Huyết Chiến Lục Bàn Sơn
Sau khi vào được Thành Nguyễn Khắc Tuân mới biết được rằng Gia quyến Lê Hiển Tông đã được người hộ tống về phía Quảng tây từ sáng, nhưng Thái Thú Kỳ nam Trương Đức Hải cũng nói rằng, với thời tiết mưa to như vậy cùng lắm họ mới đến Lục Bàn Sơn mà thôi. Lão nghe vậy lập tức hạ lệnh, lệnh cho Chu Xuân Nghĩa thống lĩnh ba trăm người trấn thủ thành Kỳ Nam , đám còn lại tiếp tục tiến quân tới phía tây, Vừa đi Nguyễn Khắc Tuân vừa suy xét an bài bước tiếp theo của hắn trên mặt địa đồ, theo con đường này hắn có thể đâm thẳng tới Quảng Tây, nhưng con đường này đường xá xa xôi lại gian nan, hậu cần quân đội gần một vạn người của hắn không thể giải quyết., hơn nữa nếu đi sâu quá vào nào nội địa, hắn có thể chuốc lấy cơn thịnh nộ của Phúc Khang An. Mấy năm nay lão vẫn nhăm nhe đoạt lại Tĩnh Tây, chỉ vì lý do Triều Đình không hiểu đang làm gì mà lại không chuẩn tấu, nên lão không dám làm gì, lão cũng đã từng mấy lần hỏi Hòa Thân đại thần quân cơ của Càn Long nhưng lão chỉ ử hử rồi để đó, Lão cũng có nói với Phúc Khang An rằng, hiện nay triều định còn đang bận giải quyết việc mở cửa với các nước phương Tây. Chưa có thời gian để ý đến phía này, Quan trọng càng đi vào sâu trong nội địa, Nguyễn Khắc Tuân sẽ càng gặp nguy hiểm, cho nên lão dự định, sẽ đuổi kịp Lê Hiển Tông ở Lục Bàn Sơn,!
Nghĩ vậy, Nguyễn Khắc Tuân dùng bút than gạch thật mạnh lên Lục Bàn Sơn, Đến nửa đêm quân đội Đại Việt, chậm rãi đánh tới Lục Bàn. Với cường độ hành quân gấp đôi bình thường, gần sáng hôm nay bọn họ rốt cục đi tới sông Châu Giang, cách Lục Bàn Sơn hơn mười dặm, sông này là một nhánh của sông Lệ Giang, Phía sau Lục Bàn Sơn có một cây cầu mây vào đất Nam Ninh " mục tiêu của Nguyễn Khắc Tuân chính là không cho Lê Hiển Tông sang sông bằng mọi giá. Đi đến đây lão bèn hạ lệnh nhanh chóng nghỉ ngơi, Đám lính đã mệt mỏi không chịu nổi, rốt cục có thể nghỉ ngơi tốt, mỗi người nằm xuống đất rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp, trong sơn động im ắng, đám lính ngủ say sưa, tiếng ngáy liên tiếp.
Lục Bàn Sơn có thể nói là một hiểm quan ở Quảng Tây, ở chân núi phía bắc là vô số dãy núi cao ngất trong mây, con đường này bắt buộc phải đi qua để vào Nam Ninh, giữa sườn núi là một tòa pháo đài trơ trọi, lưng dựa núi lớn hiểm trở, phía trước dựa vào sông chảy xiết, có thể nói là một người giữ ải vạn người khó qua, đấy là nói như vậy, nhưng đến những năm cuối của thời Càn Long, tham nhũng quá nhiều, lính tráng không có tiền lương, tát cả đều chểnh mảng, trên lục bàn sơn hiện tại bất quá chỉ có hơn ba trăm người mà thôi,.. Sáng ngày hôm sau, chủ lực của Nguyễn Khắc Tuân tới một khu rừng rậm cách bờ bắc khoảng năm dặm, hắn hành quân cực kỳ bí ẩn, quân Thanh không hề phát hiện, điều này cũng khó trách, trước kia chỉ có quân Thanh sang lãnh thổ Đại Việt chứ chưa bao giờ có điều ngược lại, quân Thanh nằm mơ cũng không thể tưởng được quân Việt lại dám tới tấn công Lục Bàn Sơn.
Ngay khi Nguyễn Khắc Tuân tới bờ bắc Lục Bàn Sơn, thì một tin tức không tốt khác lại truyền đến, lão đã tính đủ mọi bề, nhưng lão cũng quên mất rằng mấy ngày hôm nay mưa lớn, quân chi viện cuả phúc khang an không cần chạy bộ, mà đều đi đường thủy, hiện tại tám ngàn hai trăm quân của Phúc Khang An đã đến bờ nam phía bên kia, Mặt Nguyễn Khắc Tuân nhăn lại, Điều này là một biến số lớn, hai quân có quân số tương đồng, bọn chúng lại là sân nhà, hươu chết về tay ai cũng chưa biết được.
Dựa theo kế hoạch ban đầu của Nguyễn Khắc Tuân, muốn đánh Lục Bàn Sơn quá dễ dàng, sau khi lấy bắt được Lê Hiển Tông, lại quay đầu tàn phá một vùng này rồi mới rút đi, ,.Hiện tại đã đến nước này, hắn cũng không còn cách nào, chỉ có thể đánh trước rồi tính, nhưng như vậy chắc chắn sẽ có rất nhiều biến số,. nhưng lão chắc chắn một điều là quân Thanh chưa biết tin lão đến đây,
Phía bờ bên kia. Trước mắt chủ tướng Quân Thanh cứu viện tên là Hứa Thế Hanh, hắn từng thất bại trước Nguyễn Khắc Tuân trong chiến dịch tĩnh tây, giờ hắn làm Phó đô đốc quân Thanh. Ngày hôm qua hắn được lệnh bằng mọi giá phải gặp được Lê Hiển Tông, không phải vì lão là quốc vương đại việt, mà chính là vì lão có mang theo thuốc nổ, mà uy lực của loại thuốc nổ này, chính Hứa Thế Hanh đã có dịp kiến thức qua ở thành tĩnh tây mười năm trước, hai ngày này tâm tình hắn hơi bất an, tuy rằng không có lý do gì, nhưng một loại bất an không hiểu khiến hắn thường xuyên bừng tỉnh trong lúc ngủ. hắn theo đường thủy đến đây để đón Lê Hiển tông, nhưng vì mưa lớn quá xuôi dòng thì dễ mà ngược dòng lại khó vô cùng, đường bộ thì bị sạt lở nghiêm trọng, cho nên hắn đành phải án binh bất động tại đây để chờ thời tiết, Hắn còn đang ngủ thì chợt nghe tiếng kinh hô.
“- Tại sao lại có ánh lửa?”
Hứa Thế Hanh ngây ngẩn cả người, , hắn vội vàng đứng dậy đi tới trước cửa sổ, mở cửa sổ ra, hắn lập tức sợ ngây người, chỉ thấy phía xa xa quả nhiên có ánh lửa, nơi này của hắn cách chỗ đó vài dặm, nếu có thể thấy được ánh lửa mà nói, vậy có nghĩa nơi đó đã cháy đến ngút trời. Hắn tát vào mặt mình một cái, đây không phải giấc mộng
“- Mau gõ cảnh báo!”
Hắn kêu lớn kêu lớn một tiếng, chạy nhanh ra ngoài. Theo thế lửa cháy, từ đâu bỗng xuất hiện hàng ngàn quân việt, bọn họ đều hoặc mang cung tên, hoặc hoành đao,. Liều chết xông lên. Theo tiếng hò hét của quân Việt, khu vực để lương thảo của quân Thanh đã hoàn toàn cháy rụi, hàng rào đổ xuống ầm ầm, kỵ binh quân Việt hô lớn:
- Giết!
Hai ngàn Thiết kỵ Bảo Lạc như tinh linh trong đêm đen, từ bốn phương tám hướng đột nhập vào đại doanh quân quân Thanh, bọn họ vung giáo dài, giương cung lắp tên, giết chóc vô tình binh lính thanh triều chạy trốn bốn phía.
Đầu người cuồn cuộn, máu văng khắp nơi, phần còn lại của tay chân cụt rơi lung tung xuống đất, tiếng kêu thảm thiết, kêu vang vọng bầu trời đêm. vào lúc này thần tiễn của La Thiên Tường phát huy vô cùng tinh tế, mỗi một tên bắn ra tất có một gã quân Thanh kêu thảm ngã xuống đất, trong chớp mắt, một ống ba mươi mũi tên bắn xong, xác chết nằm la liệt xung quanh hắn.
Lúc này, Hứa Thế Hanh thấy vô số người chết dưới tên của hắn, không khỏi giận tím mặt, phóng ngựa như bão táp về phía hắn, hét lớn một tiếng, trường mâu trong tay đâm về ngực hắn. La Thiên Tường tay cầm cung tên, không thể ngăn giáo, hắn kẹp chiến mã, chiến mã dường như có lính tính nghiêng người chạy đi, tránh thoát lưỡi mâu, trong nháy mắt hai ngựa gặp nhau, hoành đao trong tay La Thiên Tường chém ra như tia chớp, “rắc” một tiếng, thế nhưng không trúng Hứa Thế Hanh, hắn đã nhanh tay chọc thương ra, đầu thương bị chém cụt mà thôi. Cả hai người lại nhanh chóng chạy vào trong trận, quân đội nhà Thanh sau phút hoảng loạn ban đầu cũng đã nhanh chóng tổ chức lại đội hình bắt đầu phản công, không ít lính việt đã lâm vào độc thủ. Tử thi ngã xuống,
Nguyễn Khắc Tuân chăm chú nhìn quân Thanh phòng thủ, dù hắn biết nơi này không dễ tấn công, nhưng vẫn không ngờ quân Thanh lại sắc bén như vậy.
“- Đại đô hộ, quân ta chết thảm trọng, có phải nên lui lại hay không?”
“- Không! Nổi trống thúc chiến cho ta, ai dám lui, giết không tha!”
Tiếng trống tấn công của quân Việt lại đánh vang, ầm ầm rung động lòng người, đám tướng lĩnh Việt kiên trì hô lớn:
- Xông lên đi, xông lên Lục Bàn Sơn!
Trên mặt Nguyễn Khắc Tuân lại lộ ra nụ cười, hắn ra lệnh.
- Vũ Trần Long, trận thứ hai sẽ do quân của ngươi lên, trước giờ ngọ lấy Lục Bàn Sơn cho ta, trễ một khắc, ta giết ngươi tế cờ!.
- Thùng! Thùng! Thùng!
Tiếng trống thật lớn của quân Việt lại gõ vang một lần nữa, ba ngàn tên trường thương quân trọng giáp hạng nặng xuất chiến, bọn họ sắp xếp đội ngũ, mỗi người cao lớn khôi ngô, trường thương trong tay lạnh lẽo dày đặc, từng bước một xếp thành hàng mà đi tới Lục Bàn Sơn, bọn họ nện bước thong thả, nhưng mỗi bước chân lại kinh tâm động phách, rung động lòng người như vậy, dường như bọn họ đến thế không thể đỡ.
- Một trăm bước… Năm mươi bước.
Tên của quân Thanh gào thét mà đến, đinh đinh đinh bắn lên trọng giáp quân đường, đều cong gãy rơi xuống đất, , đội quân này khiến quân thanh sinh ra lo sợ, Hứa Thế Hanh cũng hơi khẩn trương, trên đời này lại có người chịu chi đến như vậy, đây là trọng giáp hạng nặng, ngay cả Đại Thanh hắn cũng có rất ít, Một tiếng nổ ‘oành’, một cái thang bọc da trâu cực lớn đặt lên tường thành, thương Thủ bắt đầu leo tường, quân Thanh như vừa tỉnh mộng, lăn cây xuống như mưa, Thương Thủ dùng trường thương gạt đá gỗ lớn. Một gã thương thủ đẩy một đoạn gỗ lăn, lại bị một tảng đá nặng nện lên trọng giáp, dù không đủ trí mạng nhưng lực va chạm thật lớn vẫn khiến hắn cuống cuồng, gào thét rồi rơi xuống đất. Quân Việt bị đập xoay người dù sao cũng ở số ít, đám quân còn lại bày trận đỡ lấy cây lăn, tiến công từng bước một về phía trước. Hứa Thế Hanh đổ mồ hôi đầm đìa, hắn liều mạng nghĩ biện pháp, dùng tên bắn, dùng đá va chạm, dùng lửa, hết thảy biện pháp có thể nghĩ tới hắn đều dùng, nhưng đội quân trước mặt này, tất cả mọi thủ đoạn đều không làm được gì, sắc mặt hắn trắng bệch,
Không! Nhất định có biện pháp, ánh mắt hắn bỗng nhiên dừng lại trên cái thang gỗ lớn, bậc thang còn lớn hơn cả chân, bọc da trâu thật dày. Hắn đứng ngơ ngẩn một lúc lâu, bỗng nhiên xông lên giống như điên loạn, giơ đao liều mạng bổ về phía cây thang, có lẽ đây là cơ hội duy nhất của bọn họ, quân Thanh như mộng vừa tỉnh, đồng loạt vọt tới, loạn đao chém vào thang gỗ, cây thang bắt đầu lay động kịch liệt, mấy tên lính Việt đứng thẳng không được, đều rớt xuống thang, trong lúc mành chỉ treo chuông này, không trung vang lên một tiếng rống to như sét đánh, một bóng đen thật lớn giống như cuồng phong thổi quét đến, đây là Vũ Trần Long đã xông lên, hắn vung binh khí trong tay như Thanh Long xuất hải, lập tức tràn ngập tia máu, năm tên lính thanh bị đâm lỗ chỗ như cái sàng, thương của của hắn tung bay cao thấp, chỉ khoảng nửa khắc mười mấy tên thanh trên người có mười mấy lỗ thủng.
Hứa Thế Hanh đỏ mắt quát to một tiếng giơ kiếm xông lên, chỉ chạy một bước, hắn đột nhiên dừng lại, vung đao lên gạt thật nhanh, một mũi tên lang nha sượt qua mặt hắn,.
- Thực đáng tiếc
La Thiên Tường ngửa mặt lên trời than thở, hắn quay đầu lại hô lớn:
- Vũ Trần Long, giết hắn đi
Lúc này vô số quân Việt đã tràn lên thành, phòng ngự trong ủng thành của Quân Thanh đã có dấu hiệu sụp đổ.