Ôn Dịch 2
Trận ôn dịch xảy ra thình lình này đã tạo nên thương vong cho quân Đại việt rất nhiều. bởi vì chuyện này mà hai cánh quân phía nam và trung tâm gần như bị phế bỏ,
Tại Hoàng cung ở Kinh Thành thăng Long, Trịnh cán đọc chiến báo xong ngồi thừ ra một lát, là một người xuyên việt hắn hiểu rõ, dịch bệnh sẽ gây đến tai họa gì,
“ Trời muốn hại ta”
Hắn ném chiến báo lên bàn than thở, Hồi lâu hắn mới hỏi Hoàng Đình Bảo
- Ái khanh xem, có nên triệu hồi Quân đội về không?
Việc có nên triệu hồi hai lộ quân hay không, Trịnh Cán có chút do dự, nếu triệu hồi mặt đó sẽ để trống phòng ngự, rất có thể quân ta phải phòng tuyến sát kinh thành. Còn nếu tiếp tục đóng quân canh phòng, làm không tốt sẽ khiến tình hình bệnh dịch khuếch tán toàn bộ đất nước. Chuyện này đối với khắp cả nước mà nói giống như một đại họa, và cũng không phải là điều mà Trịnh Cán muốn thấy.
- Triệu hồi ư?
Hoàng Đình Bảo lắc đầu nói:
“- Hồi bẩm Hoàng thượng, lúc này đã quá muộn rồi“
“Vậy ư?”
Hoàng Đình Bảo lại nói:
“- Hoàng thượng, thần cho rằng trận ôn dịch này có chút kỳ quái sao?”
“- Kỳ quái?”
Trịnh Cán rùng mình, trầm giọng nói:
“- Ý ái khanh nói là…trận ôn dịch này có người cố ý làm?”
“- Thần dám khẳng định trận ôn dịch này là có người làm ra, kế sách này quả thực thâm độc”
Lời nói của Hoàng Đình Bảo không phải là không có căn cứ, hai quân giao chiến đều vô cùng chú trọng việc xử lý thi thể, nếu không phải do người làm, ôn dịch từ đâu mà đến?
“- Sầm Nghi Đống”
Trong con ngươi Trịnh Cán thoáng chốc hiện lên tia lạnh lùng nghiêm nghị.
Hoàng Đình Bảo lại nói:
- Ôn dịch là kiếm hai lưỡi, ngoài việc sát thương quân ta, chỉ sợ quân Thanh cũng khó tránh khỏi. Cho nên, dù triệu hồi đại quân về, nhưng nếu quân thanh tiến lên cũng vẫn sẽ đem bệnh dịch đưa tới Thăng Long. Ngược lại, nếu Nguyễn tiểu tướng quân và Tô gia huynh đệ có thể chặn đứng bọn họ, biết đâu khiến cho nội địa tránh được cảnh sinh linh đồ thán!
Trịnh Cán bỗng nhiên đứng dậy, bước đi qua lại thong thả ở trong đại điện được vài bước bỗng đột nhiên quay đầu lại chỉ bảo Bùi Danh Toại:
- Danh Toại, Truyền ý chỉ của trẫm không tiếc bất cứ giá nào cũng phải ngăn cản được Thanh quân tại đó, không được để chúng tiến một bước, lại hạ lệnh, nếu ai bắt được Sầm Nghi Đống, trẫm sẽ phong hắn là Thiên hộ hầu:”
- Thần lĩnh chỉ!
…………………………
Đại Doanh quân Điền châu
“ Các ngươi mau đào sâu xuống”
Trong rừng cây, Tề Thiên Lỗi cầm cây đuốc trong tay đang chỉ huy hơn mười quân Thanh đào móc hố sâu, ở bên trong hố sâu là mấy chục thi thể đã được quấn vải kín mít, trên thi thể còn rắc vôi sống.
Một lát sau, hố sâu một trượng cuối cùng đã đào xong, hắn lập tức chỉ huy binh lính đem khiêng những thi thể đến hố sâu, nhân lúc quân Thanh khiêng thi thể lên, Tề Thiên Lỗi lặng lẽ đứng lui ra sau vài chục bước, đợi khi hơn mười quân THanh kia khiêng các thi thể lên đặt vào hố sâu xong, còn đang định hất đất chôn thì một loạt trận tiễn bất chợt bắn tới, hơn mười tên binh sĩ kia còn chưa kịp phản ứng đã bị bắn chết tại chỗ.
Lập tức trong rừng cây lại đi ra mấy chục binh lính được bao bọc kín mít, bọn họ dùng những nhánh cây đẩy hơn mười thi thể xuống dưới hố sâu, sau đó ném mấy chục bó củi vào hố, lại ném cây đuốc vào đó, khi lửa bốc lên, sau đó mấy chục binh lính mới cởi những tấm vải bọc trên người ra ném vào hố lửa.
Tề Thiên Lỗi cũng cởi miếng vải trên mặt, vải bọc trên người ném vào hố lửa.
Lúc này Tề Thiên Lỗi mới thở phào một hơi, sau đó vẻ mặt nghiêm trọng quay về đại doanh.
Mấy ngày gần đây, dưới hiệu lệnh của Sầm Nghi Đống, Tề Thiên Lỗi đã xử lý mấy chục thương binh, gã biết rõ sự đáng sợ của ôn dịch, bởi vậy chỉ cần phát hiện binh lính nào đó có biểu hiện không bình thường, chẳng biết hư thực thế nào, gã cũng không chút do dự mà hạ sát thủ, thí dụ như hơn mười binh lính vừa rồi phụ trách đào hố kia phần lớn chỉ liên tục hắt hơi vài cái mà thôi. Nhưng dù thế, Tề Thiên Lỗi cũng không dám hoàn toàn yên tâm.
Vừa mới trở lại doanh địa, Tề Thiên Lỗi chợt nghe một tin tức làm người ta khiếp sợ, Sầm Đại tướng quân ngã bệnh!
Vội vàng đi vào doanh trướng, hắn quát hỏi:
“Quân y đâu, sao không xem bệnh cho tướng quân”
Sầm Nghi Đống thở dài:
“ Không phải xem, ta vẫn còn khỏe, gọi Tử Nhiên đến đây là được”
Tử nhiên chính là một miêu sư người Miêu mà Sầm Nghi Đống nhận làm nghĩa nữ, luôn luôn theo hắn, bất kể hắn đi đâu,
Tề Thiên Lỗi ảm đạm nói:
- Đại Soái
Sầm Nghi Đống lại ngắt lời , thều thào nói:
“ Không phải nói gì nữa, nếu không ra hạ sách này, thì lấy gì ngăn cản đại quân nước Việt? lấy gì ngăn cản đại bác của chúng, Một khi để chúng mạnh lên, vậy thì biên giới không một ngày nào yên ổn! Hiện tại tuy phải trả giá một ít, nhưng cơ hội của Đại Thanh ta cũng có thể kéo dài tiếp!
- Vậy còn đại soái thì sao?
“Có Tử Nhiên ta sẽ không chết, hiện tại việc của ngươi là tận khả năng khống chế sự khuếch tán của bệnh dịch, “!
- Đại soái yên tâm, Thuộc hạ sẽ làm được.”
…………..
Tháng giêng năm Vĩnh Hòa thứ tư. Một trận ôn dịch xảy ra trên diện rộng, khiến cho hai cánh quân của Đại Việt, hai cánh quân của Đại Thanh đồng loạt nhiễm bệnh, tử thương vô số, không dừng lại ở đó, ôn dịch còn lây lan ra dân chúng các tỉnh quanh đó, khiến cho dân tình lầm than,
“ Xác chết đầy nghĩa địa,
Thây thối nơi bến cầu
Trời ảm đạm u sầu,
Cảnh hoang toàn đói rét”
Là những gì mà sử sách sau này nhắc lại trận ôn dịch này.
Mấy ngày hôm nay lúc nào mặt Trịnh Cán cũng có chút tối tăm, hắn đã ra lệnh. Các quân, các doanh tách ra đóng quân, một khi phát hiện người bệnh thì ngay tức khắc cách ly để ngăn cản ôn dịch khuếch tán. Hiện tại, số tướng sĩ bị bệnh đã vượt qua một vạn người rồi!
Mà đáng lo hơn chính là, hiện tại số người mỗi ngày chết vì ôn dịch cũng tăng lên, từ lúc ban đầu mỗi ngày hơn trăm người rồi tăng lên một ngàn người. Tuy nói hắn đã cấp chiếu chỉ điều các thầy thuốc tại các trấn đến, lại lệnh cho các thương nhân nhanh chóng vận chuyển dược vật đến đại doanh ở tiền tiêu, nhưng đối mặt với số người bệnh lên tới con số thiên văn, một ít dược vật và thầy thuốc quả thật như muối bỏ biển.
Duy nhất đáng mừng chính là, Đại quân của Nguyễn Khắc Tuân không bị lây ôn dịch. Nếu không việc điều hành binh lực sẽ như trứng chọi đá, không thể nào ngăn cản được quân thanh, đồng thời việc phong tỏa các con đường cũng chỉ là trên danh nghĩa.
“- Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Lê Hữu Trác hành lễ với Trịnh Cán.
- Trẫm miễn lễ.
Trịnh Cán khoát tay, nói tiếp:
- Chắc hẳn ái khanh đã nghe tình hình, trẫm muốn hỏi khanh có cánh nào trị được dịch bệnh này không, hay chí ít, ngăn cản nó lây lan hơn nữa.
Lê Hữu Trác tâu lên:
“ Hồi bẩm Hoàng thượng, ôn dịch này không phải dịch cúm thông thường, thần ở nơi này không thể đoán được, nên hôm nay thần đến, chính là muốn xin với Hoàng thượng, cho thần lên trên đó, chỉ có trực tiếp mới khám ra bệnh”
Trịnh Cán còn đang định ngăn cản thì , Lê Hữu Trác lại nói:
“ Hoàng thượng, việc lớn không thể trậm trễ, xin hoàng thượng hạ chỉ”
Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng hắn cũng phải đồng ý với đề nghị của Lê hữu Trác, hắn ôm vào cọng rơm này, hi vọng vị mà đời sau tôn làm Hải Thượng Lãn Ông này sẽ làm nên kỳ tích. Nhìn theo bóng lưng Lê Hữu Trác rời khỏi, Trịnh Cán không khỏi thở dài một hơi,
Quay về nội điện, từ xa đã thấy Vương Liên đang ngồi trước bàn sắp xếp lại số tấu chương bừa bộn, Trịnh Cán liếc qua từng xấp tấu chương chất cao như núi, thở dài ngao ngán, xót thương lên tiếng hỏi: Liên nhi, nàng đã ăn gì chưa? Những việc này cứ để Tiểu Thuận Tử sai người thu dọn là được rồi."
Vương Liên ngẩng đầu nhìn lên thấy Trịnh Cán bước vào, vội đứng dậy nghênh đón: "Thần thiếp chỉ giúp bệ hạ thu dọn lại tấu chương, chút mệt mỏi này có đáng là gì chứ?"
Trịnh Cán bước nhanh tới gần, đưa tay ôm lấy mỹ nhân vào lòng, hôn say đắm lên bờ môi chín mọng của nàng, vui vẻ nói: "Tiếc rằng nước ta vẫn chưa có bút vẽ lông mày, bằng không nàng đã đẹp hơn rất nhiều,."
“Ủa”
Đột nhiên Trịnh Cán nghĩ đến một viêc, sao mình không tự sản xuất bút chì, hoặc chí ít sai đám thương nhân ngoại quốc tiến cống,.
“ Hoàng Thượng, bút chì là cái gì vậy” Vương Liên ngạc nhiên hỏi:
“ Cái đó có thể giúp đại việt chúng ta giảm bớt được nhiều việc đó”
Ôm mỹ nhân trong tay Trịnh Cán tăng thêm lòng tin, nhìn đắm đuối vào mỹ nhân nói: ", ngày mai trẫm sẽ cùng Giám mục giáo phận Đàng ngoài bàn bạc về chuyện bút viết này, còn hôm nay trẫm phải dành hết thời gian cho Liên nhi của trẫm rồi."
Vương Liên nghe vậy thoáng đỏ mặt, cúi đầu xuống lí nhí: "Bệ hạ đừng đùa nữa, Liên nhi không dám làm trễ nải chính sự của bệ hạ đâu ạ."
Trịnh Cán bị dáng vẻ e ấp của nàng hớp hồn, toàn thân nóng ran, lại cúi xuống đặt lên môi nàng một nụ hôn, dịu dàng hỏi: ", trẫm nên phong cho nàng danh hiệu gì nhỉ?"
Liên nhi khẽ động đậy, hồi lâu mới nói nhỏ: "thiếp vào cung chưa lâu, được bệ hạ ân sủng đã muôn phần hân hạnh, sao dám đòi hỏi phong thưởng danh hiệu chứ?,Được bệ hạ ân sủng, Liên Nhi suốt đời không quên ân tình của bệ hạ,."
Trịnh Cán ôm chặt lấy nàng rồi nói:
“ Ngày mai trẫm sẽ hạ chỉ, phong nàng làm Huệ Phi”