Chương 129: Trịnh Nguyễn Tranh Hùng.

Chương 129: Thân Vương

Hôm đó Trịnh Cán đang ngồi trong Thư phòng duyệt tấu sớ. Lúc này, một thái giám ở ngoài cửa bẩm báo nói: “Vương thượng. Tĩnh Tây có sứ giả tới thăm.”

“Là ai?”

“Chính là Cao Lệ mưu sĩ của Nguyễn Khắc Tuân.”

Trịnh Cán ngạc nhiên, hắn liền cười nói: “Hắn lại đến sao, truyền hắn vào đây!”

Lát sau. mấy viên hoạn quan dẫn Cao Lệ tiến vào, Cao Lệ vừa vào cửa liền quỳ xuống thi lễ thật sâu nói: “Ty chức tham kiến Đô Nguyên Soái, Tổng Quốc Chính, Điện Đô Vương (1), điện hạ!”

Hành động này của Cao Lệ nhìn thì như có một chút lỗ mãng. kỳ thật lại không phải vậy, hắn là đang tỏ thái độ với Trịnh Cán. bất kể xảy ra chuyện gì. Chủ nhân của hắn Nguyễn Khắc Tuân vẫn thừa nhận Trịnh Cán là Chúa Trịnh của Đại Việt, đây là một điều kiện tiền đề, chỉ cần thỏa mãn điều kiện tiền đề này, bọn họ mới có thể tiếp tục bàn bạc tiếp.

“Ha Ha Ha, miễn lễ, mau đứng dậy!”

“Đa tạ... Vương thượng!”

Cao Lệ không dò xét chính xác được thái độ của Trịnh Cán. tâm trạng hắn có chút thấm thỏm không yên, bèn nói: “Lần trước tướng quân nhà thuộc hạ có nỗi khổ riêng mới chạy lên trên đó, xin vương thượng bỏ qua, lần này Nguyễn đại tướng quân cử thuộc hạ đến, chính là muốn xin Vương thượng ân chuẩn một điều”

Trịnh Cán cũng không cười nữa mà vào thẳng vấn đề:

“ Ân chuẩn, quả nhân sẽ ân chuẩn, nhưng ta có vài điều kiện, không biết ngươi có thể thay mặt chủ nhân nhà ngươi đáp ứng”

Cao Lệ mừng rỡ, bọn họ chỉ sợ Trịnh Cán không chịu suy nghĩ bất kỳ điều kiện gì. đó cũng có nghĩa là Trịnh Cán sẽ có khả năng trở mặt với bọn họ, sự việc sẽ rắc rối to, chỉ cần Trịnh Cán chịu suy nghĩ điều kiện, vậy thì việc gì cũng dễ thương lượng, hắn trước khi ra đi, Nguyễn Khắc Tuân đã thụ quyền cho hắn. hắn có thể đáp ứng mọi điều kiện của Trịnh Cán ngoại trừ việc nhượng lại quân quyền

Hắn vội vàng nói: “Mời Vương Thượng cứ nói, Thuộc hạ xin rửa tai lắng nghe!”

Trịnh Cán mỉm cười nói: “Quả nhân có hai điều kiện, chỉ cần hắn có thể đáp ứng; ta liền toàn lực che chở cho hắn, bản vương cũng đảm bảo dưới triều đại mới, nhất định sẽ có chỗ của hắn , thế nào.”

“Vương Thượng xin mở kim ngôn!”

“Được! Thứ nhất, Quả nhân phải là Giám Quốc, Nhiếp chính vương của toàn cõi Bắc Hà này.”

Nói xong. Trịnh Cán nhìn Cao Lệ. chờ đợi hắn đáp lại. Cao Lệ yên lặng gật gật đầu. điều kiện thứ nhất của Trịnh Cán nằm trong dự đoán của Nguyễn Khắc Tuân. Trịnh Cán đã xuất binh chiếm lĩnh nhiều nơi, mà sau khi đánh bại Lê Hiển Tông và đuổi lão lên Cao Bình. thì trên thực tế hắn cũng đã chiếm lĩnh gần hết Bắc Hà. hiện tại chẳng qua muốn đem việc chiếm lĩnh của hắn hợp pháp hóa mà thôi, điều này tranh luận với Trịnh Cán đã không còn có ý nghĩa gì nữa. nhưng Cao Lệ cũng không vội mà tỏ thái độ, bèn nói: “Thua Vương thượng, còn điều kiện thứ hai ạ!”

“Điều kiện thứ hai của quả nhân. Chủ nhân của ngươi chấp chưởng Binh bộ, làm Nội các phụ thần binh bộ thượng thư kiêm binh bộ thị lang.”

Đó cũng là một điều kiện rất quan trọng. Trịnh Cán tại triều đình không có một vây cánh hùng mạnh nào cả. hắn không muốn có một thành phần mình không kiểm soát được mà lại nắm đại quyền biên cương như vậy được,

Điều kiện này làm cho Cao Lệ có chút khó xử. Nguyễn Khắc Tuân là thượng thư bộ binh cũng có nghĩa là Trịnh Cán muốn nắm giữ quân đội trong thiên hạ. cá nhân Cao Lệ thì cho rằng, điều kiện này tuyệt đối không thể đáp ứng được. Nguyễn Khắc Tuân cũng sẽ không chấp nhận. nếu hắn chấp nhận, hắn cũng giống như Phạm Ngô Cầu, Đinh Tích Nhưỡng, chỉ có thể cung cung kính kính với họ Trịnh

Hắn do dự một chút, bèn nói: “Điều kiện thứ nhất thuộc hạ có thể đại biểu cho đại soái đáp ứng, nhưng điều kiện thứ hai. mong Vương Thượng có thể châm chước.”

Trịnh Cán biết bọn họ sẽ không đáp ứng. nhưng để tạo thủ đoạn cho việc đàm phán, đầu tiên phải đưa ra một điều kiện cao ngất mới được, đợi cho đối phương cự tuyệt, trên tâm lý ở vào thế thua thiệt, sau đó mới đưa ra điều kiện đích thực của mình, như vậy, đối phương mới có thể hoàn toàn đáp ứng. giống như đi chợ vậy, ta mặc cả giá xuống thật thấp rồi đợi đội phương nâng giá lên ta lại giảm,đến một mức mà hai bên đều chấp nhận được, là bán

Trịnh Cán ngồi trên ghế cửu Long nói: “Thôi được rồi! Nếu ngươi khó xử. quả nhân liền lui mà chọn bước khác vậy, điều kiện thứ hai vậy quả nhân sửa lại một chút, đổi thành trong vòng ba năm. Các ngươi phải chuyển về ngân khố triều đình chín mươi triệu lượng bạc trắng. như thế nào? Điều kiện này không quá đáng chứ!”

Cao Lệ nhăn mặt, điều này có khác gì. 90 triệu lạng bạc, bèn có nghĩa là Trịnh Cán ở trong vòng ba năm. ít nhắt có thể gia tăng thêm hai mươi vạn quân đội. thậm chí còn không chỉ có thế, đây là một số chiến phí khổng lồ. Cao Lệ thở dài trong lòng một tiếng. Trịnh Cán vô cùng thực tế. những điều kiện đưa ra cũng đều rất có châm chước, nhưng hắn không có sự lựa chọn, liền chậm rãi gật đầu nói: “Điều kiện này thuộc hạ cũng có thể đại biểu Đại soái đáp ứng.”

Lúc này, một tên quân sĩ chạy như bay đến thủ thỉ bên tai hắn vài câu Trịnh Cán nghe có phần kinh ngạc, bèn xác định lại một lần:

“Ngươi có chắc chắn là bản thân hắn đến không đấy?”

“Bẩm Vương thượng, Hoàn toàn chắc chắn, chính mất ty chức đã trông thấy.”

Trịnh Cán nghĩ một lúc. xong bèn đứng dậy nói: “mở cửa đại doanh, ta sẽ đích thân đi nghênh tiếp hắn!”

Ngoài đại doanh. Lê Hiển Tông đương Ngồi trên đại kiệu ba mươi hai người khiêng. Hắn nheo mắt lại ngắm nhìn đại doanh quân Nam Đại Việt. Nhìn đại doanh quân ngăn nắp chỉnh tề nhưng lại giản dị khiến Lê Hiển Tông không khỏi thầm tán thưởng. Thật không hổ danh là đội quân mạnh nhất nhì. từ các tiểu tiết trong trại mà nhìn ra dù đây chỉ là đóng quân tạm thời, nhưng cũng không hề qua loa chút nào.

Lúc này, cửa đại doanh được mở toang, một đội binh sĩ từ trong ùn ùn xông ra.rồi dần chia làm hai lộ thành hình chữ bát. chỉ thấy Trịnh Cán dẫn vài tên đại tướng bước nhanh ra khỏi doanh. Trịnh Cán chắp tay khom người hành lễ với Lê Hiển Tông. “tiểu vương Trịnh Cán. xin tham kiến Hoàng thượng!”

“xin miễn lễ!”

“Tạ ơn Hoàng thượng!”

Thi lễ xong Trịnh Cán đứng dậy nói: “Xin mời vào trong doanh trại nghỉ ngơi.”

Hắn lại liếc sang nhìn nhìn Nguyễn Phương Đĩnh, mỉm cười nói: “Nguyễn đại nhân cũng cùng vào trong dùng chén trà!”

“Vậy được, bọn ta cung kính không bằng tuân lệnh, Trong doanh trại không được phép cưỡi ngựa. kiệu của Lê Hiển Tông cũng không phải ngoại lệ. cả đoàn người đi cùng Lê Hiển Tông bèn theo chân Trịnh Cán đi về hướng đại trướng trong doanh. Vừa đi Lê Hiển Tông vừa cười nói: “Trịnh vương, chúng ta đã mấy năm không gặp rồi nhi? Ta vẫn nhớ lần trước gặp mặt tại Thăng Long, Trịnh vương còn làm bài thơ có hai tầng ý nghĩa cổ kim khó bì,.”

“Đúng vậy, thưa hoàng thượng! Thoáng cái đã mấy năm qua đi. Tiểu vương vẫn chinh chiến Nam Hà nhằm mở mang bờ cõi cho hoàng thượng, lần này trở về không ngờ lại xảy ra biến cố trọng đại này. Huynh trưởng băng hà. Có rất nhiều nghi vấn a”

Dừng lại một hồi, Trịnh Cán lại nói tiếp: “Không biết hoàng thượng có kiến giải thế nào về cái chết của của huynh ta?”

Lê Hiển Tông thở dài nói: “Thời gian gần đây Đoan Vương cải cách đất đai, người thù oán khanh ấy rất nhiều, người chết không thể sống lại, chỉ cần có chút manh mỗi, trẫm cũng sẽ tra, khanh hãy chờ tin của trẫm, .”

Nghe Lê Hiển Tông nói sao mà nhẹ nhàng thế, Trịnh Cán không khỏi thầm cười lạnh. Lúc này bọn họ đều đã đến trước đại trướng. Trịnh Cán khoát tay nói: “Mời vào!”

Mọi người cùng đi vào đại trướng. cả khách cả chủ đều cùng ngồi uống. Trịnh Cán lại lệnh cho binh sĩ dâng trà lên. Lê Hiển Tông bèn nháy mắt ra hiệu với Nguyễn Phương Đĩnh. Nguyễn Phương Đĩnh cười nói: “lần này Hoàng Thượng ngự giá đến đây chính là muốn thương lượng việc tân chúa cùng Vương gia.”

Trịnh Cán khoát ta cắt ngang lời hắn nói, quay sang hỏi Lê Hiển Tông: “Ta muốn hỏi một vấn đề đã. tân chúa là ai? Là thế tử hay là không lập chúa nữa?”

Câu hỏi này của Trịnh Cán hỏi rất thẳng thừng, hoàn toàn không chút giấu giếm, khiến Lê Hiển Tông cảm thấy vô cùng ngại ngùng. Hắn miễn cưỡng cười cười nói: “Đương nhiên là thế tử nối ngôi chúa. Sao khanh lại nghĩ đến việc phế bỏ chế độ của tổ tiên được. Tuy có không ít đại thần đề xuất thế tử Trịnh Dương còn nhỏ tuổi. không cách nào cầm quyền Lục phiên, chủ trương để ta bỏ chế độ. nhưng kẻ phản đối cũng rất nhiều, vì thế ta cũng nên thuận theo ý của mọi người, ủng hộ thế tử lên ngôi, trẫm sẽ giúp đỡ hắn quen với Lục Phiên.”

Câu nói cuối cùng của Lê Hiển Tông, hắn đã rất nhấn mạnh cụm từ “giúp đỡ”. Hàm ý như đang nói với Trịnh Cán rằng. hắn có thể không phế bỏ Lục Phiên. Nhưng Lục Phiên của phủ chúa, từ nay phải do hắn quản lý

Kỳ thực để Lê Hiển Tông làm vậy cũng là cách nghĩ của Trịnh Cán. Đây không những vì Lê Hiển Tông ở ngôi đã hơn bốn mươi năm, người ủng hộ của hắn cũng không ít. mà quan trọng hơn cả là tham vọng Trịnh Cán về sau này, tham vọng của hắn cần có một chút sự ra mặt của Hoàng thất, đó chính là tính hợp pháp mà Trịnh Cán không có được, giả sử lúc này, hắn lên ngôi vua thay lão ta, có giúp đại việt hùng cường đi nữa, lịch sử vẫn chỉ ghi nhận hắn là một kẻ tạo phản, Trịnh Cán không muốn vậy.

Lê Hiển Tông lại nói: “Hôm nay ta đến đây chính là muốn thương lượng với khanh việc thế tử lên ngôi chúa và an bài của Lục Phiên, không biết liệu vương có nguyện ý nghe không?”

“Hoàng thượng xin cứ nói!”

“Thế tử tuy sắp lên ngôi chúa, nhưng dẫu sao tuổi vẫn còn nhỏ, không thể độc lập xử lý việc nước. ta có trách nhiệm, đồng thời cũng có tư cách này thay hắn tạm thời chưởng quản lục phiên. Hiện nay Lục Phiên và cả nội các phụ thần vẫn thiếu vài vị trí. Trịnh Vương khanh là người có tư cách nhất họ Trịnh hiện nay. Trẫm nguyện ý nghe theo chủ ý của ngươi”

Điều này có nghĩa Lê Hiển Tông để Trịnh Cán tự quyết định lấy ai sẽ làm chức gì, trong chỗ còn trống Đây cũng là nhượng bộ của Lê Hiển Tông, nếu Trịnh Cán có thể chấp nhận phương án này, vậy Trịnh Dương sẽ lập tức lên ngôi chúa, không còn gì bàn cãi, nếu không thì còn nhiều chuyện để bàn.

“Đa ta sự tin tưởng của Hoàng thượng với họ Trịnh và với Trịnh Cán ta, chuyện tiến cử này để sau hãy bàn. Trước mắt tiểu vương có vài điều kiện cần bàn trước, tiểu vương muốn Hoàng thượng hạ chiếu phong tiểu vương làm Thân Vương, ngoài ra tiểu vương muốn làm Thiên hạ binh mã đại nguyên soái.”

Phong trịnh cán làm thân vương quả thật là việc nằm trong dự liệu của Lê Hiển Tông, thân vương khác với vương vị khác rất nhiều, cái này phải do đích thân Hoàng thượng khâm ban mới có hiệu lực, vì thân vương trên lý thuyết chính là một vị vương gia có đầy đủ thực quyền với mảnh đất được phong, mà đất đai của Trịnh Cán lại rộng như vậy. tên này muốn gia tăng quyền lực lên quân đội. Lê Hiển Tông không còn cách nào khác gật gật đầu nói: “Sẽ như ngươi mong đợi, , còn điều kiện làm thiên hạ binh mã đại nguyên soái, ta còn cần phải nghĩ thêm đã”

Trịnh Cán cười nhạt nói: “vậy cũng được, ta ở đây chờ đợi ”

Sáng ngày hôm sau, đại môn kinh thành cao bình rộng mở. Lúc này, từ triều đình truyền ra thông cáo thiên hạ, thông qua thương thảo khẩn cấp của đại thần hai ban văn võ, cuối cùng quyết định để Trịnh Dương kế thừa vương vị của Trịnh Tông. Do thế tử tuổi vẫn còn nhỏ việc của Lục Phiên sẽ do Hoàng thượng thay mặt, đợi khi thế tử thành niên sẽ chính thức chuyển giao lại quyền lực.