiên ra phía trước. máu chảy ra nhuộm đỏ chiến giáp của y, Tần Hồng Miên khó chịu kêu một tiếng, đầu người trong tay rơi xuống đất.
Y dùng tay bóp chặt vết thương trước ngực, chậm rãi xoay người, kẻ đang cầm thanh đao không ngờ lại là chính là phó tướng của y Thượng Tĩnh Chí. Con mắt Tần Hồng Miên trừng lớn, ánh mắt lộ ra vẻ khó tin. Ngón tay y chỉ về phía Thượng Tĩnh Chí, nhưng không thể nói thành lời.Thượng Tĩnh Chí lạnh lùng nói:
“- Nếu như ngươi không chết, các huynh đệ ở đây đều phải chôn cùng với ngươi!”
Thượng Tĩnh Chí lại giơ đao lên. Máu bắn tung tóe, Tần Hồng Miên lảo đảo, lùi về phía sau hai bước, từ đầu thành rơi xuống phía dưới, Lúc này mấy trăm thân binh của Tần Hồng Miên mới phản ứng, bọn họ hét lớn một tiếng, giơ đao đánh về phía Thượng Tĩnh Chí, nhưng trên hành lang hiện ra mấy trăm binh sĩ, cùng thân binh chém giết tại chỗ.
Biến cố đột nhiên xảy ra khiến Nguyễn Khắc Thành và Liên Vận Huy đều không hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao cả.
“- Liên tướng quân, đây là chuyện gì?”
Nguyễn Khắc Thành khó hiểu, vội vàng hỏi.
Trong mắt Liên Vận Huy lộ vẻ kinh ngạc, sau một hồi nói:
- Y là Thượng Tĩnh Chí, chính là phó tướng của chi quân đội này, xem ra quân địch phát sinh nội chiến.
Gã liếc mắt nhìn Nguyễn Khắc Thành, mẹ nó, quả nhiên đúng là vận khí tốt. Không ngờ chuyện tình nội chiến thằng này cũng có thể gặp.
Nguyễn Khắc Thành nhếch miệng cười:
“- Ta nói! Đây chính là khí bá vương trên người ta phát huy tác dụng, ha ha ha?”
Một lát sau, trận chiến trên đầu tường thành dần dần lắng xuống, cửa thành từ từ mở, một đội binh sĩ từ bên trong thành đi ra, dẫn đầu là một viên đại tướng. hai tay trói sau lưng, chính là phó tướng Thượng Tĩnh Chí, hắn ta quỳ trước cửa thành hô lớn:
- Tội tướng Thượng Tĩnh Chí nguyện ý quy hàng Đại Việt, vì Đại Việt dốc sức phục vụ!
Trong lòng Nguyễn Khắc Thành thầm khen, đây mới chính là người thông minh, không đòi hỏi bất cứ yêu cầu gì, thành thực quy hàng, thái độ thành khẩn, người như vậy sau này mới có tiền đồ. Nguyễn Khắc Thành vội vàng xoay người xuống ngựa, tiến đến nâng Thượng Tĩnh Chí dậy, giúp hắn ta cởi dây thừng, cởi y bào của mình rồi mặc cho anh ta, trấn an hắn ta nói:
“ Ta phụng mệnh Tĩnh Tây Đại Đô Hộ, đặc biệt tới chiêu hàng các ngươi,. Thượng tướng quân hiểu đại nghĩa, khiến người ta phải khâm phục. Ta sẽ bẩm báo lên Đại Đô Hộ. Thượng tướng quân sẽ được dân chúng Bắc Hà kính ngưỡng, lưu danh thiên thu.”
Thượng Tĩnh Chí mừng rỡ, Tên sứ giả này thoạt nhìn tuy còn trẻ, nhưng ăn nói rất lễ nghĩa, lời nói đều khiến người ta phải lắng nghe. Đây mới chính là người biết ăn nói.
“- Mời sứ giả vào thành nghỉ ngơi, kỵ binh phân phối khắp nơi, ta sẽ triệu tập chúng tướng, nói rõ tình hình. Buổi chiều ngày hôm nay chính thức quy hàng Đại Việt!”
Sáng sớm ngày hôm sau, ngoài thành huyện An Thái, đại tướng Thượng Tĩnh Chí thống lĩnh Kỵ binh quân Thanh chính thức quy hàng.
…………………….
Tại một nơi cách thành Bảo Hà ba mươi dặm, một đội quân Đại Việt, lầm lũi đi trên quan đạo, Không có trống trận, không có quân hiệu, đội quân vô thanh vô tức xuất phát. Từng đội quân Đại Việt xếp thành hàng đi nhanh trong đồng hoang, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng chiếu lên người bọn họ. Nguyễn Hữu Du chính là kẻ dẫn đầu chi quân đội này, da hắn đen sạm, tương phản vô cùng với chiến giáp màu trắng của hắn, Chiến tranh đã trở thành bữa cơm thường ngày của hắn và đội quân này, không có ai vì cuộc chiến sắp tới mà cảm thấy phấn khởi, tất cả đều là bình thường như vậy, lạnh lùng khốc liệt như vậy. Sự xuất hiện của quân Đại Việt sớm đã bị thám báo và trinh sát của quân Thanh phát hiện, quân tình khẩn cấp nhanh chóng truyền tới đại doanh . Ô Đại Kinh lập tức triệu tập đại quân chuẩn bị ứng chiến. Ô Đại Kinh gần như tuyệt vọng, Dịch bệnh hoành hành trong doanh trại vẫn còn chưa dập tắt hẳn, khiến cho sĩ khí suy giảm trầm trọng, điều này làm tia hy vọng cuối cùng của Ô Đại Kinh cũng tan vỡ. phía bên ngoài, quân Việt đã chia ra bao vây thành nơi này, Áp lực của chiến tranh sắp bùng nổ làm cho quân Thanh không thở nổ. Nhưng uy hiếp lớn nhất đối với quân Thanh lại không phải đến từ kẻ địch ba phía, mà là chính bọn họ. Sĩ khí bạc nhược, chán ghét chiến tranh, sợ cái chết, nhớ người thân của mình. Lòng quân tan rã kinh khủng nhất của chiến tranh, giống như thuốc độc chảy xuôi trong máu của mỗi binh lính quân Thanh, họ đã xa nhà quá lâu rồi. lại thêm ôn dịch hoành hành, tâm lý đã sắp tới bến bờ sụp đổ, chỉ thiếu một đòn cuối cùng đè sập sĩ khí bọn họ.
Và rồi quả thật đòn quyết định đó đã tới, Ngồi trong đại trướng, Ô Đại Kinh đang cũng các tướng lĩnh họp bàn cho trận chiến này, bản thân hắn không muốn rút lui, nhiều năm trước hắn đã thất bại tại nơi này một lần, nếu lần này lại thất bại, thanh danh của hắn sẽ trôi theo dòng nước, vì vậy, dù biết là đại quân có thể chiến bại, nhưng hắn vẫn phải đánh, hắn cũng đã viết thư cho Sầm Nghi Đống ở Cao Bình, mong muốn hắn giúp đỡ, nhưng xem ra cũng không có mấy tác dụng rồi, hắn đang nhìn chằm chằm vào sa bàn thì một tên thám báo chạy như bay đến, với một vẻ mặt vô cùng hoảng hốt, hắn lắp ba lắp bắp nói:
“ Báo, bẩm báo đại soái,, có tin khẩn cấp từ kinh thành truyền tới, Hoàng thượng, Hoàng thượng đã băng hà”
“ Cái gì “
Ô Đại Kinh đứng phắt dậy, Hoàng Thượng băng hà, đây chính là một tin xấu vô cùng, tin này chính là đòn cuối cùng dập tắt ý chí của Ô Đại Kinh, hắn đứng bật dậy xong, lại thả người ngồi thừ ra ghế, xung quanh hắn đám tướng lĩnh xôn xao bàn tán, Càn Long băng hà, chiến dịch này không còn cách nào đành phải kết thúc rồi, Thở dài một tiếng, Ô Đại Kinh hạ lệnh:
“Toàn quân rút về Vân Nam,”
…………….
Năm 1795 sớm hơn bốn năm so với lịch sử thực sự, Hoàng Đế Càn Long của Đại Thanh bị cảm lạnh băng hà, Hoàng Thái tử Vĩnh Diễm lên ngôi, lấy niên hiệu là Gia Khánh, Gia Khánh đế lập tức tổ chức đám tang cho Càn Long và hạ lệnh ngừng chiến tranh, và các cuộc vui chơi trong ba năm, ra lệnh Phúc Khang An, Ô Đại Kinh, Sầm Nghi Đống phải lui quân về chịu tang Càn Long, Trên đường rút quân, Sầm Nghi Đống bị bạo bệnh mà chết,
Chiến Tranh thanh việt kết thúc với phần thắng không nghiêng về bên nào cả, Cả hai bên đều bị ôn dịch ăn mòn, thiệt hại nhất thời không thể đo đếm được,
……..
Hoàng cung Đại Việt
Lê Quý Đôn đang bước lên trước bẩm báo: "Bệ hạ, chiếu chỉ khai trương nữ y quán đã ban ra, đến nay đã có mấy ngàn nữ y có tay nghề ra đăng ký với triều đình, tất cả đều nhờ bệ hạ anh minh, dù là tiên hoàng chỉ e cũng khó làm được việc này."
Trịnh Cán mỉm cười nói: "Đó chính là thay đổi theo thời thế, nếu giữ khư khư quy tắc mấy trăm năm không đổi, mặc kệ tình thế quốc gia trước mắt, chính là hành động tự chuốc lấy thất bại."
Gạt chuyện đó sang một bên, Trịnh Cán đưa ra ý kiến: "Trẫm muốn dừng tất cả mọi việc binh đao, giữ lấy căn cơ Đại Việt trước, đợi lực lượng hồi phục mới thống nhất thiên hạ lần nữa, không biết ý các khanh thế nào”
Hoàng Đình Bảo suy ngẫm hồi lâu, gật đầu nói: "Bệ hạ nói rất có lý, lão thần cảm thấy đó là cách tốt nhất, chỉ là hiện nay tình thế vẫn chưa thật sự an tòa để dừng việc rút quân hoàn toàn, nếu chiến loạn ở các vùng đất mới nổi lên, chúng ta cũng khó làm chủ được."
Trịnh Cán bình thản nói:
" không sao, chuyện đó trẫm đã có kế sách. lập tức hạ chỉ, mệnh lệnh ngoại trừ quân đội đang đóng ở Thượng lào ra tất cả đều lui quân về doanh trại, thi hành chính sách quân thường trực và dự bị động viên, hạ lệnh trẫm. năm nay vì có ôn dịch nên toàn quốc miễn thuế đất ba năm năm, thuế thương mại một năm,."
Nghe đến đây, Hoàng Đình Bảo hốt hoảng kêu lên: "Bệ hạ miễn giảm sưu thuế, quân đội lấy gì để duy trì? Tuyệt đối không được đâu bệ hạ."
Trịnh Cán cười chua chát nói: "Sao trẫm lại không biết chứ? Nhưng trẫm làm vậy chỉ vì muốn cứu vãn nhân tâm, người dân sẽ không vì sưu cao thế nặng mà buộc phải làm phản, còn về quân phí hãy lấy từ nội vụ phủ, lệnh cho các vương hầu quý tộc tự giác giảm bổng lộc, trẫm sẽ ghi công, đợi sau khi bình định thiên hạ sẽ luận công ban thưởng."
Hoàng Đình Bảo tỏ vẻ khó xử nói: "Hoàng thượng chính là thiên tử, nếu phải tiết kiệm chi tiêu chỉ e làm tổn hại đến thiên uy, hơn nữa để hoàng thượng chịu khổ, lão thần thật có lỗi với tiên hoàng, xin bệ hạ nghĩ lại!"