Chương 124: THẢM CẢNH LẦU HOÀNG HẠC (THƯỢNG)

THẢM CẢNH LẦU HOÀNG HẠC (THƯỢNG)

Trong cung cấm, kinh thành Cao Bình. Lê Hiển Tông cũng đang trong tâm trạng khấn trương. từ sau khi Quan Xuân Bá đại bại quân Tĩnh Tây. Lê Hiển Tông liền trầm mặc hẳn. nhất là quân đội của Nông Quốc Thư lại đột nhiên ngáng ở yết hầu của kinh thành, càng làm cho Lê Hiển Tông trở tay không kịp.

Hắn vừa tức giận lại vừa sợ hãi. hắn biết một khi Trịnh Tông thành công trong việc cải cách đất đai lần này, hắn Lê Hiển Tông chắc chắn sẽ bị vây chết trong cung. tựa như đứa con cả của hắn năm xưa vậy,. hắn Lê Hiển Tông cũng sẽ bị người ta quên đi như vậy, ý thức được điểm này, Lê Hiển Tông liền bắt đầu tự bảo vệ mình, biện pháp tự bảo vệ mình của hắn chỉ có một. Nhanh chóng rời khỏi Hoàng cung, rồi liên hệ với các cao quan vẫn còn tin vào họ Lê, lật đổ Trịnh Tông.

Đây là một nước cờ hiểm. Quân đội đang vây khốn hắn hiện nay có tổng cộng ba ngàn người, phân biệt đến từ mười hai đoàn doanh, bổn ý của Trịnh Tông là muốn để cho bọn họ tự ai nấy dàn trận, dò xét lẫn nhau, nhưng hắn tuyệt đối cũng không thể tưởng tượng được, đầu lĩnh của đội quân cũng đều bị Lê Hiển Tông hứa cho quan to lộc hậu mà mua chuộc rồi. trong điện điện. Lê Hiển Tông đang khẩn cấp tiếp kiến Trung Thắng Phủ trung lang tướng Vương Thừa Càn.

“Hoàng Thượng. Hữu Đô đốc, bỗng nhiên rời đi. Hiện nay ty chức chính là người chỉ huy cao nhất của nơi này, , Hoàng Thượng nếu muốn rời đi, để thuận tiện cho việc tiếp theo. đêm nay sẽ là cơ hội duy nhất rồi, Xin Hoàng Thượng định đoạt.”

Trong lòng Lê Hiển Tông âm thầm suy tính hơn thiệt. hắn không muốn đi. hắn rời xa ngôi vị hoàng đế một bước, thì trong lòng hắn sẽ tuyệt vọng thêm một phần, nhưng nhiều năm làm hoàng đế, mặc dùi chỉ là bù nhìn, nhưng hắn hắn lại hiểu rất rõ, nếu hắn không đi. hắn sẽ càng xa ngôi vị hoàng đế hơn. Cho nên, vì đại cục, nhất định hắn phải an toàn ở một nơi nào đó, mà không phải hoàng cung này

“Chừng nào đổi ca?”

“Muôn tâu Hoàng Thượng, Chính là giờ sửu, nếu bệ hạ muốn đi, có thể thay quân phục trà trộn vào trong quân đội mà ra khỏi thành, thừa dịp trời tối đen. có thể đảm bảo vô cùng suôn sẻ.”

Lê Hiển Tông gật đầu.

“Ngươi có thể chuẩn bị thêm mấy bộ quân phục.”

“Vâng ạ! Ty chức đi chuẩn bị ngay đây.”

Vương Thừa Càn đi rồi, Lê Hiển Tông tâm trạng rối bời, hắn suy nghĩ thật lâu, thủy chung không đưa ra được chủ ý, tuy rằng ra được, nhưng làm sao khiến cho hắn vẫn như ở trong cung, hắn liền quay đầu lại hỏi Từ Công Công vẫn đang trầm mặc ở bên cạnh đó:

“Từ lão, ngươi xem thế nào?”

“Hoàng thượng, lão nô cho rằng, chúng ta nên đi ngay, chớ nên để đêm dài lắm mộng.” Từ Công Công nói một cách chậm chạp.

“Ta biết, nhưng làm sao để tin tức giữ được kín như bưng!” Lê Hiển Tông có chút không kiên nhẫn nói.

“Bệ hạ. ý của lão nô là như thế này.”

Từ Công công ghé tai Lê Hiển Tông nói rất nhỏ

………….

Sáng ngày hôm sau, trong điện truyền tin ra ngoài “Hoàng Thượng đã già cả muốn an dưỡng tuổi già, tu thân dưỡng tính, tìm kiếm phương pháp trường thọ, không ham muốn những thứ quyền lợi hư vô nữa. Hoàng thượng quyết định, mở phật đường trong cung, ăn chay niệm phật không hỏi đến chính sự, “

Nhưng đó là chyện của ngày hôm sau, còn tối hôm trước thực ra Lê Hiển Tông đã cải trang thành Ngự Lâm Quân đi ra khỏi thành cao bình an toàn.

Quyết tâm của Lê Hiển Tông đã rất rõ ràng, nếu hắn ở lại. thì sẽ phải hoàn toàn chịu sự sắp đặt của Trịnh Tông rồi. Lê Hiển Tông dứt khoát hạ quyết tâm. Lần này ngươi không chết thì là ta vong

Lúc này tại khu đất khổng lồ mà Lê Hiển Tông lấy làm điền trang, đã Vào lúc hoàng hôn. Trịnh Tông dựa theo kế hoạch đã định với Hầu Triều Tông đã đến nơi, sáng mai, hắn sẽ chính thức hạ chỉ, tước đi hoàng trang này, biến nó thành quan điền đánh dấu bước ngoặt mới trong chính sách ruộng đất. trong khu đất này có một thâm trạch đại viện tổ hợp lại mà thành, khoảng chừng hơn hai trăm gian phòng, trong đó phong cảnh như lầu đài đình các. cầu nhỏ nước chảy đâu đâu cũng có thể thấy được, nói một cách thông tục một chút, nơi đây thực ra là biệt thự riêng tư của hoàng đế. hoàng đế thỉnh thoảng đến đây ở một hai ngày, hưởng thụ một chút phong tình điền viên nông xá thật sự..

Đưng trên lầu nhìn về phía xa lúc này Đang độ hoàng hôn. ánh tà dương chiếu rọi trên ruộng mênh mông bát ngát, màu vàng óng như biển cả vàng kim bao la vô bờ bến. nhấp nhô gợn sóng trong ánh trời chiều gió dịu êm. người đi trong ruộng, cứ như chém sóng xẻ sóng mà đi. cực kỳ hoành tráng.

Trịnh Tông chưa từng nhìn thấy qua phong cánh tráng lệ như vậy, nhìn đến hắn không ngớt suýt xoa. đúng lúc này, ở phía trước truyền đến một sự xáo động nhỏ, hình như có người đang chửi bới. Trịnh Tông khẽ chau mày lại. hỏi tả hữu nói:

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Một gã thị vệ chạy lên trước, lát sau trở về bẩm báo nói:

“Hồi bẩm. cung nữ gặp một con chuột thôi ạ, mong Vương thượng bỏ qua.”

“Được rồi!”

Trịnh Tông phất phất tay cho tên thị vệ đi xuống

Hắn lại nhìn về đám ruộng vạn phần cảm khái nói:

“kẻ làm nông chính là gốc rễ của nước, nhưng cái ta cần không phải là tá điền, lại càng không phải là nông nô, cái quả nhân cần là tự canh nông, như vậy quân chế Đại Việt mới không bị bại hoại, triều đình mới có thuế phú, dân mới có thể an cư. mới không bí quá hoá liều đi tạo phản, giang sơn Đại Việt mới có thể cùng cố trường tồn mãi. Điều này Trịnh Cán thực sự làm tốt hơn quả nhân, Hầu triều Tông an dân chi đạo, ý nghĩa trọng đại a!”

Lúc này từ phía nam Hoàng Trang bất ngờ có một đội quân khoảng năm ngàn người đang đứng đó, đi đầu chính là Nguyễn Khản,, quỳ trước mắt hắn là một tên hắc y., hắn đang báo cáo tình hình, đợi hắn nói xong, Nguyễn Khản bàn luận một lát với hai người đứng cạnh mình rồi lạnh lùng hạ lệnh”

“ Ngươi mau truyền lệnh cho đám tiền trạm đột kích, lần này không cho phép thất bại”

Tên hắc y nhanh chóng chạy đi, chứng nửa giờ sau, một ngàn hắc y nhân ẩn nấp trong cánh rừng đã sẵn sàng hành động, một viên thám tử chạy như bay mà đến. gấp giọng bẩm báo nói: “Vương gia. Nội ứng của chúng ta truyền tin đến trong đó có hai ngàn năm trăm ngự lâm quân, một ngàn hai trăm cẩm y vệ

Vị được gọi là Vương Gia này gật đầu rồi lại hỏi tiếp

“ Nguyễn đại nhân thì sao?”

Tên thám tử lại bẩm báo:

“ Nguyễn đại nhân cùng các vị đại quan cũng đã bắt đầu hành động

Vị vương gia này cười lạnh một tiếng,

“ Toàn đội tiến lên”

Trịnh Tông tiến vào thâm trạch, sau khi thu dọn ổn thỏa, đã là đêm khuya rồi. bốn bề thật yên tĩnh, chỉ nghe tiếng côn trùng kêu vang và tiếng ổn của ếch nhái, Trịnh Tông sống trong một viện tử trong thâm trạch tên là Hoàng Hạc Lâu. nằm ở chính giữa thâm trạch. khắp nơi trồng đầy mẫu đơn Trịnh Tông ở tầng trên cùng, phía dưới thì cho thị vệ của hắn ở, bố trí trong tâm phòng gần như là giống hệt như trong cung.

Phía bên ngoài đám người áo đen đã đi đến sát tường của hoàng trang, Vương gia kia khẽ giọng truyền lệnh:

“ Một lần nữa, kiểm tra trang bị chờ hiệu lệnh của ta”

Hắn vừa nói dứt câu thì không ngờ có một tốp binh sỹ đi tiểu, vừa hay lại đến chỗ này, một tên trong bọn chúng nhìn thấy hắn, tên lính quát”

“Các ngươi là ai?”

Tim tên hắc y cầm đầu tim đập thình thịch, tay nắm cán giáo của hắn vã mồ hôi ướt sũng.. Ngay lập tức. hắn bèn ra hiệu mắt với thủ hạ ở cạnh bên. Tên thủ hạ hiểu ý lập tức trả lời:

“Bọn ta là nông dân, thửa ruộng này là đất của bọn ta.”

Trong đêm tối tên lính canh kia không nhìn thấy rõ được mặt hắn. cộng thêm phần lớn người đều ẩn mình sau các đám lúa mạch rậm rạp, che đi áo quần của bọn họ. Có điều tên lính canh nhanh chóng cũng vẫn nhận ra được vấn đề. Đêm hôm đến nơi rồi còn đi gặt cái con mẹ gì

Trong lòng hắn càng nghĩ lại càng nghi ngờ, nên bèn nói với binh sĩ thủ hạ: “Đi lên xem thử!”

Hắc y cầm đầu biết rằng bọn họ đã bị bại lộ, bèn quyết chí liều một phen,hắn phát lệnh:

“tấn công!”

“Đội trưởng, có vẻ không ổn, bọn chúng có nỏ liêu châu!” có một binh sĩ đã phát hiện ra vũ khí của bọn họ.

hắc y cầm đầu lớn tiếng hô lên: “Bắn!”

Hai trăm bộ cung nỏ đồng loạt giơ cao nhằm thẳng về phía binh sĩ một loạt hú dài thảm thiết rồi lăn lùng ngã xuống chết tươi. tiếng rên thảm thiết vang lên tứ phía.

“Lên! Khử bọn chúng đi!”

Hắc y cầm đầu hô to một tiếng cầm giáo xông lên. Một ngàn thủ hạ của hắn cũng nối đuôi theo sau. Lúc này, tiếng chuông chói tai trên trạm gác vang ầm. “Có thích khách! Có thích khách!” Lính gác lớn tiếng báo hiệu.

Trên lâu cao, Hữu Đô Đốc Đoàn Mạnh Văn cầm kiếm lao đến. Đây là thích khách, muốn giết Vương Thượng, không thể lơ là, hắn vội vã chỉ huy vũ lâm quân dàn trận

“ Mau dàn trận, vây lấy Hoàng Hạc Lâu”

Đoàn Mạnh Văn đã nhận ra. nhưng tên người hắc y này võ nghệ cao cường. chúng nhất định được những sát thủ được tuyén chọn ra. Nếu chúng lẻn được vào trong hoàng trang thì hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng, bảo vệ vương thượng thượng là trên hết!

Đám người Hắc y một phần đã lọt được vào trong thâm trạch. Tiễn được phóng như mưa đến. Ngự lâm quân mai phục từ phía trên đã có chuẩn bị từ trước. Trong hoàng trang bốn góc đều có trạm gác. trước mắt chỉ có phía nam có thích khách. Vũ lâm quân cho mai phục hai ngàn trọng binh chực chờ thích khách đến. còn một năm trăm còn lại thì vây quanh Hoàng hạc lâu Lâu thiết lập trùng trùng bảo vệ cùng với cẩm y vệ. đại tướng dẫn cẩm y vệ lần này chính là Chỉ huy sứ cẩm Y vệ Trung vũ tướng quân Trịnh Tự Thành, cháu họ xa của Trịnh Sâm, lúc này hắn đang xơ tóc gáy chạy xuôi chạy ngược, chỉ huy đám quân lính kết thành trận